Hoàng Sủng

Chương 91: hoang-sung-91




Chương 91: Chơi xấu

Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Hoàng Đế cũng ngẩn người tại chỗ. Chỉ có tiểu Hoàng tử lại đạp duỗi chân, oa oa khóc lớn lên.

Tiết Tĩnh Xu che miệng hì hì một tiếng, nhanh gọi bà vú ôm tiểu đậu đinh vừa chơi xấu đi, rồi gọi người lấy khăn vải sạch sẽ tới tự mình lau mặt cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế cầm cổ tay của nàng, vẫn không dám tin: "Mạn Mạn, con...con...thế nhưng..."

Tiết Tĩnh Xu cố nén cười, nói: "Nhất định là Bệ hạ làm đau con cho nên Hoàng nhi mới không kiên nhẫn. Về sau những chuyện như vậy cứ giao cho bà vú làm là được rồi."

Nàng lại nhìn sắc mặt Hoàng Đế một chút, nhẹ giọng dụ dỗ: "Có phải Diệu ca ca đang tức giận không? Thiếp thay tiểu đậu đinh nhận lỗi với Diệu ca ca, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha thứ cho con lần này được không?"

Hoàng Đế cầm lấy khăn vải thấm ướt trên tay nàng, giao cho người hầu hạ, nói: "Mạn Mạn không cần cẩn thận như vậy, con là hài tử của hai ta, sao ta lại trách con chứ?"

Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Vậy thiếp yên tâm rồi."

"Chẳng qua..." Hoàng Đế vừa chuyển ý, nói: "Con làm chuyện xấu, thì cũng phải chịu trách nhiệm, chờ con lớn lên một chút ta sẽ tét vào mông."

Tiết Tĩnh Xu chỉ cười: "Nếu đến lúc đó mà bệ hạ làm được, thiếp cũng không ngăn cản."

Hoàng Đế cảm thấy mình không có gì là không làm được cả, tiểu nữ nhi nũng nịu đương nhiên là một đầu ngón tay cũng không thể chạm vào. Nhưng mà nếu nhi tử giống như hỗn thế ma vương, không tét mông thì còn chờ gì nữa?

Tiết Tĩnh Xu chống thân thể ngồi dậy, còn nói: "Qua mấy ngày này, thiếp cảm thấy đã tốt hơn, trước đây bệ hạ giúp thiếp cản không ít người, bây giờ cũng nên gặp các nàng một lần, thiếp nghĩ hôm nay sẽ gọi muội muội tiến cung, bệ hạ thấy được không?"

Hoàng Đế nói: "Chỉ cho gặp một mình muội ấy thôi, những người khác chờ một tháng sau đi."

"Được, đều nghe bệ hạ."

Chiều hôm đó, Tiết Tĩnh Uyển liền vào cung.

Mấy ngày này Tiết Tĩnh Xu không gặp bất cứ ai, kể cả người của Tiết gia, người trong Tiết phủ đã có số ít vội vàng, hôm nay Tiết Tĩnh Uyển tới, trừ việc thăm tỷ tỷ của nàng, cũng là để truyền lời hai đầu.

Lúc nàng đến, Tiết Tĩnh Xu vừa mới tỉnh ngủ, sắc mặt cũng tốt, tựa ở đầu giường triệu kiến nàng.

Bên ngoài bão tuyết bay loạn, Tiết Tĩnh Uyển bọc áo choàng cực kỳ kín kẽ, đến nội điện thì cởi áo choàng xuống, bụng của nàng ấy đã hơi nhô ra.

Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc nói: "Uyển uyển, muội đây là?"

Tiết Tĩnh Uyển ngượng ngùng gật đầu: "Đã ba tháng rồi."

Tiết Tĩnh Xu sẵn giọng: "Đã lớn tháng như thế, sao lại không báo cho ta một tiếng?"

"Vì dạo gần đây không có thời gian thích hợp." Tiết Tĩnh Uyển xin lỗi.

Lúc nàng vừa chuẩn đoán có thai, thì ngay lúc Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, khi đó Hoàng Đế lại xảy ra chuyện, ngay thời buổi rối loạn, chút chuyện nhỏ này của nàng cũng không cần tới quấy rầy tỷ tỷ. Thật vất vả nhịn đến tuần thất của Thái Hoàng Thái Hậu, qua năm thì tiểu Hoàng tử, tiểu Công chúa lại sinh ra, nên mới trì hoãn tới bây giờ.

