Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 17: Tặng lễ vật




Bầu không khí có vẻ ngại ngùng, hai tay Ứng Thải Mị xoa ngực hoàng đế, khuôn mặt nhỏ nhắn cong lên, gò má đỏ bừng, mím đôi môi như đang muốn mời hôn.

Nói đùa, nếu không thừa dịp bây giờ hút lấy một chút dương khí, còn không biết sau này lúc nào hoàng đế sẽ tới chứ?

Hoắc Cảnh Duệ hình như hiểu ý, một tay giữ ót của nàng, cúi người liền hôn lên cánh môi của Ứng Thải Mị.

Mùi thêm mềm mại trên đôi môi của nàng truyền đến làm người ta lưu luyến quên phản ứng.

Hắn lại chỉ chạm chạm nhẹ liền lui ra.

Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Ứng Thải Mị, hoàng đế thong dong cười: " Thương thế của ái phi chưa khỏi hẳn, nếu tiếp tục trẫm sợ không thể kháng cự được."

Trong lòng Ứng Thải Mị tiếc nuối, trên mặt cũng trắng bệch vài phần.

Mỹ sắc phía trước hoàng đế cư nhiên có thể chống lại được, thật không phải là người thường.

Bất quá chính vì như vậy, nàng đối với nam nhân này có vài phần kính trọng, không phải sao?

" Xem ra ái phi rất thích quả mơ?" Hoắc Cảnh Duệ lơ đãng liến nhìn chiếc khay đặt trên bàn không còn bao nhiêu quả mơ.

Ứng Thải Mị ngượng ngùng gật dầu, không giống như các phi tần khác, muốn nhưng lại giả bộ dáng không phải rất muốn, ăn ngay nói thật mở miệng: " Thiếp rất thích, bất giác liền ăn nhiều hơn một chút."

Nàng nói với vẻ mặt tiếc nuối vì đã ăn sạch quả mơ, khiến Hoắc Cảnh Duệ phải bật cười.

Phi tần hậu cung vì một câu nói đơn giản trong lòng mà quấn qua quấn lại vài vòng mới dám nói ra khỏi miệng. Mà Ứng chiêu nghi tâm tư lại đơn giản, vừa xem liền hiểu ngay, muốn cái gì đều hiện lên hết trên mặt.

Đơn thuần như vậy làm cho đáy lòng hoàng đế có chút hứng thú.

Thật sự là đơn thuần, lười giả vờ giả vịt, hay là ở trước mặt hắn mới biểu hiện như vậy?

" Ở chỗ trẫm vẫn còn một chút, ngày mai sẽ để cho tổng quản mang đến đây."

Đáy mắt Ứng Thải Mị xoẹt qua một tia kinh hỉ, có chút thụ sủng nhược kinh: " Hoàng thượng, ở chỗ hoàng hậu nương nương cũng không đưa tới nhiều, nếu chỉ đem qua có mỗi mình thiếp thì các tỷ tỷ muội muội sẽ mất hứng."

Nàng mới không làm bia ngắm, bị hai ngọn núi lớn là hoàng hậu và Trinh phi áp bách, còn có một tiểu quỷ là Trân chiêu nghi, hận không thể đem mình ăn!

Con ngươi đen láy của hoàng đế lóe lên, đối với lời từ chối khéo léo của Ứng chiêu nghi cũng không có thay đổi chủ ý: " Trẫm cho ngươi mấy quả mơ, còn cần hoàng hậu phải đồng ý mới được sao?"

Hiển nhiên nam nhân này mất hứng, hoàng đế là trời của phi tần hậu cung, là chủ tử của Định quốc, hắn chỉ đưa mấy trái mơ cho phi tần mà phải sợ gọi tới hỏi chuyện, sao có thể cao hứng?

Hoàng đế đã cho, Ứng Thải Mị ở ngoài cung lại không thể ăn những quả mơ trân quý thế này, liền vô cùng cao hứng nhận: " Hoàng thượng hậu đãi như vậy, thiếp từ chối liền bất kính, tạ ơn hoàng thượng."

