Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 261: Xác khô (thượng)




Tề Vạn Niên lắc đầu thở dài:

- Năm mươi vạn lượng chỉ là số tiền mặt, còn có tổn thất không dưới trăm vạn ngân phiếu. Khốn khổ hơn là trướng bạc và biên lai mượn đồ đều bị đốt. Dân chúng thì có thể bằng vào tồn tiền đơn để lấy tiền, nhưng tiền trang thả ra ngân lượng thì làm sao đây? Đây chính là mấy trăm vạn lượng, không có bất cứ ghi chép và chứng cứ, trông chờ thương nhân chủ động trả nợ thì rất khó. Một mặt nhất định phải trả tiền mặt, mặt khác bạc đoái ra ngoài sẽ thành tử trướng, hai đầu đè ép, ta cho rằng Đông Lai và Bách Phú tổn thất sẽ không dưới năm trăm vạn lượng. Đặc biệt là Bách Phú tiền trang trên đường lớn Kiến Nghiệp, đó là tổng bộ của họ tại Sở Châu. Tất cả biên lai mượn đồ đều tập trung tại đó đã bị một mồi lửa thiêu hết. Nghe nói ba chưởng quỹ không biết đã đi đâu, ta cũng không biết Bách Phú tiền trang sẽ làm sao đây? Đó là còn chưa tính tới hai nhà tổn thất tín dụng nghiêm trọng, sau này còn ai dám tồn tiền ở chỗ họ?

Tề Vạn Niên phân tích khiến Trương Dung nghe trợn mắt há hốc mồm. Nói như vậy thì tiền trang Bách Phú, Đông Lai tại Giang Ninh phủ chẳng phải là tiêu đời rồi?

Tề Vạn Niên lại hỏi Trương Dung:

- Trương đại nhân có biết tin tức huyện Duy Dương không?

Trương Dung làm huyện lệnh huyện Duy Dương đã nhiều năm, rất hiểu tình hình chỗ đó.

Gã nghe ra trong giọng nói Tề lão gia có chút khẩn trương, liền cười an ủi:

- Lão gia yên tâm, tuy ta không biết tình trạng huyện Duy Dương, nhưng chỗ đó khác với huyện Giang Ninh. Dân phong ôn hòa hơn nhiều, có rất nhiều thương nhân, đa số đều lý trí, sẽ không xuất hiện hành vi quá khích. Lại thêm quận Đông Hải có một ngàn hương binh, có chúng nó thì huyện Duy Dương sẽ không gây ra chuyện gì được. Vấn đề lớn nhất của Giang Ninh phủ chính là không có hương binh của mình, lần này huyện nha cũng không ra sức, cho nên cuối cùng mới dẫn đến tình thế mất khống chế.

Tề Vạn Niên cũng cho là vậy, nhưng thốt ra từ miệng Trương Dung thì càng có sức thuyết phục.

Lão yên lòng, lại nói:

- Ta thấy hơi lạ, dường như lần này huyện nha đúng là không ra sức cho lắm. Không chỉ xuất động chậm, hơn nữa nghe nói lúc Bách Phú tiền trang bị đốt, hiện trường không có một bóng nha sai, đây là sao?

Trương Dung cười cười. Gã đoán được một hai phần nguyên nhân thật sự Thân Kỳ Võ không ra sức, nhưng gã không thể nói rõ với Tề lão gia, thản nhiên nói.

- Có lẽ tại vì tân nhậm Thân huyện lệnh không đủ kinh nghiệm!

Tề Vạn Niên thầm nghi ngờ nhưng không dám hỏi nhiều về việc này.

Lão lại nghĩ tới một việc, lo lắng hỏi:

- Trương đại nhân, sự việc lần này có ảnh hưởng đến Lương Tự vương điện hạ không?

- Vì sao ảnh hưởng đến hắn?

Trương Dung cười đến ý vị thâm trường:

- Lão gia chỉ cần ghi nhớ một điều, bất cứ xảy ra việc lớn gì đều là quyền lực nơi đây lại tẩy rửa hoán đổi, sẽ không luận sự. Nếu ta không đoán sai, sự kiện Giang Ninh lần này chắc chắn hoàng thượng sẽ nghiêm khắc xử phạt, nhưng người sắp ngã không phải là hắn, Lương Tự vương điện hạ không dính vào chuyện gì, lúc này sẽ không bị liên lụy.

Ngay lúc nhận được tin tức Tú Y vệ không thể qua sông thì Lưu Tứ Quân lập tức mẫn cảm ý thức được vấn đề nghiêm trọng, y ở lại đây sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Lưu Tứ Quân nhanh chóng ra quyết định, dẫn theo mười mấy thuộc hạ vào giữa trưa, trước khi cửa thành đóng thì trốn khỏi thành Giang Ninh, chạy tới quận Đông Hải. Đông Lai và và Bách Phú đã thất bại thảm hại tại Giang Ninh, y không thể trở về báo cáo hướng Tề vương, chỉ còn cách đi quận Đông Hải bù đắp lỗi lầm.