Tiết Tĩnh Xu nói: "Sớm biết muội có thai, ta sẽ không gọi muội tiến cung, bên ngoài trời giá rét đông lạnh, sẽ làm muội bị đông lạnh sinh bệnh, muội phu nên phản đối mới đúng."

Tiết Tĩnh Uyển xấu hổ cười cười.

Đồng lứa trong Lâm gia này, tổng cộng có hai vị công tử. Trước kia Lâm Đại công tử ở biên quan trì hoãn tới năm trước mới thành thân, được ba ngày sau lại đi biên quan. Quanh năm suốt tháng để nương tử ở nhà, bởi vậy cho đến bây giờ Lâm gia Đại thiếu phu nhân cũng không có thai.

Ngược lại Tiết Tĩnh Uyển là người vào sau mà đã có đứa bé trong bụng, mặc kệ là nam hay nữ, đều là đệ nhất tôn bối của Lâm gia, nhất định sẽ được nhiều sự sủng ái.

Tiết Tĩnh Xu vỗ vỗ tay nàng: "Đến cùng là người sắp làm nương, xem ra đã trầm ổn hơn nhiều, giống như người lớn vậy." Nàng lại dặn dò nhiều điều cần chú ý trong lúc mang thai.

Tiết Tĩnh Uyển gật đầu một cái, sờ sờ bụng, hỏi: "Tam tỷ tỷ, tiểu Hoàng tử cùng tiểu Công chúa đâu?"

"Đang ngủ ở bên cạnh buồng sưởi đấy, chút nữa hai đứa tỉnh, ta bảo bà vú ôm tới cho muội nhìn."

Tiết Tĩnh Uyển mong đợi nói: "Khẳng định hai tiểu bảo bảo lớn lên rất đẹp."

Nói đến hai đứa bé, khóe miệng Tiết Tĩnh Xu không tự giác cũng cong lên, vui vẻ nói: "Ta nhìn cũng thấy vậy, đặc biệt là đứa lớn, mới qua mấy ngày thôi nhưng nhìn ra là rất có sức sống, lại nghịch ngợm."

"Muội nghe nương nói, bé trai nên nghịch ngợm một chút mới tốt."

Tiết Tĩnh Xu cười cười, hỏi: "Lần này muội tiến cung, có phải Tiết gia để cho muội truyền lời gì hay không?"

Tiết Tĩnh Uyển nhìn nhìn sắc mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Nương rất lo lắng cho tỷ, còn bảo muội hỏi nhiều thêm về tình huống của tỷ. Còn có tổ mẫu nói với muội, nếu như có cơ hội, thỉnh Tam tỷ tỷ ở trước mặt bệ hạ nói thêm vài lời hữu ích, tổ phụ biết rõ là mình sai."

Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: "Tổ phụ có sai lầm hay không đều do bệ hạ định đoạt, thời điểm ông ấy nói biết rõ sai, cũng là do bệ hạ định đoạt. Nhưng mà muội có thể trở về nói với tổ mẫu, chỉ cần sau này người Tiết gia không hồ đồ tái phạm, tất nhiên ta sẽ giữ cho con cháu trong gia đình bình an phú quý, nếu không thì không cần đến thỉnh cầu gì nữa."

Tiết Tĩnh Uyển gật đầu: "Được, muội biết rồi."

Nàng chần chừ một chút, lại hỏi: "Tam tỷ tỷ có biết hiện giờ Đại bá Đại nương của Đại phòng như thế nào không?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Mặc dù bọn họ bị trục xuất ra khỏi kinh, nhưng mà gia sản còn đây, nếu như thành thật an phận mua một điền trang, thu chút tiền đất thuê sống qua ngày, không phải đến mức kém cỏi quá. Sao vậy, muội nghe được gì sao?"

"Là Tiết Tĩnh Viện và Tiết Tĩnh Thiền. tỷ tỷ nên biết, An Thân vương bị lưu vong, nữ quyến trong phủ hắn đều bị bán ra ngoài, hoặc đưa vào trong am ni cô, không chỉ Tiết Tĩnh Viện và Tiếu An Trà, mà ngay cả tiền Thái Tử phi Tiết Tĩnh Thiền cùng với Vĩnh Ninh Quận chúa cũng đều bị đưa đi."