Hoàng đế khơi khơi cằm nàng, híp mắt cười: " Ứng chiêu nghi tính toán tạ ơn trẫm như thế nào?"

Ứng Thải Mị im lặng, hai gò má hiện lên một tầng hồng nhạt: " Tất cả của thiếp đều là của hoàng thượng..."

Những đồ nàng dùng đều là hoàng đế cấp, bao gồm chính mình. Ám chỉ như vậy, không biết hoàng đế có nghe rõ không?

Vừa chưa kịp hút dương khí, Ứng Thải Mị hận không thể lập tức đem hoàng đế đè xuống, hôn hôn thắm thiết.

Chỉ tiếc, đêm nay hình như hoàng đế không quá...

" Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nhân từ, nghe nói Trân muội muội mang thai, liền cho tỷ muội hậu cung dính chút may mắn." Nhờ Trân chiêu nghi ban tặng, phi tần hậu cung đáng thương không chừng kiếp này cũng đừng nghĩ tới chuyện sinh con.

Hoàng đế gật gật đầu, đối với chuyện hoàng hậu ban thưởng không có hứng thú.

Ứng Thải Mị nháy mắt, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, liền rút vào trong lòng hoàng thượng, nhút nhát nói: " Hoàng thượng, Trân muội muội mang thai là đại hỉ sự, chỉ là trong khố phòng của thiếp không có lễ vật gì có thể lấy ra, mấy tỷ muội khác tặng lễ vật rất quý giá, thật sự là..."

Hoàng đế nhíu mày, lần đầu tiên thấy phi tần than khóc với hắn, không khỏi buồn cười: " Trân chiêu nghi mang thai chưa tới ba tháng, ái phi cũng quá nóng lòng."

Hắn híp híp mắt, thai nhi trong bụng Trân chiêu nghi chưa tới ba tháng, các phi tần khác bắt đầu tặng lễ vật để nịnh bợ sao?

" Những tỷ muội khác đều tặng, nếu thiếp không tặng thì có chút không ổn."

Ứng Thải Mị không để ý bản thân mình đáng thương, dù sao những thứ phiền phức phải nhanh chóng vứt đi hết, nếu không sẽ như lời Thanh Mai nói, làm theo sẽ có phiền phức tới cửa, còn không bằng bây giờ nên giải quyết nó.

Có hoàng đế ra tay, còn có thể có vấn đề gì?

" Hoàng thượng giúp thiếp đi, thiếp sẽ báo đáp người..." Ứng Thải Mị e thẹn ở trong lòng Hoắc Cảnh Duệ làm nũng.

Nữ nhân chính là phải tỏ ra nhỏ bé, phụ trợ thật tốt để nam nhân càng cường đại.

Nhất là nam nhân tôn quý nhất Định quốc, phải càng như thế.

Qủa nhiên, Hoắc Cảnh Duệ bị bộ dáng mảnh mai cầu xin giúp đỡ của Ứng Thải Mị đả động, sung sướng cười cười: " Cũng được, trẫm sẽ giúp ái phi. Chỉ là một lần này, lần sau không được viện cớ nữa, biết không?"

" Thiếp tạ ơn hoàng thượng." Ứng Thải Mị quỳ gối hơi nghiêng, cung kính hành lễ.

Nam nhân này đáp ứng, khẳng định cũng phát hiện một số chuyện. Sẽ biết thời biết thế, đáy lòng chắc có tính toán khác.

Thế thì sao? Dù sao Ứng Thải Mị cũng đã được đền bù như mong muốn, hoàng đế phía sau muốn làm cái gì, nàng cũng không thể khống chế dược, hà tất phải tính toán chi li?

Bất quá lễ không thể bỏ, hành đại lễ bái tạ cũng chỉ là quỳ một chút mà thôi. Nữ tử dễ tiến dễ lui nếu có tri thức và hiểu lễ nghĩa mới khiến cho hoàng đế không cảm thấy phiền chán.

