Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 29




CHƯƠNG 29

“Ta cũng đi.” Vừa nghe Nguyên Ân nói phải đi, lòng Nguyên Tiếu Ngôn bắt đầu hốt hoảng nói ngay.

“Không được. Nguy hiểm lắm. Hơn nữa chuyện ở kinh thành cũng cần người ah.” Nguyên Ân vỗ về bảo bối trong lòng mình.

“Thúc ko phải đã sắp xếp cho Chu thừa tướng xử lý rồi sao? Ta đây vốn ko ở tại kinh thành cũng chẳng sao cả. Dù sao lão cũng chỉ cần ta để trưng cho đẹp thôi. Thế thì có ở nhà hay ko cũng can hệ gì nào?! Còn chuyện nguy hiểm thì tăng thêm vài tên thị vệ là an toàn ngay ấy mà.”

Nguyên Ân thở dài, nói: “Thật sự không được đâu, thúc lo lắm.”

“Nhưng nếu ko có ở kinh thành, ta sẽ nhớ thúc nhiều lắm. Nhớ thúc lại ko thấy được thúc. Lòng ta lo lắng mà.” Nguyên Tiếu Ngôn gần như đã rưng rưng nước mắt.

Vừa mới được sống cận kề bên Nguyên Ân khoái hoạt thần tiên, giờ nói 1 tiếng là rời ngay, sao hắn có thể chịu được nha.

Nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói như thế, lại nhìn thấy bộ dáng đáng yêu, nũng nịu của hắn, Nguyên Ân thật sự cũng ko nỡ ra đi. Chỉ là, nghĩ đến dân chúng đang gặp tai họa, nếu y làm như thế thì thật ít kỷ đi, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Kia thì thúc đảm bảo, nhất định sẽ giải quyết thật nhanh, thật tốt rồi gấp rút trở về với ngươi có được ko?”

“Nhưng mà cách ngày chúng ta đều làm chuyện đó mà. Thúc đi như thế thì ta biết làm sao đây? Chỉ cần vượt qua ngày thứ 3 ko thấy thúc, ta….ta sẽ nhịn ko nổi dâu, cứ muốn thứ đó của thúc thôi.” Đó chính là nguyên nhân trọng yếu nhất mà Nguyên Tiếu Ngôn ko muốn tách rời Nguyên Ân.

Hắn biết chuyện giúp dân bị nạn như lửa đã cháy xém lông mày rồi. Hắn cũng ko muốn cố tình làm khó ko cho Nguyên Ân đi. Chỉ là hắn muốn y cũng phải mang mình cùng theo.

Nguyên Ân nghe hắn nói thế, thiếu chút nữa là đã đồng ý mất rồi. Nhưng vừa nghĩ đến thực tế nơi nọ, hơn nữa còn có lũ lụt hoành hành, khu nặng nhất cũng là địa phận của kẻ có phản tâm là Vân Châu vương Nguyên Thao. Xét thấy nguy hiểm trùng trùng thế kia, y sao có thể để cục cưng của mình theo cùng đây?!”

Thế là đành phải nói: “Ngoan ngoan nào, chuyện ngươi lo nghĩ, Nguyên Ân này đã có xắp sếp, ngươi chờ 1 chút nha.”

Y liền gọi bọn cung nhân đến, thì thầm gì đó. Chẳng bao lâu thì thấy họ mang đến 1 chiếc gương.

Nguyên Ân bước đến bên chiếc gương, hướng Nguyên Tiếu Ngôn mà vẫy vẫy tay: “Bảo bối đến đây xem nào.”

Nguyên Tiếu Ngôn mở ra nhìn vào, chỉ thấy trong đó là mấy thứ mới mẽ mà hắn chưa thấy bao giờ. Còn có vật giống như ngọc khí của nam nhân trưởng thành nữa. Trên đó còn khắc mấy hình cổ quái lạ lùng lắm. Có cả hai quả trứng luôn, bất quá nhận thức của hắn chỉ có thể dừng lại ở lần Nguyên Ân nhét xâu chuỗi vào chỗ kia của tên thiếu niên đó thôi.

“Đây là…”

Thật ra Nguyên Tiếu Ngôn cũng đoán được đôi chút đây là thứ gì, chỉ là chưa dám chắc chắn thôi.

“Thứ này nha, là ta đặc biệt làm riêng cho Tiếu Ngôn đó, đang định để 1 thời gian nữa mới cho Tiếu Ngôn bất ngờ. Giờ xảy ra chuyện này, thôi cũng nên đưa trước cho Tiếu Ngôn đi. Khi hoàng thúc ko có ở đây, Tiếu Ngôn có thể nhớ đến hình dáng của thúc rồi dùng thứ này tự khoái hoạt có được ko?”

Nguyên Tiếu Ngôn nhìn sơ qua thứ kia, lại nhìn ông chú của mình đang cười gian xảo thế kia, mặt ko khỏi có chút nóng lên, ngập ngừng hỏi: “…. Mấy thứ này… Chơi có được ko? Nếu chẳng hay ho như lời thúc nói, ta thà theo thúc đi tuần tra còn hơn áh.”