"Các nàng vốn cũng bất hòa, hiện tại bị quản thúc trong nội đường của một am nhỏ, mỗi ngày tụng kinh niệm phật, ăn trấu nuốt cải, ngay cả than sưởi ấm cũng không đủ, mà vẫn khắc khẩu với nhau cả ngày không ngừng. Tiết Tĩnh Thiền và Tiết Tĩnh Viện chịu khổ không nổi, vụng trộm cho người truyền tin đến chỗ Đại nương."

"Đại nương lén lút đem tiền trong nhà vừa mới bán điền trang, chuẩn bị cho bạc hai người bọn họ. Nhưng chuyện bị Đại bá biết được, Đại phòng hiện giờ đều xem Đại ca ca là người duy nhất có công trạng trên người, hắn lại là thứ xuất, Đại nương nhìn hắn đã chướng mắt từ lâu, nháo đi nháo lại, Đại phòng bọn họ muốn ở riêng. Bản thân Đại bá muốn cùng mẫu tử Đại ca ca ở cùng, để cho Đại nương tự mình đi tìm hai nữ nhi của bà đi. Tất nhiên là Đại nương không thuận theo, nháo đến bây giờ khiến cho người ta nhìn mà chê cười, cũng đem ra tán gẫu."

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, nói: "Tiết gia Đại phòng và Nhị phòng của chúng ta đã ở riêng, hiện tại chuyện ai nấy lo. Huống chi hai người chúng ta đã xuất giá, chuyện này cũng không quản được, cứ đế cho bọn họ nháo đi. Hiện tại muội đang có thai, ngàn vạn lần nhớ kỹ, đừng để chuyện phiền muộn trong lòng, nếu không sẽ không tốt cho muội và hài tử trong bụng."

Tiết Tĩnh Uyển vội nói: "Cái này muội biết rõ, Tam tỷ tỷ yên tâm."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, lại hỏi: "Kỳ thi mùa xuân năm nay, muội phu có thể nắm chắc không?"

Vừa nói đến hắn, vẻ mặt Tiết Tĩnh Uyển liền phong phú rất nhiều, nhỏ giọng nói: "Muội cũng không rõ, cả ngày chàng cầm lấy một quyển sách, có biết là hiểu được hết hay không chứ?"

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Chẳng lẽ là muội phu cả ngày đọc sách vắng vẻ muội, nên làm hại muội muội ta mất hứng?"

"Nào có?" Tiết Tĩnh Uyển nhíu mũi lại làm nũng: "Tam tỷ tỷ không cần cười nhạo muội, muội còn ước gì chàng cách xa muội một chút."

Hắn mỗi ngày không có việc gì là giữ nàng bên cạnh, nói cái gì mà vỡ lòng cho hài tử trong bụng nàng, đọc sách cho nàng nghe, thật sự là phiền chết nàng.

"Được được được." Tiết Tĩnh Xu cười đáp ứng.

Sắc trời mùa đông cũng tối sớm hơn bình thường, chờ sau khi Tiết Tĩnh Uyển đi qua xem tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa, Tiết Tĩnh Xu sợ trời tối đường trơn, xuất cung bất tiện, nên cho nàng vội vã trở về.

Màn đêm vừa mới phủ xuống, Hoàng Đế liền đến.

Tiết Tĩnh Xu đang ở cử, dựa theo quy củ thì Hoàng Đế không thể nghỉ ở Tê Phượng Cung. Nhưng hiện tại Thái Hoàng Thái Hậu không ở đây, càng thêm không có ai trói buộc hắn, loại quy củ này với hắn cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Chẳng qua dưới sự yêu cầu của Tiết Tĩnh Xu, dù sao hai người cũng từng đắp chung chăn mền trên một giường, không cần chen chúc với nhau dành chăn.

Còn như hai tiểu bảo bảo, có bà vú trông coi, nghỉ ở thiên điện của Tê Phượng Cung.

Thấy Hoàng Đế đến, nhóm bà vú ôm tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa đến bên cạnh Hoàng Hậu, rồi từng người lui ra.

Tiết Tĩnh Xu nghiêng người nhìn hai đứa bé, thuận miệng hỏi Hoàng Đế: "Bệ hạ dùng qua bữa tối rồi sao?"