" Ái phi thật sự đa lễ." Hoàng đế nâng Ứng Thải Mị dậy, đem nàng ôm vào trong lòng rất dịu dàng. Nàng thuận thế dựa vào người Hoắc Cảnh Duệ, trên mặt vẫn e thẹn như trước, đáy mắt mơ hồ lộ ra vài phần vui sướng.

Rất tốt, hoàng đế đã giúp nàng giải quyết một phiền toái rất lớn.

- -------------------------------------------------------------------

Sáng sớm hôm sau, tổng quản lặng lẽ đưa tới một túi quả mơ cùng với lễ vật.

Không biết có phải là trùng hợp, lễ vật là một bức tượng trắng giống như bạch ngọc Quan Âm. Nhìn chất ngọc tốt hơn so với ngọc trong khố phòng, nếu đặt cùng một chỗ thì nhìn cũng không khác nhau.

Bạch Mai ca ngợi không ngớt: " Chủ tử, bạch ngọc Quan Âm rất vô giá, hoàng thượng rat ay thật hào phóng."

Thanh Mai nhíu mày ý bảo Bạch Mai chớ nói lung tung, thấy muội muội lè lưỡi đáng thương, chỉ có thể đau đầu: " Chủ tử, bạch ngọc Quan Âm này đưa tới cho Trân chiêu nghi rất thích hợp."

Quan Âm tống tử, lại là bạch ngọc thượng hạng, dù cho Trân chiêu nghi có muốn bới móc, cũng sẽ nói không ra lời.

Ứng Thải Mị buồn ngủ, gật đầu lung tung vài cái.

Tối hôm qua không hút được dương khí của hoàng đế, dương khí đan điền không đủ nên có chút đình trệ, làm ban đêm nàng ngủ không ngon.

Không biết cứ theo tiến độ này, khi nào mới có thể hồi phục, xuất cung đi tìm sư phó?

- ------------------------------------------------------

Mặt mày Trân chiêu nghi gần đây rất hồng hào, bước đi rất nhẹ nhàng. Từ thái hậu, hoàng hậu cùng hoàng đế, cho tới Trinh phi cùng những phi tần khác đều đưa lễ vật tới chúc mừng nàng mang thai long tử, làm cho trên mặt nàng ngày càng sáng sủa.

Nàng nghe Phỉ Thúy nói trong khố phòng bỏ vào không ít lễ vật, không khỏi nhẹ nhàng cười, tiếp nhận chén trà, nhàn nhạt nói: " Trước đây các nàng đều coi thường ta, nhất là vị biểu tỷ kia, ở ngự hoa viên vờ đụng chạm, sắc mặt lãnh đạm, nói chuyện châm chọc khiêu khích? Bây giờ vội vàng đến nịnh bợ ta, chờ ta sinh hạ con nối dõi của hoàng thượng, hoàng hậu cũng phải nhường ta ba phần, huống chi là Trinh phi?"

Trinh phi a Trinh phi, chỉ trách bụng ngươi không tốt, dù cho hoàng đế sủng ái mấy năm thì thế nào? Còn không bằng có con gái con trai cũng không sinh được, thậm chí đến lúc thị tẩm cũng hữu tâm vô lực.

Trân chiêu nghi nghĩ đến liền không nhịn được cười, năm đó nàng dùng bao nhiêu phương pháp gia tộc mới để nàng vào cung. Bây giờ tộc trưởng sợ là muốn lão ôm an ủi, Trinh phi trong cung không thể dùng, còn nàng thì tấn hai cấp và mang thai con nối dõi.

Phỉ Thúy khom người, mỉn cười trả lời: " Chúc mừng chủ tử, mẫu bằng tử quý, nhất định sẽ có một ngày vào trung cung."

Đại cung nữ ở bên cạnh nghe được nhíu mày, Phỉ Thúy đột nhiên xuất hiện, từ tam đẳng cung nữ tăng lên thành đại cung nữ nhất đẳng, thường xuyên cổ vũ Trân chiêu nghi làm một chút chuyện không hợp quy củ, thật khiến người ta không thể không đề phòng.

