Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 38




CHƯƠNG 38

Vân Châu thành, nơi nào đó.

“Vương gia, hiện tại là thời cơ xuống tay tốt nhất.” Một văn nhân trung niên hướng nam nhân vật chính nói.

Người được hiến kế đương nhiên là Vân Châu vương Nguyên Thao, cạnh bên còn có con trai lão, Nguyên Sâm.

Văn nhân trung niên này chính là mưu thần của Nguyên Thao, Đỗ Văn Viễn.

“Tin tức của ngươi thật đáng tin?” Nguyên Thao thần sắc bất động hỏi ngay vào vấn đề.

“Cha, đáng tin ạh!” Đỗ Văn Viễn còn chưa kịp trả lời, con của Lão Nguyên Sâm liền gật đầu nói: “Mấy ngày trước sắc mặt của Nguyên Ân đã không tốt, nhưng vẫn cố chịu đựng. Ngày hôm qua ko thấy y đi tuần tra, con đã cảm thấy nhất định có vấn đề. Nếu ko, với tính cách của y, khẳng định ngay lúc này ko thể ko đi xem xét được. Hơn nữa đây cũng ko phải là từ 1 nguồn, tin tức thật đáng tin cậy. Nếu ko, y đã chẳng bất động như thế, đến chẳng bước ra ngoài lấy 1 bước? Quan trọng hơn chính là, trưa nay y đã phái người cấp tốc đến kinh thành, gởi cho thừa tướng Chu Giang Niên 1 bức thư tuyệt mật. Thật hiển nhiên là đã đoán rằng mình qua ko nổi, nên lo liệu hậu sự!

Đỗ Văn Viễn vốn luôn thận trọng, lúc này cũng nói: “Tin tức đáng tin cậy đấy ạh. Ngày hôm qua, Nguyên Ân ko đi tuần nạn dân, thần liền phái người thăm dò. Nguyên Ân 8 phần 10 là bị lây nhiễm bệnh dịch rồi. Hôm qua, Nguyên Tiếu Ngôn cũng lộ vẽ ngây dại ra, mắt sưng đỏ cả lên, giờ vẫn ngồi trong phòng ko chịu ăn ngủ. Nghe nói là luôn chờ tin tức phía Nguyên Ân. Hơn hết, Nguyên Ân đã tiếp cận với nạn dân bị nhiễm bệnh, cơ hội bị lây rất lớn! Nên tin này chắc là ko sai lệch đâu ạh.”

“Chắc là. Bổn vương ko muốn nghe từ ko chắc chắn như vậy. Nguyên Ân luôn làm việc cẩn trọng. Tiếp xúc với nạn dân, đến chúng ta còn biết phải uống thuốc phòng dịch, chẳng lẽ y ta lại ko nghĩ ra hay sao. Còn nữa, y có võ công cao cường, thể chất vốn mạnh hơn người thường rất nhiều. Khả năng bị lây bệnh là rất nhỏ đi. Sao có thể bó tay trơ mắt để bị nhiễm bệnh như thế chứ?” Nguyên Thao trời sinh vốn đa nghi lý giải.

Nhưng Đỗ Văn Viễn lại có cách nghĩ khác: “Vương gia, đây thật sự là cơ hội ngàn năm có 1. Ko cần xung đột cũng tự thành đại sự. Này chính là trời đã phù hộ vương gia. Nếu bỏ lỡ thời cơ. E rằng sau này khó khăn muôn trùng.”

“Ta hãy chờ Nguyên Ân chết rồi động thủ lần nữa.”

Rõ ràng, năm x tháng y nào đó đã thua đối phương những 2 lần. Đến giờ nhớ lại hãy còn chưa hết sợ. Nguyên Thao nhớ lại thật thấy hổ thẹn. Bất quá Nguyên Ân luôn có bản lĩnh dọa được lão, điểm này dù mất mặt cũng phải cúi đầu thừa nhận.

Thật ra, trước đây lão vốn chờ Nguyên Ân phế bỏ Nguyên Tiếu Ngôn, tự mình lên làm hoàng đế đi. Lúc ấy lão sẽ mượn danh vì vua phò trợ để khởi nghĩa, danh chính ngôn thuận mà trục lợi. Nào biết được, Nguyên Ân kia làm quái gì cứ chần chừ ko chịu. Đợi y soán vị đến độ tóc lão đã bạc trắng cả rồi ah.

Giờ đây cơ hội cuối cùng cũng đã đến, chỉ cần Nguyên Ân chết đi, lão thật ko còn gì để sợ nữa.

Nhưng Đỗ Văn Viễn lại ko cho là vậy.

“Vương gia, Nguyên Ân từ trước đến nay đều làm việc thận trọng. Dù y có chết, cũng sợ là đã đem chuyện tương lai an bài thỏa đáng. Đến lúc đó, sợ là sẽ gặp rất nhiều khó khăn đấy ạh.”

“Ta chỉ sợ mỗi Nguyên Ân, Những người khác đều chẳng là gì. Dù y đem toàn bộ Xạ Điêu phó thác cho Chu Giang Niên, cùng lắm cũng chỉ có thể phụ tá Nguyên Tiếu Ngôn, ko có khả năng đối phó với binh lực của ta đâu.” Nguyên Thao nói.