Bởi vì nàng muốn kiêng cử, trên thực đơn cũng có rất nhiều kiêng kị, rất nhiều thức ăn không thể ăn, Hoàng Đế không còn cách nào khác lại cùng nàng dùng bữa, đa số thời điểm đều ăn xong ở Sùng Đức điện rồi mới đến.

Hoàng Đế gật đầu, ngồi xuống, dùng đầu ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử.

Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: "Chút nữa chọc con thức dậy, bệ hạ phải tự mình dỗ con đấy."

Nhớ tới tiếng khóc kinh thiên động địa của nhi tử, Hoàng Đế lặng lẽ rút tay về, ngược lại cẩn thận sờ sờ khuôn mặt của tiểu nữ nhi, không khỏi tiếc nuối nói: "Sao lại ngủ hết vậy?"

"Tiểu hài tử là vậy, ăn ngon ngủ ngon mới có thể mau lớn lên được."

Hai tiểu oa nhi xinh đẹp bọc ở trong tả lót, nằm song song trên giường phượng. Hoàng Đế nhìn con trai con gái, lại nhìn Hoàng Hậu một chút, chỉ cảm thấy cuộc đời này thật viên mãn.

Tiết Tĩnh Xu cũng nhìn hai đứa bé, càng nhìn càng ngăn không được sự yêu thích trong lòng, cúi đầu xuống hôn lên má của mỗi đứa.

Bên trong Tê Phượng cung đốt địa long, trong chăn lại ấm áp, áo nàng đơn bạc, lúc cúi người xuống, đường cong ở ngực càng hiện ra rõ ràng.

Hoàng Đế nhìn nhìn, ánh mắt cũng có chút chếch đi.

Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu lên muốn nói chuyện với hắn, bắt gặp ánh mắt sững sờ của Hoàng Đế. Nàng nhìn theo ánh mắt hắn cúi xuống, lập tức xấu hổ nói: "Bệ hạ đang nhìn cái gì vậy?!"

Hoàng Đế bị người bắt gặp lại không biết xấu hổ, ngược lại biểu cảm cực kỳ chính trực, hỏi nàng: "Ngực Mạn Mạn còn trướng hay không? Ta xoa giúp nàng."

Từ trước tới nay hài tử trong Hoàng thất đều được bà vú nuôi nấng, mặc dù Tiết Tĩnh Xu cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng mà thứ nhất thân thể bà vú so với nàng cường tráng hơn, sữa cũng nhiều hơn, uống sữa của các nàng đối với hài tử cũng tốt. Thứ hai là do nàng sinh hai đứa, tất nhiên là sữa không đủ, khiến cho có lúc hai đứa bé uống không no, không bằng dứt khoát đều cho uống sữa bà vú.

Nhưng mà cứ như vậy nên sữa của nàng không có ai uống. Dựa theo lời Thái y nói, nếu như không dùng sữa mẹ nuôi con qua một thời gian nữa thì sữa sẽ tự ngừng chảy. Chỉ là mấy ngày này sữa không chảy nữa lại không được tốt lắm. Mỗi ngày nàng đều cảm thấy ngực mình trưóng lên, trướng đến khó chịu, có khi còn bị ngứa, phải nhờ ma ma có kinh nghiệm mỗi ngày đều xoa xoa mới đỡ.

Mấy lần đầu còn thuận lợi, về sau bị Hoàng Đế bắt gặp. Từ đó về sau, mỗi ngày hắn gặp Tiết Tĩnh Xu, đều luôn hỏi câu này, mặt tràn đầy sự hưng phấn muốn thử, muốn giấu mà giấu không được.

Tiết Tĩnh Xu trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Không dám làm phiền bệ hạ, ngài đem tâm tư này thu lại vào trong bụng đi là được rồi."

Nhưng Hoàng Đế đã nổi lên tâm tư, không được như ý nguyện một lần, sao có thể bỏ đi ý niệm trong đầu một cách đơn giản như vậy được?

Thấy hắn không lên tiếng, Tiết Tĩnh Xu cho rằng hắn đồng ý, nào biết thời điểm nửa đêm, ổ chăn của mình có một cái đầu chui vào, y phục trước ngực bị hắn cởi một nửa.

Tiết Tĩnh Xu vừa thẹn vừa cáu, đẩy hắn lại đẩy không ra, đành phải nói: "Bệ hạ, còn ra thể thống gì nữa? Mau đứng lên."

