Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 15




CHƯƠNG 15

Dù da mặt của Nguyên Ân có dày cỡ nào, thì trước nhiệt tình của Nguyên Tiếu Ngôn cũng phải mềm đi đôi chút. Rõ ràng là y ăn sạch hắn mà. Đã thế, còn vạn phần cảm tạ. Chuyện này khiến y ko khỏi đỏ mặt, thế là liền nâng cằm của Nguyên Tiếu Ngôn lên, bắt đầu thân thân hắn, ko muốn tiếp tục nói đến mấy chuyện linh tinh này nữa. Tim của Nguyên Tiếu Ngôn trước cái hôn của y thì bắt đầu đập mạnh. Tay của Nguyên Ân lại sờ vào thân thể hắn nữa, vội hoảng hốt cự tuyệt.

“Mệt lắm….bỏ đi….bỏ….Đừng, thôi mà….Hoàng thúc…. Ko phải nói chỉ dạy 1 lần thôi sao?!”

“Ngày mai không phải vào triều sớm, ” Bình thường Nguyên Tiếu Ngôn chỉ phải thức sớm để lâm triều vào ngày 3, 6, 9 thôi, còn lại thì ko cần thiết. “Có dư thời gian để ngủ mà, để tâm làm gì. Chẳng lẽ ngươi ko thoải mái, ko nghĩ là sẽ hưởng thụ 1 lần nữa sao?”

Bị khêu khích, Nguyên Tiếu Ngôn liền phi thường có hứng thú ngay. Hắn động não suy nghĩ chớp nhoáng. Hai chữ ‘từ chối’ cũng xuất hiện thoáng qua rồi mất tăm mất tích. Hắn thả lòng, thành thật nói: “Cũng muốn chứ, chúng ta tiếp tục đi….”

Nguyên Ân cười cười tiếp tục sờ hắn. Thân thể của Nguyên Tiếu Ngôn bị bàn tay thành thạo của Nguyên Ân chơi đùa thì nhanh chóng trở nên đỏ ửng. Hắn cả người mềm nhũn, ngồi trong lòng Nguyên Ân gấp gáp thở. Y liền tách hai chân hắn ra, bắt đầu chiếm lĩnh, đưa hắn lên tận ngọn nguồn bão táp.

Quan lễ cũng dần trôi qua, mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, ko có sự cố ngoài ý muốn nào cả.

Chẳng phát sinh chuyện gì cả. Điều này làm Nguyên Ân có chút bất an. Y cảm thấy sự bình lặng này thật dị thường.

Không được, cần phải dẫn xà xuất động.

Thế là tối hôm đó, Nguyên Ân đã nghĩ. Vịn vào lý do là quan lễ đã chấm dứt, nên y không cần ở trong tẩm cung của Nguyên Tiếu Ngôn để người khác hoài nghi nữa. Nếu y ko rời khỏi, thì dù có giảm bớt thủ vệ ở Hoàng Cực điện cũng ko thể dụ thích khách xuất hiện, vì chúng ít nhiều vẫn kiêng kỵ y ko dám xuống tay. Cho nên, y chỉ có thể rời đi để dụ rắn ra khỏi hang.

Mắt thấy Nguyên Tiếu Ngôn đang thoát y chuẩn bị đi ngủ, Nguyên Ân trong lòng thầm nghĩ, thật muốn biết ngày mai khi hắn hay được tin này thì sẽ phản ứng ra sao.

Nếu hắn nhất quyết giữ mình lại, thì đợi đến lúc bắt được thích khách, y sẽ tiếp tục ở lại Hoàng Cực điện. Gần vua hưởng lộc, sẳn tiện bồi dưỡng tình cảm với Nguyên Tiếu Ngôn luôn thể.

Nếu hắn không chịu giữ y lại, thì đợi sau khi bắt được thích khách. Thì y sẽ nghĩ ra lý do gì đó rồi trở về. Dù sao cũng ko thể để như trước kia được. Khoảng cách càng xa, quan hệ giữa hai người sẽ càng thêm bất lợi thôi.

“Hoàng thúc, mau đi tắm đi. Sau khi tắm xong thì chúng ta sẽ [ngủ] thật ngon nha.”

Nguyên Tiếu Ngôn mở to mắt nhìn, cố ý nhấn mạnh chữ [ngủ]

Nguyên Ân hiểu ngay ý tứ của hắn. Tiểu quỷ này, ko ngờ lại thích hoan ái thế kia.

Cũng khó trách hắn giục y như thế. Vì quan lễ mà hai ngày nay bọn họ đã chưa làm qua lần nào. Người trẻ tuổi khí thế đương thịnh, thật ko quen nhẫn nại trong thời gian dài mà.

Thế là Nguyên Ân liền vỗ vỗ đầu của hắn, tiến vào phòng trong.

Lúc đang tắm rửa, y bỗng nhiên nghe được tiếng hét kinh hoàng của Nguyên Tiếu Ngôn truyền vào. “Thích khách!”

Nguyên Ân giật mình, ko kịp lau khô người, tùy tiện khoác một cái áo, dùng hết sức bình sinh mà “phi” vào tẩm cung với tốc độ nhanh nhất. Lúc này thị vệ bên ngoài của Nguyên Tiếu Ngôn cũng nghe được động tĩnh mà đuổi vào. Hiện cả bọn đang cùng thích khách đánh nhau.

