Tô Tốn đã hiểu ra, Quan Hiền Câu nho nhã tiêu sái là ngoài mặt, là Quan Hiền Câu cố ý tỏ ra bằng trang phục, chỉ bằng y bào, quạt xếp và nụ cười của hắn phối hợp.
Nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn thì khác, hắn ổn trọng, thân hình toát ra một nghị lực khác người, ánh mắt sáng ngời hữu thần, giơ tay nhấc chân đều có một sự ổn trọng của quân nhân, trên người của hắn có lực lượng trầm ổn mà Tô gia không có hoàn toàn khác biệt với sự văn nhược của bọn họ.
Tô Tốn cũng không biết là mình có ưa thích đứa bé này không dù sao cuộc sống của lão cũng rất ít khi tiến vào quân đội, nhưng mà cho dù thế nào, Vô Tấn cũng là một cái gương, khiến cho hảo cảm của Tô Tốn với Quan Hiền Câu biến mất khá nhiều.
- Vương gia mời vào.
Đây là lễ phép tối thiểu, Tô Tốn mời Lan Lăng quận vương cùng với Vô Tấn vào trong đường, thê tử của Tô Tốn là Lô thị cũng đi ra, mời vương phi vào bên trong.
So với Quan gia phụ tử thì khác, Tô Tốn mời Lan Lăng quận vương tới chỗ khách quý, Tô Tốn vài chục năm nay đều là ngôi sao sáng trên bầu trời học thuật, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lão có thể ngồi vững trên vị trí quốc tử giám tế tửu hai mươi năm cho thấy lão cũng không phải là người cổ hủ.
Trong lòng lão cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là lão không thích tranh quyền đoạt lợi, không nghĩ tới lợi ích, chỉ tĩnh tâm nghiên cứu học vấn.
Tô Tốn rất rõ địa vị và thế lực của Lan Lăng quận vương ở trong triều, lão cùng với Lan Lăng quận vương không có liên quan lợi ích, nhưng với lễ bộ thì có.
Kỳ thực khách quý đường của Tô gia cũng không khác gì với đại khách đường, điều khác nhau chính là trên tường ở nơi này treo đầy tranh chữ của Tô gia tiền bối, đối với Tô gia mà nói văn chương của bọn họ so với bất kỳ đồ vật nào còn quý báu hơn, khách nhân được mời vào đây biểu thị sự trân trọng rất lớn.
Song phương phân chủ khách với nhau mà ngồi xuống, Tô Tốn cùng với Hoàng Phủ cương đều ngội vị trí đầu Tô Hàn Xương thì ngồi dưới tay của phụ thân mà Vô Tấn là vãn bối vị trí của hắn dĩ nhiên là ở phía dưới.
Hai nha hoàn của Tô gia bưng trà lên, Hoàng Phủ cương nâng chung trà lên rồi nói:
- Đầu tiên chúc mừng Tô đại nhân hoàn thành khoa cử tiến sĩ năm nay, vì triều đình chon lựa một tài tuấn trẻ tuổi, vương gia rất ít lô diện không biết những năm nay nghiên cứu những thứ gì?
- Ta có thể nghiên cứu điều gì chứ? Trồng vài cọng hoa, làm mấy cái bồn cây cảnh hoặc là xem sách, thời gian cứ như vậy trôi qua, bảy mươi tuổi rồi, cần gì phải hao tâm tổn trí thay cho bọn hậu bối.
Hoàng Phủ Cương chỉ chỉ Vô Tấn rồi cười nói;
- Con trai trưởng của ta mất, thân là tổ phụ cho nên phải chiếu cố nó, không biết Tô đại nhân có để mắt tới đứa nhỏ này không?
Hoàng Phủ Cương hàm súc cầu hôn Tô Tốn, kỳ thật vừa rồi Quan Tịch cũng cầu hôn Tô Tốn tuy nhiên Hoàng Phủ Cương xuất hiện nên Tô Tốn không trả lời, mà bây giờ Tô Tốn lại không có cớ chối từ rồi.
Trong lòng hắn càng nắm chắc liền cười nói:
- Trưởng nữ là người mà ta yêu thương nhất, thậm chí sủng ái hơn cả trưởng tôn, chọn cho nàng một vị hôn phu như y liên quan tới hạnh phúc cả đời của nàng, hơn nữa đây còn là trưởng tôn tế của Tô gia, đối với Tô gia có ý nghĩa sâu đậm, trước kia cũng có rất nhiều thế gia muốn quan hệ thông gia với Tô gia nhưng ta một mực trầm mặc, không phải là không cân nhắc chuyện này mà là đây là chuyện ý nghĩa trọng đại với Tô gia, không thể không cẩn thận, đương nhiên khi đó Hạm nhi còn nhỏ, không cần phải nóng lòng cân nhắc, hiện tại nó đã lớn, ta cũng cần phải cân nhắc hai năm nữa, không làm lỡ chung thân đại sự của nó.