Hoàng Đế nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Sữa của Mạn Mạn bọn nhỏ không uống, không phải lãng phí sao? Làm như vậy có thể vừa tận dụng hết sức vừa giúp Mạn Mạn khỏi bị nỗi khổ trướng đau, chẳng phải vẹn toàn đôi bên?"

"Đều là lời lẽ sai trái, a! Chàng nhẹ chút..."

Cuối cùng Hoàng Đế cũng đắc thủ, chép chép miệng, nói: "Có chút nhạt nhưng mà là hương vị của Mạn Mạn."

Tiết Tĩnh Xu xấu hổ lấy gối che mặt lại, chỉ mong bản thân không nghe được, không nhìn thấy, không cảm giác được, toàn bộ đều mặc kệ hắn đi.

-----

Ngày thứ hai, lúc ma ma kia đến giúp Hoàng Hậu xoa ngực, nào biết hôm nay không cần xoa nhưng ngực của nương nương lại không bị trướng.

Trong nội tâm của ma ma cảm thấy kì quái không thôi, lẽ nào sữa của nương nương đã sớm ngừng? Không giống với bình thường nha.

Hai cục cưng từng ngày từng ngày lớn lên, mấy ngày nữa chính là tròn một tháng của hai đứa.

Hôm nay, Hoàng Đế hạ triều trở về mang theo một tin tức.

Sư môn của thần võ Đại tướng quân Lệ Đông Quân xảy ra chút chuyện, hắn cần phải lập tức trở về sư môn, tạm thời thì sư đệ Phan Tế tiếp nhận vị trí của hắn.

Tiết Tĩnh Xu nghi ngờ nói: "Phan thần y là sư đệ của Lệ tướng quân, tướng quân trở về sư môn, thần y không cần trở về sao?"

Hoàng Đế: "Bọn họ đều là đệ tử của Thanh tông, cho nên gọi là sư huynh đệ cho phân biệt, cũng không là cùng một thầy. Lần này là sư nương của Lệ tướng quân qua đời."

Tiết Tĩnh Xu che miệng thấp giọng hô: "... Tướng quân đã lên đường sao?"

Hoàng Đế gật đầu: "Tối hôm qua cả đêm rời kinh."

Tiết Tĩnh Xu khe khẽ thở dài một hơi, kể từ khi nàng mang thai, rồi sinh hạ hài tử, thì giống như càng ngày càng trở nên đa sầu đa cảm hơn, không nghe được mấy tin sinh ly tử biệt.

Nàng duỗi tay cầm lấy tay Hoàng Đế, nhẹ nhàng quơ quơ: "Bệ hạ phải đáp ứng thiếp, nhất định phải sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi mới được."

Hoàng Đế nhìn nàng, nói: "Mạn Mạn và ta phải cùng nhau sống lâu trăm tuổi."

Tiết Tĩnh Xu nghiêm túc gật đầu: "Được, thiếp đồng ý với bệ hạ."

"Ta cũng đồng ý với Mạn Mạn."

Buổi chiều, sau khi Tiết Tĩnh Xu ngủ trưa dậy, Liễu nhi đang ngồi ở bên chân giường trông nàng, trong tay loay hoay một cái túi thơm nhỏ.

"Nương nương tỉnh rồi?" Thấy nàng tỉnh lại, Liễu Nhi vội vàng đứng dậy đỡ nàng ngồi dậy, lại đổ chén nước ấm cho nàng súc miệng.

Tiết Tĩnh Xu đưa tách trà cho nàng ấy, hỏi: "Vừa rồi ngươi đang làm gì đó?"

Liễu Nhi lấy túi thơm ra, tranh công nói: "Ta nhớ trước đây mọi người ở quê nói, vừa sinh tiểu hài tử thì đeo túi thơm này, có thể trừ tà tránh ám, ta định làm cho tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa mỗi người mỗi cái, nương nương nhìn thử tay nghề ta như thế nào?"

Tiết Tĩnh Xu cầm lấy nhìn kỹ một chút, khen: "Không tệ."

Liễu Nhi hớn hở nói: "Rất nhanh có thể làm xong rồi. Mới vừa rồi tiểu Hoàng tử có tỉnh lại một lần, còn tiểu Công chúa vẫn chưa có tỉnh, có cần ôm tới cho nương nương nhìn một chút hay không?"

Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu: "Không cần, để cho bọn nhỏ ngủ đi. Liễu Nhi ngươi ngồi xuống, hai người chúng ta đã lâu chưa có tâm tình trò chuyện rồi."

