Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 70




Tất cả các thành lũy chưa đầy nửa canh giờ đều bị Mặc Chi đánh sập. Thi thể bị thiêu cũng hơn ba trăm người, dần dần tiến về hoàng cung. Sức mạnh của Mặc Chi như một cơn đại hồng thủy cuốn trôi hết tất cả chỉ bằng một cái búng tay. Cuốn trôi hết tất cả, xóa đi máu tanh nặng mùi để làm lại một thế giới mới.

"Lão già, còn bao lâu nữa tới hoàng cung?", "Chưa đầy nửa nén hương.", Huyền Ly vẻ mặt dung túng mà trả lời. "Vốn dĩ ta nghĩ rằng thấy tên nào là diệt tên đó nhưng suy nghĩ lại rồi. Thế thì hời cho chúng quá!", Mặc Chi vừa nói vẻ mặt lộ ra vẻ âm mưu khó lường. "Vậy ngươi chắc định nhốt cả bọn lại rồi chơi trò tra tấn chắc?", "Không, không, không phải là tra tấn mà là hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết.", vẻ mặt của Mặc Chi khi nói tới việc này thì lại có chút thích thú.

Hoàng cung.

"Báo! Chuyện nguy cấp rồi hoàng thượng. Tất cả thành lũy chưa đầy một canh giờ đều đã bị phá hủy.", một tên viên quan hớt hãi chạy vào điện bẩm báo tình hình. "Gì chứ! Sao có thể.", tên hoàng đế đập tay lên bàn mà quát to tỏ vẻ tức giận rồi hắn lại nhìn qua tên áo đen đang đứng sau tấm rèm. Tên áo đen gật đầu ra hiệu thì hắn liền hiểu ý, cho tên viên quan lui ra bên ngoài.

"Quân sư nghĩ sự việc nàu thế nào?", tên hoàng đế chống cằm suy nghĩ nhìn tên áo đen mà hỏi.

"Bệ hạ cứ yên tâm, ta bảo đảm sẽ không có việc gì.", tên áo đen bước ra khỏi tấm rèm trong một chiếc áo choàng đen, phía sau là một hình đầu lâu khát máu.

"Ta hình như ngửi thấy mùi tính kế ta ở đây.", "Nha đầu ngươi đa nghi cũng là lẽ thường tình. Tên áo đen mà tên tay sai kia nói chắc chắn có mưu đồ xấu xa.", Huyền Ly hiện hình đi ra bên ngoài.

"Phá cũng đã phá rồi mà bọn chúng vẫn không chịu ra. Thôi thì về lại Bách Thường diệt mấy con bọ chét cho đỡ phiền, trong tay ta có con tin thì thế nào bọn chúng cũng vác xác tới mà thôi. Nhưng trước hết.", Mặc Chi ánh mắt sắc bén nhìn thấy một tên liệp ảnh đang dùng thuật ẩn thân che dấu khí. Tên liệp ảnh trong vài giây thất thần đều bị Mặc Chi tóm gọn, đầu của hắn bị Mặc Chi giáng một đòn khá mạnh ngay cả đá cũng phải vỡ vụn. "Tốc độ thật kinh khủng.", tên liệp ảnh cảm thấy tính mạng đang bị đe dọa mà cảm thán. Mặc Chi nhìn thấy hình đầu lâu trên tấm áo choàng của hắn lúc đầu có chút nhăn mày nhưng về sau lại cười nhếch môi và trong lòng của nàng bây giờ đang rất là sôi máu. Giọng nói của nàng bỗng lạnh băng, ánh mắt cũng vậy như là một ác quỷ.

"Nghe thì cũng nghe rồi, về mà báo lại cho bọn chúng là ta chờ chúng ở Bách Thường. Còn giờ thì cút!", Mặc Chi ném hắn lên không trung rồi tung một cú đá khiến hắn bay đi thật xa. "Bay cũng xa thật mà không biết có làm nên chuyện gì không.", Mặc Chi thu lại vòng tròn ma pháp triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ trong hình dạng đám mây mà ngồi lên bay về Bách Thường.

