Phủ của Chu Tín ở trong hậu viện Đại Đô Đốc phủ, cách phủ trạch Vô Tấn không xa, chỉ khoảng hai dặm. Lúc này Chu Tín đang đọc sách trong thư phòng, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thê tử.
- Lão gia, ngoài cửa phủ có người kiếm ngươi, nói là có chuyện gấp.
Thê tử của Chu Tín là đường muội Thân quốc cữu, ba mươi năm trước trượng phu vừa qua đời thì bà mới hai mươi sáu tuổi, ba năm thủ tiết qua đi do năm đó Thân quý vi tác hợp, tái giá cho Chu Tín cùng là thê tử đã chết. Tuy Chu Tín lớn hơn bà mười tuổi, hơn nữa đã có hai con trai, nhưng gã đối với bà cực kỳ yêu thương, khiến Thân thị mười năm nay sống rất thoải mái, còn sinh một đứa con gái cho gã. Hai mẹ con đều theo Chu Tín ở tại Giang Ninh phủ.
Chu Tín bỏ thư xuống, hỏi:
- Là ai tìm ta?
- Một người thanh niên họ Hoàng Phủ, hắn nói hôm nay cùng ngươi một chỗ.
Tuy Thân thị là em gái Thân quốc cữu nhưng bà làm người thật thà, đó giờ không quan tâm chính sự triều đình, không hề biết Hoàng Phủ Vô Tấn là ai.
Chu Tín giật mình, liên thanh nói:
- Mau mời hắn vào, ai! Thôi, để ta đi ra!
Gã mang giày xong lao vội ra ngoài. Thân thị vội đuổi theo khoác bộ y phục cho gã.
- Lão gia, bên ngoài trời rét, đừng để bị lạnh.
Chu Tín vội vàng mặc y phục chạy ra ngoài cửa, thấy Vô Tấn đang chắp tay sau lưng đứng trước bậc thang.
Gã tiến lên áy náy nói:
- Điện hạ, nội nhân vô lễ, khiến điện hạ ở bên ngoài chờ lâu.
Vô Tấn khoát tay cười nói:
- Là ta không chịu đi vào, không liên quan đến phu nhân.
- Trễ thế này rồi điện hạ có chuyện gì sao?
Vô Tấn chỉ hướng xe ngựa:
- Lên xe trước đi, ta đích thực có chuyện quan trọng tìm ngươi.
Chu Tín ngoái đầu sai bảo người hầu:
- Nói với phu nhân một tiếng ta ra ngoài chốc lát.
Gã đi theo Vô Tấn lên xe ngựa.
Vô Tấn cười nói:
- Xem ra cảm tình các ngươi rất tốt.
Chu Tín gật đầu:
- Tuy nàng ấy là đường muội của Thân quốc cữu nhưng biết giữ phụ đạo, chưa từng hỏi việc bên ngoài, ngay cả Thân gia tại Giang Ninh cũng rất ít qua lại, càng không có liên hệ với Thân quốc cữu. Cho nên nàng ấy không biết ngươi là ai.
- Như vậy tốt nhất, áp lực của trường sử càng nhỏ.
- Điện hạ tìm ta có chuyện gì không?
Vô Tấn cười cười, lấy ra một thư gửi bồ câu.
- Lá thư này ta muốn nhờ đại nhân thay ta đưa cho Tô Hàn Trinh, cực kỳ khẩn cấp. Trường sử có thể làm được không?
- Cái này không thành vấn đề, ta có thể dùng thư bồ câu của Đại Đô Đốc phủ đưa đi.
Chu Tín cầm lấy thư, nghi hoặc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bách Phú thương hành, Đông Lai thương hành hợp tác xuống tay với Tề gia. Huyện Duy Dương xuất hiện phong trào tễ đoái nhằm vào Tề Đại Phúc tiền trang.
Vô Tấn đơn giản kể chuyện đã xảy ra cho Chu Tín biết, cuối cùng cười nói:
- Đây là cơ hội lấy được niềm tin của Tề gia. Ta định giúp Tề gia vượt qua nguy cơ lần này.
Chu Tín ngẫm nghĩ, nói:
- Nếu có thể lôi kéo được Tề gia đến Tấn An thì đúng là giúp ích rất lớn, không biết điện hạ chuẩn bị giúp đỡ Tề gia như thế nào?