Liễu Nhi liền ngồi xuống ở phía chân giường, một bên vừa nói chuyện với Tiết Tĩnh Xu, một bên tiếp tục công việc ở trong tay.

Tiết Tĩnh Xu hỏi nàng: "Trong khoảng thời gian này, ngươi có liên lạc với ca ca ngươi không?"

"Không có." Liễu Nhi nói ra. Chuyện An Thân vương, mặc dù ca ca nàng may mắn không có dính líu đến, nhưng bản thân nàng là thị nữ của Hoàng Hậu, vô luận thế nào cũng nên kiêng kỵ một chút. Bởi vậy, sau khi biết ca ca bình yên vô sự, nàng cũng không có liên lạc gì với hắn.

Tiết Tĩnh Xu vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, nói: "Kỳ thật ngươi không cần cẩn thận như vậy. Hiện tại những người có dã tâm đã bị diệt trừ. Cho dù có người biết rõ ca ca ngươi từng là thị vệ của An vương, chỉ cần ta và bệ hạ không thèm để ý, thì sẽ không có ai dám nói linh tinh."

Liễu Nhi cười lắc đầu: "Không có việc gì nương nương, ta biết rõ ca ca rất tốt, hơn nữa còn cách ta không xa, vậy là được rồi."

"Cũng được, ta cho phép ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể xuất cung, nếu như có chuyện gì ngươi muốn đi gặp hắn, thì nói với ta một tiếng rồi cứ ra ngoài là được."

"Vâng, tạ ơn nương nương!"

Tiết Tĩnh Xu lại hỏi: "Đúng rồi! Ngươi có biết chuyện Lệ tướng quân rời kinh hay không?"

Liễu Nhi ngạc nhiên nói: "Hắn đi rồi à? Vì sao?"

"Ta nghe bệ hạ nói, sư nương của hắn qua đời, hẳn là vội trở về sư môn chịu tang."

"A... Vậy có phải...có phải hắn rất thương tâm không nhỉ?"

Tiết Tĩnh Xu gật đầu, không nói gì, một lát sau mới hỏi nàng: "Liễu Nhi, ngươi có biết mỗi lần tướng quân ở trên nóc nhà, trên tàn cây là vì cái gì hay không?"

"Chẳng lẽ không phải là vì trấn thủ Hoàng cung, phòng ngừa người xấu vào sao? Trước đó ta còn giận hắn đánh ca ca ta, về sau ngẫm lại, chuyện ca ca làm không đúng, tướng quân ngăn cản hắn, cũng là chức trách của mình."

Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Nhiều khi là vì hắn phòng ngừa một loại người nha?"

Liễu Nhi không biết nghĩ đến cái gì, lặng lẽ nhìn nhìn nàng, lại lặng lẽ nhìn nhìn nàng thêm lần nữa, gật gật đầu, nhỏ giọng nói ra: "Có khả năng."

Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười: "Người hắn nhìn không phải là ta."

Liễu Nhi lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, không phải là nương nương."

Tiết Tĩnh Xu sao không nhìn ra là nàng đang gật đầu lấy lệ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, thấy Liễu Nhi căn bản không có thông suốt.

Nàng dứt khoát hỏi: "Hiện tại ca ca ngươi ở trong kinh thành, ngươi có nghĩ đến thời điểm xuất cung lập gia đình hay không, cùng người trong nhà ở một chỗ?"

Liễu Nhi lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn, không muốn. Ta muốn ở cạnh nương nương, tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa, không muốn lập gia đình."

Tiết Tĩnh Xu thấy nàng phản ứng mạnh vậy, chỉ đành buông xuống những ý nghĩ trong lòng.

-----

Hôm tròn một tháng của tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa, trong kinh thành tất cả phẩm cấp phu nhân đều tiến cung chúc mừng.

Hai đứa bé được ôm ra, phấn điêu ngọc trác, mặc quần áo mới, được bà vú ôm trong ngực, giống như cục bột vô cùng động lòng người.

Trong một tháng này, tiểu Hoàng tử từ tám cân lên thành mười cân, tiểu Công chúa cũng lớn không ít, hiện tại đã nặng hơn sáu cân. Chẳng qua so sánh với ca ca của nó thì bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, vẫn khiến người ta vừa thương vừa yêu.