“Vương gia, đánh chi bằng không đánh. Nếu chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn tiến được vào bệ rồng, đây chẳng phải rất tốt sao? Vương gia nếu lo lắng, có thể đến đó thăm hỏi để dò xét tình huống. Ngài thân là Vân Châu vương, cũng nên thể hiện mình làm chủ nơi này, làm tiệc đãi khách. Nếu bọn họ ko đến, liền lấy dân nạn làm mồi nhử. Nếu ko đến nữa, chứng minh là ngài có thể yên tâm mà hành sự.”

Những lời của Đỗ Văn Viễn là Nguyên Thao rơi vào trầm tư thật lâu. Nguyên Sâm ở bên cạnh cũng thúc giục: “Cha, con cảm thấy Đỗ thúc thúc nói cũng đúng lắm. Ra tay sớm vẫn hơn ạh! Nếu chờ mọi chuyện đều ổn định, dù chúng ta ko sợ Chu Giang Niên, nhưng thiên hạ sẽ cho chúng ta làm phản. Danh ko chính ngôn cũng khó thuận. E rằng chẳng mấy ai ủng hộ. Chi bằng ngay lúc này, bức Nguyên Tiếu Ngôn viết thoái vị chiếu thư. Kia đối với thanh danh chúng ta cũng dễ nghe 1 chút.”

Gã đã nôn nóng muốn làm hoàng thượng đến độ ko kịp đợi nữa.

Nghe lời của con mình xong, Nguyên Thao cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Thế là theo đó mà nói: “Cấp tốc đưa thư đến cho Nguyên Tiếu Ngôn, nói Vân Châu vương Nguyên Thao muốn tiếp giá.”

Nguyên Sâm nghe phụ thân đồng ý động thủ thì vui vẻ khôn cùng, hào hứng nói: “Mọi chuyện cứ để con lo liệu.”

Nguyên Tiếu Ngôn lúc này làm gì có tinh thần mà đến quý phủ của Nguyên Thao. Thế là, hắn liền từ chối.

Chỉ chốc sau, Nguyên Thao lại tiếp tục nhắn gởi nói sẽ hiến cho hắn chút vật báu. Muốn cùng Nguyên Tiếu Ngôn nhìn ngắm tận mặt. Hắn vẫn cứ cự tuyệt, nếu ko phải đang lúc chẳng còn lòng dạ nào, hắn đã sớm mắng cho sứ giả chạy có cờ rồi. Muốn hiến vật báu thì mặc xác lão, cùng bọn quan lại địa phương nhìn cho đã đi, tìm hắn làm gì.

Bất quá, giờ đây tâm tình đang lúc vô cùng khó chịu, chỉ có thể yếu ớt đáp đại 1 câu: “Có lòng hiến như vậy, thì tự mình xử luôn đi. Nói trẫm thay mặt bách tính đa tạ hắn. Sau này ắt có khen thưởng.”

Lại qua một canh giờ, trời đã tối đen. Bỗng nhiên có vài người xông vào. Vì ko hề báo trước, nên có mấy thị vệ chạy nhanh đến cạnh Nguyên Tiếu Ngôn mà hộ giá.

Nguyên Tiếu Ngôn nhìn lên, vẫn là bọn người của Vân Châu vương Nguyên Thao, Nguyên Sâm và Đỗ Văn Viễn.

Vì Nguyên Ân đã nói qua với hắn là bọn này có lòng mưu phản từ lâu. Lại thấy chúng ko chờ triệu kiến đã xông vào, Nguyên Tiếu Ngôn cũng lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

Lòng hắn trong nháy mắt liền cuống lên.

Hắn đoán biết, những người này nhất định hay tin hoàng thúc đang bệnh nặng, liền muốn đến đây giết hắn đoạt vị.

Hắn cũng biết, với năng lực của hắn, nếu gặp phải thế cục như vậy, muốn giết bọn người Nguyên Thao kia là chuyện ko thể được, thế là liền nói với thị vệ: “Bảo vệ trẫm ra ngoài, nếu có thể thoát khỏi, tất có trọng thưởng.”

Thị vệ đang định động thủ thì nghe Nguyên Thao nói: “Hoàng thượng vẫn là ko nên manh động làm gì. Toàn bộ bên ngoài đều là cung thủ, người vừa bước ra, liền sẽ bị bắn thành tổ ong. Nếu ko tin cứ thử xem sao.”

Nguyên Tiếu Ngôn vô cùng lúng túng. Hắn đương nhiên ko thể đưa lưng ra ngoài chịu trận. Chỉ có thể nắm chặt tay trấn định mình ko được sợ hãi mà run lên.

Nếu hắn chết, chắc chắn hoàng thúc cũng sẽ bị giết. Hắn nhất định phải tận dụng tối đa sức mình để bảo vệ hoàng thúc.

Nhưng mà phải bảo vệ như thế nào. Cái đầu ngô nghê của hắn nhất thời nghĩ ko ra. Chỉ là lúc này, ý muốn đó bỗng mãnh liệt xoay vần tâm trí hắn mà thôi.

Hắn chỉ có thể tự nói với mình, tùy thời hành động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.