Đi quận Đông Hải có thể đi đường nước Trường Giang, cũng có thể đi đường bộ xuống nam. Nếu là vận tải vật tư thì thường chọn đường Trường Giang. Còn vội xuống nam thì đường bộ càng mau hơn.

Nhưng Lưu Tứ Quân không thể chọn lựa, Trường Giang phong cảng, y chỉ còn cách trốn theo đường bộ. Họ không cưỡi ngựa, mười lăm người chia ba chiếc xe ngựa chạy nhanh hướng quận Đông Hải.

Rời khỏi cửa nam thành, bên ngoài là con đường rộng rãi, đi hơn mười dặm sẽ tiến vào vùng đồi núi, hai bên là rừng cây rậm rạp, người di đường bắt đầu thưa thớt. Ba chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy nhanh trên đường mòn, khi quẹo qua một ngã rẽ thì xe ngựa chậm rãi ngừng.

Lưu Tứ Quân không vui hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Đại nhân, phía trước có chiếc xe ngựa bị lật, chặn hơn phân nửa đường.

Lưu Tứ Quân vén màn xe thò đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một chiếc xe ngựa ngã nghiêng trên đường, mười mấy người đang cố sức di chuyển xe. Có người phất tay ý xin lỗi hướng bên này, ý bảo bọn họ chờ chút.

- Con mẹ nó!

Lưu Tứ Quân thầm chửi một tiếng, mới định rụt đầu về thì lúc này cách mấy trượng có một lùm cây phát ra một tiếng *vào*. Không đợi gã kịp phản ứng thì một mũi tên nỏ tia chớp lao đến. Khoảng cách quá gần, trước đó Lưu Tứ Quân không có chuẩn bị gì, dù y có võ công đầy mình cũng không thể tránh khỏi một chiêu trí mệnh.

Y hét thảm một tiếng, tên nỏ sắc bén xuyên từ đỉnh đầu y chui ra khỏi cằm. Y lập tức chết ngay tại chỗ. Y hét thảm thành tín hiệu, hai bên rừng cây loạn tiễn cùng phát. Gần ba trăm sát thủ áo đen mai phục tại đây bắn từng tên nỏ vô tình vào thùng xe.

Trong thùng xe rối loạn, mấy thị vệ chui ra định chạy trốn nhưng không thoát khỏi vô tình bị bắn chết. Tiếng hét thảm liên tục vang lên. Sau năm vòng tên bắn, trong thùng xe không còn tiếng động, ngay cả người đánh xe và ngựa cũng bị bắn chết, ba chiếc xe ngựa lật ngã trên mặt đất.

Mấy bóng đen nhảy ra khỏi rừng cây, nhẹ nhàng nhảy lên trần xe.

*Xoẹt!* một tiếng, một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào mui xe, đảo một vòng đào ra hình tròn. Gã ngó vào trong xe dò xét, vẫy tay một cái, ý bảo người trong xe đã chết hết.

Ba trăm người áo đen từ bốn phía nhanh chóng ùa lên. Họ mở cửa xe khiêng ra thi thể.

- Báo cáo thủ lĩnh!

Một người áo đen phát hiện lạ thường.

Thủ lĩnh dáng người khôi ngô lập tức tiến lên.

- Có chuyện gì?

- Nơi này có hai cái xác không phải người bọn họ, trong đó một người từng bị khổ hình, xem ra đã chết rất lâu.

Thủ lĩnh nhìn một cái, cười lạnh nói:

- Một tên là con trai thứ của Tề gia, Tề Vĩ, còn có một người chắc là lão lục Tề Vạn Tường, cùng khiêng họ ra đi.

Xe ngựa mới rồi lật nghiêng chặn đường đã bị nâng lên, chậm rãi tiến lên. Mọi người quăng hai mươi cái xác vào xe ngựa, chiếc xe chạy như bay hướng thị trấn Giang Ninh.

- Thủ lĩnh, những cái xác này giải quyết thế nào?

Người áo đen trầm ngâm một lát:

- Đưa hết chúng nó cho Hoàng Phủ Vô Tấn, để hắn biết đây là nhân tình của thái tử.

Nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ Vô Tấn chạy trở về huyện Giang Ninh, dẫn theo hơn trăm quân sĩ Mai Hoa vệ đi tới một tòa tiểu viện. Cổng tiểu viện nằm ngổn ngang mười hai cái xác, thân thể những người này đều đã bị xử lý qua, trên người không có bất cứ ký hiệu gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.