- Hiện giờ ta thiếu thốn nhất là thám tử quen thuộc tình hình Sở Châu. Ta biết Phượng Hoàng hội ở Duy Dương có lập địa điểm tình báo, Giang Ninh phủ chắc chắc cũng có, Chu trường sử có biết ở đâu không?
Một câu nhắc nhở Chu Tín, gã cười nói:
- Điện hạ không nói thì ta cũng quên mất, đúng là có. Chính là Đông Hải tửu lâu ở đại môn tây thị, chưởng quỹ họ Dương chính là đầu lĩnh tình báo của Phượng Hoàng hội tại Giang Ninh phủ. Ngươi trực tiếp tìm hắn, hơn nữa có thể đưa luôn thư này cho họ. Tối nay là họ có thể đưa tới huyện Duy Dương, ta thì phải đợi ngày mai đi Giang Bắc mới phát.
Vô Tấn nhận lại thư, nói:
- Còn có một việc, trường sử có biết địa điểm tình báo của thái tử tại huyện Giang Ninh?
Ngày hôm qua người thái tử đến tìm hắn, lúc đi có cho biết một tin tức, nói là đặc sứ của Tề vương tới. Khi đó Vô Tấn không nhận ra tình báo này có liên quan đến mình, bây giờ mới phản ứng lại, rất có thể đặc sứ Tề vương chính là người phía sau màn đối phó Tề Thụy Phúc lần này. Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra người đó.
Chu Tín gật đầu:
- Ta biết, ta luôn theo dõi bọn họ mà. Ở trong hẻm Trạng Nguyên cạnh cửa bắc thành, trong đám người kia có ít nhất ba tên là Ẩn võ sĩ.
Chu Tín muốn hỏi Vô Tấn tìm người của thái tử làm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra. Có một số việc gã không tiện hỏi nhiều.
Gã im lặng một lát, nói:
- Ta phải nhắc nhở điện hạ, nếu chuyện này thật sự liên quan đến Đông Lai thương hành vậy chắc chắn là Tề vương chủ mưu, điện hạ phải cẩn thận Tú Y vệ Giang Bắc.
- Ta biết, tối nay ta sẽ sắp xếp tốt.
Nói đến Tú Y vệ Giang Bắc thì Vô Tấn nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
- Chu trường sử, nghe nói cửa thành Giang Ninh phủ đều là Đại Đô Đốc phủ cai quản, có thể đưa ta một khối lệnh bài thông hành ban đêm ra thành không?
Chu Tín khom người lấy xuống một khối lên bài đưa cho hắn, cười nói:
- Thật ra ngươi là Tự vương, ở bên ngoài kinh thành thì có thể tùy ý ra vào thành, nhưng thủ quân chưa quen thuộc ngươi, trước đưa cái này cho ngươi vậy.
Hai người lại nói vài câu, Chu Tín xuống xe ngựa quay về nhà. Chuyện khác thì Vô Tấn không cần gã hỗ trợ. Xe ngựa một đường chạy nhanh hướng tây.
Giống như bắc thị huyện Duy Dương, tây thị huyện Giang Ninh cũng là trung tâm tập hợp vật tư Giang Ninh phủ. Có hơn ngàn cửa tiệm, chiếm diện tích rất lớn, xung quanh bị tường bao vây, giống như một tòa thành trong thành. Cửa tây thị có vài chục tửu quán, thanh lâu và tiệm cờ bạc, trong đó tửu lâu lớn nhất vẫn là Bách Phú tửu lâu, xếp thứ hai là Đông Hải tửu lâu.
Xe ngựa vừa đến cửa tây, Vô Tấn liếc mắt liền thấy bảng hiệu to lớn Đông Hải tửu lâu. Chiếm diện tích năm mẫu, cao bốn tầng lầu, giống như Bách Phú tửu lâu phía nam, trong các cửa hàng thì tựa như hạc trong bầy gà.
Lúc này đã qua giờ hợi, tửu lâu vừa đóng cửa. Mấy chục tiểu nhị và thị nữ đang quét dọn trong tửu lâu. Hơn mười tửu nương và nhạc nữ ra khỏi tiệm, ngồi lên xe ngựa chờ tại cửa, đi mất.
Xe ngựa của Vô Tấn chậm rãi dừng trước cửa tửu lâu, Vô Tấn chắp tay cười với người đánh xe:
- Ngươi trở về đi! Cảm ơn.
Người đánh xe ừ một tiếng, quay xe trở lại Tề phủ. Vô Tấn đợi xe ngựa đi xa mới xoay người đẩy cửa vào tửu lâu.