Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 155: Mượn cớ châm chọc




Chu đại nhân cứ như thế ở trên triều khóc rống.

Hoa Ngu có chút buồn cười, thật đáng khâm phục, ngay cả mặt mũi cũng chẳng cần.

" Hoàng thượng, hôm qua khi Hoa công công vô cớ mang người đi, thần cũng ở đó. " Có người đứng ra phụ họa cùng.

" Chu Viêm chỉ là nói năng thẳng thắn, Hoa công công lại lấy công giải thù tư, xuống tay với một tiểu bối vô tội, cách làm như vậy thực sự không ổn! "

" Không chỉ như thế, Hoa Ngu hành sự ác độc, Chu Viêm mở miệng nói vài câu với hắn, hắn liền quay lại vũ nhục Chu đại nhân. Hoàng thượng, Chu đại nhân chính là mệnh quan triều đình a! "

" Hạng người bất trung bất nghĩa bực này, thần cho rằng, không thể nào đảm đương nổi vị trí Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư quan trọng thế kia được, mong Hoàng thượng.... "

Một tên thổi gió và mấy tên góp chung.

Hoa Ngu lạnh lùng nhìn, đều là người của Dương Hữu Học. Cũng coi như là đảng phái của Tứ hoàng tử. Bây giờ đồng tâm hiệp lực dồn nàng vào chỗ chết đây.

Nàng không chút để ý nhướn mày, trầm mặc liếc qua Chu Mặc Ngân phía dưới.

Vị Tứ hoàng tử điện hạ này, trước đó còn thỉnh cầu nàng quay lại với hắn. Vậy mà trong chớp mắt đã sai mấy con chó của mình cắn lại nàng.

Thái độ này, không cần nhìn cũng rõ.

" Ô... " Nàng đang chìm trong suy tư, Chu đại nhân kia lại khóc nấc lên.

Không khí trong triều đã không bình thường, hắn khóc lóc như vậy, mấy tên đại thần giúp hắn nói chuyện cứ như bị tiêm máu gà, công kích Hoa Ngu càng thêm mãnh liệt.

" Hoàng thượng, Chu đại nhân chỉ có một nhi tử độc nhất, tuổi tác cũng không nhỏ, thân thể Chu Viêm vốn không tốt, không thể nào chịu nổi tra tấn của Hoa công công. "

" Nếu Chu Viêm xảy ra chuyện gì, đây không phải là bức chết Chu đại nhân sao?! "

Hoa Ngu bĩu môi, giờ nàng lại có thêm một tội danh: bức tử mệnh quan triều đình.

" Hoàng đệ! " Đang nói, lại có một người lên tiếng.

Chu Lăng Thần đã đăng cơ, cả Túc Hạ vương triều này dám gọi hắn là hoàng đệ cũng chỉ có một người--

Còn ai khác ngoài Đại hoàng tử Chu Duệ.

Hoa Ngu len lén nhìn sắc mặt Chu Lăng Thần một cái, thấy hắn vẫn như không mà thưởng thức nhẫn ngọc trên tay, thậm chí còn cười như không cười. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia, căn bản không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Xưng hô này của Chu Duệ, nghiễm nhiên là không coi Chu Lăng Thần ra gì.

Trước đây thì Chu Lăng Thần cũng chẳng buồn so đo với hắn, nhưng nay hắn đã là Hoàng đế, nơi đây là triều đình. Huynh đệ là huynh đệ, quần thần là quần thần.

Hắn cứ thế mà dùng xưng hô trước kia gọi Chu Lăng Thần. Thái độ này còn nhìn không ra sao.

Khinh miệt, coi thường, thậm chí còn không thừa nhận thân phận Tân hoàng của Chu Lăng Thần.

" Hoa Ngu cũng chỉ là một tên cẩu nô tài, loại người ti tiện, không thể trọng dụng được. " Chu Duệ mở miệng xong, không một ai muốn nói gì. Ngay cả đám đại thần vừa luôn mồm kia cũng câm nín.

Đại hoàng tử đã khai khẩu, đây không phải bọn họ muốn chen vào là chen được.

" Bổn vương cũng hiểu tâm tư của hoàng đệ, ngươi vừa mới đăng cơ, tất nhiên cũng muốn làm ra vài chiến tích, nhưng người nào có thể dùng, người nào không thể dùng, hoàng đệ vẫn nên suy nghĩ cho kỹ. " Chu Duệ vừa nói, còn cười đến ý vị thâm trường.

Hoa Ngu nhìn bộ dạng âm dương quái khí của hắn, sắc mặt hơi trầm xuống.

Lúc trước Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đấu đá nhau túi bụi, bây giờ Chu Lăng Thần đăng cơ, trở thù thành bạn.

Thật buồn cười!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.