Bởi vì Tiết Tĩnh Xu chưa ở cử xong, hai đứa bé còn nhỏ, trong cung chưa mở tiệc mà chỉ ôm Hoàng tử và Công chúa cho chư vị phu nhân xem qua rồi ôm trở về.

Mặc dù là nhìn thoáng qua một cách vội vả, nhưng cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho các vị phu nhân, một đám chậc chậc tán thưởng. Trong thiên hạ này sợ không tìm được đứa nhỏ nào mặt mày tinh xảo như tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa nữa.

Tiết Tĩnh Xu mỉm cười lắng nghe, nếu như người khác khen nàng thì chỉ cảm thấy bình thường, nhưng các phu nhân khen hài tử của nàng lại khiến nàng cảm thấy thật cao hứng.

Các phu nhân không dám quấy nhiễu lâu, không bao lâu liền lui ra, mẫu thân của Tiết Tĩnh Xu là Tần thị giống như muốn lưu lại một chút nữa, Tiết Tĩnh Xu lấy cớ thân thể khó chịu, không gặp bà một mình, Tần thị có chút thất vọng, lưu luyến không rời xuất cung.

Tiết Tĩnh Xu nghe cung nữ hồi báo, không nói gì.

Hiện tại mặc dù nàng còn chưa ở cử xong, nhưng cũng không cần cả ngày nằm ở trên giường, chỉ cần không hóng gió ở bên ngoài là được, từ hơn mười ngày trước nàng đã thường xuyên xuống giường đi lại.

Hai đứa bé ngủ ở Thiên điện, bản thân nàng trong lúc rảnh rỗi, sẽ đi qua nhìn một chút. Có lần Hoàng Đế đi vào lại không thấy nàng ở đây, còn sợ hết hồn.

Những ngày này, Hoàng Đế càng không an phận chút nào.

Kể từ khi Tiết Tĩnh Xu mang thai, quả thật hắn đã nhịn rất lâu. Nhưng mà ngày đó Thái y lại nói, nữ tử trong tháng không thích hợp làm chuyện đó, tốt nhất là nên đợi đến ba tháng sau khi sinh. Lúc ấy, thân thể mới coi như đa tĩnh dưỡng tốt.

Tiết Tĩnh Xu không nhẫn tâm nhớ lại vẻ mặt khi đó của Hoàng Đế, nghĩ một lần là cười một lần.

Mặc dù đã là giữa tháng hai nhưng khí lạnh vẫn chưa hết. Mỗi lần Hoàng Đế tới, đều mang chút hơi lạnh.

Hôm nay hắn đến, nội điện trong Tê Phượng cung an lặng yên tĩnh, vừa không nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ khóc rống, cũng không thấy người hầu hạ đâu. Chỉ có một mình Tiết Tĩnh Xu ngồi dưới ánh nến, mỉm cười nhìn hắn.

Hoàng Đế ngừng chân, chậm rãi bước đi thong thả tới, hỏi: "Sao không thấy những người khác đâu?"

"Hoàng nhi đã ngủ, thiếp bảo bà vú ôm tụi nhỏ đi xuống rồi."

Hoàng Đế đi đến trước mặt nàng, kéo tay nàng ra kiểm tra, thấy là ấm áp, mới an tâm: "Dưới đất lạnh, Mạn Mạn nên đi lên giường chờ ta."

"Có đốt địa long mà, làm sao lạnh được. Bệ hạ có nhớ hôm nay là ngày mấy không?"

Hoàng Đế nhướn mày suy nghĩ một chút, không phải mồng một, cũng không phải mười lăm, lại càng không phải xuân tế, cũng không phải là châu mộc, cũng không có gì đặc biệt nha. Chẳng qua là nếu Mạn Mạn đã đặc biệt hỏi, thì nhất định không phải là ngày bình thường rồi nhỉ.

Hắn khẽ nhíu mày, vắt hết óc suy nghĩ.

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn nghĩ vất vả, cũng tính nói cho hắn biết thì thấy Hoàng Đế ngẩng đầu lên, nói: "Hôm nay là ngày mười tám tháng hai."

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Cuối cùng bệ hạ cũng nhớ ra, ngày này một năm trước là ngày đại hôn của chúng ta."

"Không sai." Hoàng Đế bắt lấy tay nàng, áy náy nói: "Là ta sơ sẩy."