Chỉ là Trân chiêu nghi bây giờ vui mừng đều lộ rõ trên mặt, căn bản không nghe được bất cứ lời nhắc nhở nào, đại cung nữ hết đường xoay xở, nhất định phải tìm cơ hội truyền tin tức ra bên ngoài, miễn cho chủ tử tiếp tục bước đi sai lầm...

" Bạch ngọc Quan Âm này ai đưa đến? Đúng là rất tinh xảo." Trân chiêu nghi liếc mắt nhìn những lễ vật trên bàn chưa kịp thu dọn vào khố phòng, bỗng nhiên nhìn thấy một pho tượng, trong lòng thập phần vui mừng.

Phỉ Thúy đáp: " Đây là Ứng chiêu nghi phái người đưa tới."

" Ứng chiêu nghi?" Trân chiêu nghi cười nhạo, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét: " Cư nhiên tặng lễ vật tốt vậy, là muốn tạo quan hệ tốt với ta?"

Bạch ngọc như vậy đúng là rất xa xỉ, không biết Ứng chiêu nghi có phải đem đồ tốt nhất cất ở dưới đáy lấy ra đưa tới, khóe miệng nàng hiện lên một tia châm biếm, chẳng đáng phất tay: " Cất vào khố phòng, đừng bày ra để chướng mắt."

Cho dù là bạch ngọc tốt, mà là của Ứng chiêu nghi đưa tới, Trân chiêu nghi cảm thấy mất hết khẩu vị.

Muốn làm dịu quan hệ với mình cũng phải xem nàng có nguyện ý hay không!

Đại cung nữ cầm bạch ngọc Quan Âm rời đi, Phỉ Thúy dựa vào nhỏ giọng bẩm báo: " Chủ tử, đêm qua hoàng thượng đến Di Xuân điện nhìn Ứng chiêu nghi."

" Cái gì?" Trân chiêu nghi nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân kia bị Trinh phi hành hạ một phen, lại còn dám mượn cơ hội mời sủng?

Đáng ghét, sơ ý một chút đã bị Ứng chiêu nghi thừa cơ chen vào.

Bây giờ nàng mang thai không thể thị tẩm, số lần hoàng thượng đến cũng giảm bớt. Trinh phi lại không dùng được, hoàng hậu cùng Ứng chiêu nghi lấy đi sự chú ý của hoàng đế.

Nếu tiếp tục như vậy, chờ nàng sinh hạ hoàng tử, làm cho hoàng thượng hồi tâm chuyển ý càng thêm khó khăn!

" Nàng ta không phải bị thương sao, lại còn câu dẫn hoàng thượng? Chẳng lẽ hoàng hậu cũng mặc kệ?" Trân chiêu nghi cũng không tin, hoàng hậu không rộng lượng như vậy, sẽ đem hoàng đế đưa tới cho Ứng chiêu nghi.

Vẻ mặt Phỉ Thúy lo lắng, nhắc nhở nàng: " Xem ra hoàng hậu muốn nâng đỡ Ứng chiêu nghi, chia đi sự sủng ái của hoàng thượng đối với chủ tử."

Nghe vậy, Trân chiêu nghi thấy giận dữ, oán hận nói: " Hoàng hậu sợ hoàng đế độc sủng ta? Muốn nâng Ứng chiêu nghi cũng phải xem nàng ta có năng lực này hay không."

Một năm trước vào cung, Ứng chiêu nghi cũng không được sủng ái quá mấy ngày, rất nhanh bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ.

Bây giờ nhìn nhu thuận, được hoàng đế sủng vài ngày, không chừng đã quên vết sẹo đó, lại bị muốn vắng vẻ.

Chỉ sợ có hoàng hậu là chỗ dựa, hoàng đế cũng phải cho mặt mũi, đối với Ứng chiêu nghi cũng không quá muốn như vậy.

Trân chiêu nghi cắn ngón tay, hận không thể đem Ứng chiêu nghi xé nát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.