Tô Tốn không biểu đạt ấn tượng trực tiếp của lão với Vô Tấn mà hàm súc nói cho Hoàng Phủ Cương biết, chuyện này liên quan tới lợi ích của Tô gia, lão phải cân nhắc cẩn trọng.
Hoàng Phủ Cương âm thầm gật đầu, không hổ là gia chủ của Tô gia, nói chuyện vô cùng già dặn, trình bày lập trường của mình, không đồng ý cũng không phản đối, làm cho người ta không có lời nào để nói.
- Ý của Tô đại nhân ta minh bạch ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của Tô gia, đương nhiên với tư cách là tổ phụ của hài tử ta cũng muốn đưa ra tâm nguyện của chúng ta, mong Tô đại nhân lý giải.
Tô Tốn nở ra nụ cười:
- Cái này đương nhiên nếu không có người cầu hôn, tô nữ của ta về sau làm sao có thể gả ra ngoài, mong vương gia yên tâm, trong lòng ta vô cùng hiểu rõ, với thân phận của vương gia tự mình tới cầu hôn, ta nhất định sẽ cân nhắc.
Lão lại nhìn thoáng qua Vô Tấn:
- Tuy Tô gia là thư hương môn đệ, coi trọng tài học, trăm năm qua chưa nhận quân nhân làm rể nhưng ta cũng nói rõ ràng, Tô gia không phải coi trọng tài học mà là coi trọng phẩm đức, nhân phẩm là thứ nhất, tài học chỉ là thứ yếu, lệnh tôn vô cùng ổn trọng, điểm này ta nhìn ra được, chỉ cần lệnh tôn có chí cầu tiến, làm người chính trực thì trong lòng ta cũng giống như trạng nguyên không có gì khác nhau mong vương gia không cần phải lo lắng.
Vô Tấn khẽ khom người cảm tạ, trong lòng thầm khen, khâm phục lão gia tử này biết nói chuyện, hắn làm sao có thể không có gì khác nhauv ới trạng nguyên, nếu như hắn nhân phẩm không tệ, mà trạng nguyên nhân phẩm cũng tốt thì chẳng lẽ bọn họ cũng không có gì khác nhau sao?
Mấu chốt là địa vị của cả hai, theo tước của Lương quốc công, tam phẩm thủy quân đô đốc cho dù là trạng nguyên cũng không theo kịp.Địa vị của hắn lại là hoàng tộc, gia thế bối cảnh không hề kém cho nên Tô Tốn mới nói hắn không có gì khác với trạng nguyên, tất cả mọi người đều minh bạch điều này không cần nói ra.
Lão gia tử này nói chuyện rất hàm súc, không thích nói rõ ràng, không biết tên Quan Tịch kia cầu hôn thế nào có ngu xuẩn khoe gia thế và tài phú của mình không?
Lan Lăng quận vương cáo từ đi rồi, Tô gia phụ tử liền ở trong khách quý đường nhớ lại.
- Đại lang con cảm thấy Hoàng Phủ Vô Tấn này thế nào?
Tô Tốn cười hỏi nhi tử của mình.
- Phụ thân con cảm thấy hắn rất tĩnh lặng, từ lúc vào phủ hắn từ đầu đến cuối không nói một câu tuy nhiên đúng như phụ thân nói, hắn có vẻ ổn trọng, về phần hắn là loại người gì thì con cũng không nhận ra được.
- Vây con cảm thấy hắn và Quan Hiền Câu thì sao?
Tô Tốn hỏi.
Tô Hàn Xương suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thẳng thắn mà nói, con thích phong độ, người có văn chương, quân nhân cho con một áp lực, nếu như không luận gia thế bối cảnh, con thấy Quan Hiền Câu hợp hơn, con cảm thấy hắn thích hợp với Tô gia chúng ta.
Tô Hàn Xương dừng lại một chút rồi hỏi:
- Phụ thân thấy thế nào?
Tô Tốn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Quan Hiền Câu cùng với Vô Tấn so sánh thì hắn kém quá xa, như đứa bé với người lớn.