Huyền Ly khi nhìn thấy hình đầu lâu trên tấm áo choàng cũng có chút kích động nhưng khi thấy Mặc Chi làm vậy thì có chút tinh ý mà thả cho hắn đi. "Ta đã tha cho bọn chúng một lần mà lần này ta nhất định phải truy sát chúng cho tới cùng a!", "Nghe nha đầu ngươi nói ta đã sôi máu lên từ nãy giờ rồi đây, Huyết Lệ Lâu của bọn chúng về sau phải là ưu tiên hàng đầu.", Mặc Chi thì lúc này muốn về lại Bách Thường nhanh nhất, tính mạng của bằng hữu của sư phụ đều đang bị đe dọa mà họ lại là người không có liên can. Nàng hối thúc Yêu Nguyệt Cơ bay thật nhanh để trở về.

Học viện Bách Thường.

Bách Thường bây giờ vô cùng hỗn loạn, tất cả học viên đều trở thành nô lệ cho bọn tay sai của Hà Hoàng. Hoàng cung cũng không có biện pháp chống lại bởi lực lượng của chúng quá đông và hùng mạnh nên đành bị giam lỏng. Các trưởng lão đều bị tính kế và phong ấn trong biệt viện mỗi người.

"Lũ lười biếng, mau mau khiên đống đá này sang bên kia đi.", tên tay sai dùng roi đánh đập một nhóm học viên đang lao động nặng nề hầu hết đều là nam nhi. Nữ nhi thì còn khủng khiếp hơn, chúng bắt các nữ học viên phải làm trò mua vui cho bọn chúng kể cả cái chết.

Khung cảnh ở Bách Thường thật sự vô cùng kinh khủng giống như là kinh đô của những con quỷ khát máu người. Thây người rải rác khắp nơi, sông cũng nhuốm một màu đỏ thẳm. Lá cờ của Bách Thường bây giờ được thay bằng lá cờ màu đỏ sọc đen của Hà Hoàng.

"Các ngươi nói xem hôm nay nên lựa đứa nào để mua vui đây nhỉ?", một đám tay sai ngồi trong sảnh chính uống rượu hưởng thụ. Hai cô gái xấu số đã bị một tên tay sai cấp thấp đưa vào một cách thô bạo. Những vết hằng trên tay cô gái rất nhiều bởi cái còng tay lúc nào cũng siết chặc và ngày ngày đều chịu tra tấn hành hạ.

"Lũ súc sinh các ngươi có giỏi thì giết ta đi, đừng động vào muội ấy!", một cô gái đứng dậy che chắn trước cô gái nhỏ tuổi hơn mà bắt đầu to tiếng phản kháng.

"Nha đầu này cũng không tồi, lôi ả lên đây cho ta.", tên vừa nói là một trong thủ vệ đắc ý của tên quốc sư áo đen được lệnh đem quân sang đánh chiếm Bách Thường tên là Lâu Tử. Đáng lí ra thì hắn không là gì trong mắt các vị trưởng lão nhưng vì món pháp bảo trong tay hắn là pháp bảo thượng cổ nên cả năm người cũng đành khoanh tay chịu trói và thế là hắn đã thắng.

"Đừng làm hại đến Hoành Thí sư tỷ. Người các ngươi muốn là ta!", "Muội đừng có ngốc Tú Lệ, đại ca của muội bị thương vẫn chưa khỏi. Muội đừng cứ thế mà đi nộp mạng.", Cao Hoành Thí vẻ mặt tức giận mà vùng vẫy. "Nhưng muội phải làm gì bây giờ, người có thể cứu ca ca ngoài người đó thì chỉ có hắn", Vương Tú Lệ nước mắt bỗng tuôn trào nhìn Cao Hoành Thí mà nói.

"Phải đấy, tiểu mĩ nhân. Nếu nàng làm ta vui thì không chừng ta có thể cứu cái mạng của ca ca nàng.", tên Lâu Tử nhìn Vương Tú Lệ cười một cách dâm tà. Cao Hoành Thí định phản kháng nhưng bị hai tên đứng ngoài cửa đè xuống đất, Vương Tú Lệ cứ thế mà đi nộp mạng, nàng bây giờ chỉ có thể nhìn Cao Hoành Thí mà cười khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.