Nguyên Ân thấy bộ dáng ngượng ngùng của Nguyên Tiếu Ngôn thật hết sức ngon miệng, liền kiềm ko được được mà ôm lấy. Y nhâm nhi đôi môi như cánh hoa nói: “Đương nhiên đùa giỡn cũng hay lắm. Đến tối thúc sẽ dạy cho Tiếu Ngôn nha? Vừa đúng ngày mai là thúc đi rồi, đêm nay phải làm cho đủ mới được. Như vậy khi đến Vân Châu, thúc mới ko phải lo lắng là Tiếu Ngôn ngủ ko an giấc chứ. Tiếu Ngôn có nguyện ý nghiêm túc làm giúp đến sáng thúc ko?”

Nguyên Tiếu Ngôn có chút nóng lòng muốn chơi thử món mới mẽ đó. Hơn nữa khi nghĩ đến Nguyên Ân phải đi xa trong khoảng thời gian ko phải là ngắn, nên vội vàng đồng ý ngay.

Nguyên Ân thấy Nguyên Tiếu Ngôn đã đồng ý rồi, liền vài ba bước đã cởi sạch y phục của hắn. Sau khúc dạo đầu, lại bôi trơn cẩn thận, liền cầm thứ bằng ngọc kia lên nói: “Này nhé, thứ này gọi là ngọc thế. Sau khi thúc đi rồi, nếu Tiếu Ngôn có nhớ đến hoàng thúc, liền đem thứ này coi như là cái kia của hoàng thúc. Phải bôi trơn chỗ đó của mình cẩn thận trước, rồi mới chầm chậm đưa vào, coi nó như là của thúc vậy….”

Cảm giác lạnh như băng khi mới bắt đầu tiếp xúc làm mặt sau của Nguyên Tiếu Ngôn ko khỏi co thắt lại mà đẩy ra. Bất quá khi tiểu huyệt ấm áp vừa quen với cái kia, thì bắt đầu thả lỏng dần.

Nguyên Ân liền chầm chậm đẩy ngọc thế kia vào.

“Sau khi vào rồi, Tiếu Ngôn cứ nghĩ đây là hoàng thúc, rồi từ từ đẩy mạnh, giống như lúc thúc làm với ngươi vậy. Có được ko?”

Nguyên Ân vừa đưa đẩy ngọc thế vừa thỉnh thoảng lại chơi đùa đầu ngực và ngọc hành của Nguyên Tiếu Ngôn. Hắn cứ thở dốc liên hồi mà nói: “Có ….có chút….vào….thật thú vị….”

Khi hoan ái, Nguyên Tiếu Ngôn luôn ko tự giác được mà lộ ra dáng vẽ quyến rũ. Đôi môi đỏ mọng vì cảm tình mãnh liệt mà run rẩy. Điều này là cho Nguyên Ân có chút ko kiềm chế được, liền cuối xuống hôn hắn. Nguyên Tiếu Ngôn lúc này đã nghiện những cái hôn triền miên lên thân thể mình rồi liền chủ động tiếp đón.

Nguyên Ân liền kéo ra ngọc thế, tự mình tiến vào, bắt đầu dùng sức mà yêu thương hắn.

Nguyên Tiếu Ngôn bắt đầu chịu ko được mà rên rĩ.

Không ngờ, tư thế đó của hắn là Nguyên Ân bùng nổ. Tay y dần ko thể khống chế được, vừa nắm, xoa, đến cả cắn luôn vào đôi môi, đầu ngực đỏ mọng của Nguyên Tiếu Ngôn. Da thịt non mềm khiến y càng lúc càng mạnh bạo, đưa Nguyên Tiếu Ngôn vào khoái cảm đầy mê say, thô bạo và dồn dập.

Nguyên Tiếu Ngôn có chút đau. Nhưng nghĩ đến ngày mai này hoàng thúc đã đi rồi, liền cắn răng mà chịu đựng.

“Tiếu Ngôn có biết, dùng miệng cũng có thể làm được ko?” Lòng vừa động. Nguyên Ân thì thầm bên tai Nguyên Tiếu Ngôn.

“Ha?” Nguyên Tiếu Ngôn có hơi ngẩn ra, ko hiểu lời Nguyên Ân nói cho lắm.

“Ngoan, bảo bối, đến, mau mở miệng ra. Thúc dạy ngươi chơi trò mới hay lắm.”

Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy Nguyên Ân đang lui dần ra khỏi cơ thể mình, đem thứ thô to nóng rực đã trương tím kia đến bên miệng Nguyên Tiếu Ngôn.

Nguyên Tiếu Ngôn cảm thấy có chút tanh nồng, nhưng lại rất tò mò ko biết hoàng thúc của mình sẽ làm gì, liền cứ nghe theo mà mở miệng ra.

Nguyên Ân ngay lập tức đem tính khí của mình tiến vào.

Hành động này khiến Nguyên Tiếu Ngôn đang ngơ ngẩn kia ngây ngẩn kia liền choàng tỉnh.

“Đừng….”

Nguyên Tiếu Ngôn muốn la lớn lên, miệng hắn chẳng dễ chịu chút nào. Hơn nữa hương vị cũng là lạ, hắn ko thích lắm.

Nhưng thấy hoàng thúc tựa như rất thích. Lại nhớ đến hoàng thúc gần đi xa rồi. Hắn muốn chuyện gì cũng chiều theo y. Bất quá, chờ y trở về, hắn sẽ nói hắn ko thích làm như thế này đâu nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.