"Này có là gì?" Tiết Tĩnh Xu nói: "Chỉ cần thiếp nhớ là đủ, bệ hạ đã quên cũng không cần khẩn trường, tất nhiên thiếp sẽ nhắc nhở chàng."

Hoàng Đế ôm lấy thắt lưng nàng, nhẹ nói: "Sẽ không quên. Ngày đó, cả đời này ta cũng sẽ không quên."

Tiết Tĩnh Xu cũng cho là mình sẽ không nhớ rõ chuyện ngày đó, dù sao khi đó một lòng chỉ có căng thẳng, lại không ngờ chuyện tình qua lâu như vậy rồi, ngày đại hôn từng chút từng thứ một lại khiến nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng rành mạch.

Ngay lúc nàng và Hoàng Đế ngồi trong một phòng, lúc ngồi nghỉ ở trên giường bởi vì nàng không đủ lực thiếu chút nữa té xuống vừa vặn được Hoàng Đế ôm, còn chuyện ném khăn voan đi. Lúc này nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy quẫn bách lúng túng.

Nàng không khỏi chọc chọc vào ngực Hoàng Đế, nhỏ giọng hỏi hắn còn nhớ chuyện xấu của mình hay không.

Hoàng Đế gật đầu nói: "Còn nhớ."

"Lúc đó trong lòng bệ hạ nghĩ cái gì? Có phải cảm thấy thiếp đặc biệt ngốc hay không?"

"Không hề." Hoàng Đế nói: "Ta chỉ cảm thấy Mạn Mạn xinh đẹp, rất đẹp, là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp."

Hắn liên tiếp dùng ba từ xinh đẹp, như muốn đặc biệt cường điệu lên.

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu ngòn ngọt, lại lên án nói: "Nhưng lúc ấy khuôn mặt bệ hạ rất là căng thẳng nghiêm túc, lại dọa thiếp sợ, cho nên nghĩ là bản thân khiến cho chàng không hài lòng, Nào biết từ trước tới giờ trong lòng bệ hạ nghĩ cùng với biểu hiện trên khuôn mặt là hai điều hoàn toàn khác nhau."

Khóe miệng Hoàng Đế cong lên một chút, bắt lấy ngón tayđang chọc vào bộ ngực của mình, đem tới bên miệng nhẹ nhàng gặm một cái: "Khi đó nếu như không nghiêm mặt không phải khiến cho Mạn Mạn nhìn ra là ta đang căng thẳng sao?"

"Hóa ra là bệ hạ cũng căng thẳng à?" Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn.

"Sao lại không chứ, ta thấy Mạn Mạn xinh đẹp như vậy, tay chân cũng không biết nên để vào đâu."

"Khẳng định lại là đang dối gạt thiếp." Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nhưng mà những lời này thiếp lại thích nghe."

Nàng dùng tay vẽ vòng tròn trên ngực Hoàng đế: "Hôm nay là đúng trong một năm ngày đại hôn của chúng ta, Diệu ca ca không muốn làm gì đó sao?"

Hoàng Đế đè tay nàng lại, thanh âm khàn: "Mạn Mạn không cần quậy."

"Sao lại là thiếp quậy được?" Tiết Tĩnh Xu đưa tay tránh ra, đẩy hắn ra, làm bộ muốn đi: "Bệ hạ không muốn thì thôi."

Hoàng Đế từ phía sau mò tới ôm lấy thắt lưng nàng, kéo vào ngực mình, giải thích: "Thái y không phải là nói, thân thể Mạn Mạn..."

Khóe mắt Tiết Tĩnh Xu liếc nhìn hắn: "Chẳng phải Diệu ca ca còn có rất nhiều thủ đoạn khác hay sao? Sao vậy? Những thoại bản kia bị thiếp thiêu rồi, nên Diệu ca ca đã quên hết nội dung trong đấy?"

Hoàng Đế ôm chặt nàng: "Không quên, sao lại có thể quên được. Mạn Mạn, đêm nay nàng cũng đừng hối hận."

Tiết Tĩnh Xu ôm lấy cổ hắn, không chịu thua nói: "Người ối hận chưa chắc là thiếp."

Ngoài phòng trời giá rét đông lạnh, trong phòng lại phảng phất xu thể có xuân về hoa nở.

---------------------

TiểuPi: Tacũngmuốnxemaimớilàngườihối hận nữa a~~~~ *chớpchớpmắt*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.