Thị vệ cạnh y đều là cao thủ nhất đẳng. Tuy công phu thích khách cũng ko kém. Bất quá, 1 mình đấu với cả đám người thế kia, thì cũng ko cần y phải đích thân ra tay làm gì. Thế là mắt liền bắt đầu tìm kiếm Nguyên Tiếu Ngôn.

Ko hề nhìn thấy Nguyên Tiếu Ngôn trong tẩm cung. Hắn đang ở đâu? Nguyên Ân nhìn xung quanh, bỗng thấy có 1 khối chăn, liền bước đến gần, muốn xem thử Nguyên Tiếu Ngôn có trong đó ko.

Chỉ là khi y vừa bước đến, thì thấy chăn bị rách 1 mảng, liền đứng chựng lại, sau đó tiến lên, vỗ vỗ chăn, thanh âm run rẩy hỏi: “Tiếu…..Tiếu Ngôn, ngươi có trong đó ko?”

“Ở….ở trong này ah! Là hoàng thúc sao?”

Tiếng nói của Nguyên Tiếu Ngôn từ trong chăn truyền đến. Tuy ko thấy mặt, nhưng Nguyên Ân vẫn cảm nhận được sự run sợ của hắn. Điều này khiến y có chút lo lắng, ko biết hắn có bị thương ko, có bị nặng lắm ko. Bất quá, những ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu thôi. Y chẳng kịp nghĩ thêm gì nữa mà trả lời ngay câu hỏi của Nguyên Tiếu Ngôn: “Là hoàng thúc đây. Ngươi ổn ko?”

“Ta vẫn ổn….Ta có thể ra được ko?”

Nguyên Tiếu Ngôn không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nên chẳng dám đi lại lung tung đành phải hỏi vọng ra như vậy.

Nguyên Ân nghe Nguyên Tiếu Ngôn nói ko sao, lòng thở nhẹ ra, sẵn tiện nói: “Được chứ.”

Nguyên Tiếu Ngôn được Nguyên Ân khẳng định như thế, lúc này mới dám lộ đầu ra khỏi chăn. Vừa thấy Nguyên Ân thì mắt liền đỏ lên, kêu một tiếng: “Hoàng thúc” rồi lao ngay vào lòng y, ôm thật chặt. Hắn khóc ko biết bao nhiêu nước mắt, chẳng thèm quan tâm gì đến “Nam nhi thà đổ máu ko rơi lệ”.

Bất quá, lúc này hắn đang rúc vào lòng của Nguyên Ân trong lòng, thân thể ko kiềm được mà run rẩy, khiến y biết được hắn đã hoảng sợ rất nhiều. Thật ra, so với hắn, y cũng bị chấn động ko ít. Nhưng vừa nhìn thấy Nguyên Tiếu Ngôn ko chút tổn hại nào từ trong chăn thoát ra, thì căn thẳng trong lòng y lúc này mới được thả lỏng. Thế sự vô thường, mới vừa rồi thôi y đã lo lắng đến nhường nào.

Cảm giác gần như mất đi hắn, làm cho cho Nguyên Ân ko khỏi hoảng sợ ôm chặt lấy Nguyên Tiếu Ngôn.

Ước chừng vừa hết 1 lần trà thì thích khách đã bị bắt rồi.

“Phòng hắn tự sát, dẫn đi hỏi cung ngay.”

Thị vệ kéo thích khách lui ra, trong điện chỉ còn lại hai chú cháu mà thôi. Nguyên Ân liền hỏi Nguyên Tiếu Ngôn: “Chuyện vừa rồi là sao thế?”

Nguyên Tiếu Ngôn khóc thúc thích, kịch kịch mũi nói: “Lúc nãy, ta cởi xiêm y xong thì nằm vào trong chăn, đợi hoàng thúc đến. Ko ngờ lại thấy 1 người từ bay từ trên cao xuống, cầm kiếm lạnh lùng hướng ngực ta mà đâm. Thúc biết ko, mũi kiếm lạnh lắm đó, tốc độ lại nhanh cực kỳ luôn. Ta ngay cả trốn cũng ko có cơ hội nữa, đành phải nhìn tên đó hạ kiếm đâm ngay vào ngực mình. Đường kiếm trượt xuống, tên kia lại thấy ta ko sao, thì bất ngờ lắm, lần thứ hai giơ kiếm lên. Ta thừa dịp nó đang kinh ngạc mà hét lên ‘thích khách’ rồi vùi mặt vào trong chăn luôn. Nó lại đâm thêm nhát nữa, nhưng ta lại thấy ko sao cả, biết ngay trong chăn có huyền cơ, thế là kéo ngay chăn của ta ra. Còn ta thì nhanh chóng ấn vào cơ quan trong giường, rồi thì nghe loáng thoáng có âm thanh của thị vệ. Tên đó ko thể túm lấy ta liền cùng thị vệ đánh nhau. Một lúc sau thì ta chợt nghe đến âm thanh của hoàng thúc. Chuyện vừa rồi là như vậy đó.”

“Chăn?”

Nguyên Ân biết trên long sàn có cơ quan ── kia chẳng phải do mình làm còn gì ── Nhưng y ko ngờ đến trong chăn lại có huyền cơ. Đây là chuyện ngoài dự liệu của y. Bất quá thật may mà có cái chăn này. Nếu ko, lần này Nguyên Tiếu Ngôn chắc chắn sẽ mất mạng. Vừa nghĩ đến đó, Nguyên Ân ko khỏi cảm thấy lạnh cả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.