*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mới hừng sáng, mặt trời còn chưa lên, Tề Tiểu Khả đã bị lôi dậy đến Dịch đình. Cứ ngỡ là có gì đó quan trọng lắm nên gọi tất cả mọi người tập trung, ai ngờ là phân công quét dọn các cung. Hình như Tề Tiểu Khả cô ăn ở rất ác nên bị phân công việc nặng nhất, xách nước và lau dọn cung Viên Đình. Cô từng nghe Vân Tình nói cung Viên Đình đó là nơi dành chơi các phi tần bị phế truất hoặc thất sủng đến ở. Chủ nhân mới nhất của nó là Huệ Túc phu nhân, nhi nữ của thổ quan nhà Tống Hoàng Bính, và là một người con gái Trung Quốc. Huệ Túc phu nhân vốn là tiểu thư thiên kim của quan viên triều Tống, sắc nước hương trời nhưng số phận bạc bẽo, được Tống đế chọn để tặng cho Trần Cảnh. Lúc đầu nàng rất được sủng ái nhưng về sau khi có Thuận Thiên thì Trần Cảnh đã không còn đếm xỉa đến nàng nữa. Vì vậy nàng bị lưu tới cung Viên Đình, chỉ được một năm thì nàng lâm bệnh nặng rồi qua đời, không có con. Bây giờ cung Viên Đình tạm bỏ trống nhưng vẫn được lau dọn mỗi năm hai lần.
Đứng trước cung Viên Đình, Tề Tiểu Khả mới cảm thấy xót xa cho Huệ Túc phu nhân, cũng như những nữ nhân bị vây hãm trong cấm cung này. Cảnh Viên Đình lạnh lẽo, đìu hiu, vắng vẻ đến đau lòng, đến vài bóng người cũng không thấy. Thử hỏi một cô gái yếu đuối tuổi xuân bị lưu đến nơi này, nếu nàng không phát bệnh thì đúng là chuyện lạ. Người con gái đặt hết tâm tư tình cảm lên người mình yêu để rồi cuối cùng trở nên khốn khổ, không con không cái, chịu sự ghẻ lạnh, từng đêm đứng bên cửa sổ mong ngóng bóng dáng trượng phu, nàng chỉ ước ao vào một đêm trăng nào đó phu quân sẽ đến bên nàng, sẽ yêu thương nàng như thuở ban đầu. Đến cuối cùng mỹ nhân mang theo nỗi nhớ da diết và tình yêu sắt son mà lặng lẽ ra đi trong sợ cô đơn lẻ bóng.
Tề Tiểu Khả thở dài, Huệ Túc phu nhân cũng vậy, Lý Chiêu Hoàng cũng là như vậy. Nàng cũng đem lòng yêu thương một bậc đế vương, mối tình thanh mai trúc mã với Trần Cảnh. Suốt mười mấy năm qua Lý Chiêu Hoàng cũng ấp ủ nỗi mong nhớ tương tư đối với Trần Cảnh, nàng cũng hằng đêm ở bên cửa sổ cầu nguyện ánh trăng hãy đưa phu quân đến bên cạnh nàng. Huệ Túc phu nhân cố chấp, Lý Chiêu Hoàng còn cứng đầu hơn, suốt mười mấy năm chỉ chờ đợi Trần Cảnh. Cũng phải thôi, họ ở cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ, nào ngờ bây giờ Thanh mai còn đây mà Trúc Mã đã quay đầu bỏ đi, vứt bỏ Thanh Mai ở lại với những kỉ niệm của cả hai. Đáng thương thay cho thân phận của người nữ nhân của Trần Cảnh.
Đừng thắc mắc vì sao Tề Tiểu Khả lại có thể suy nghĩ ra được những tâm tư của Lý Chiêu Hoàng. Cô là một bác sĩ tâm lý, để đoán ra suy nghĩ của một người với cô là không quá khó, hơn nữa những cử chỉ mỗi đêm của Lý Chiêu Hoàng cũng đã đủ cơ sở để cô phán đoán và đưa ra kết luận này rồi. Lý Chiêu Hoàng thuộc kiểu người hướng nội, muốn nàng nói ra thì đúng là khó hơn lên trời, mọi việc về nàng chỉ có thể dùng não để phân tích thôi, và may là Tề Tiểu Khả hành nghề tâm lý.
Một cú vỗ mạnh vào vai Tề Tiểu Khả, xác minh sự tức giận của người bên cạnh:"Này! Làm gì mà thừ người ra đó vậy?."
Biết vừa rồi mình có chút không phải, Tề Tiểu Khả cười xua tay:"Không có gì! Chúng ta vào quét dọn đi."
"Thật sự là không có gì?." Vân Tình dò hỏi.
"Ân, không có gì đâu. Mau vào quét dọn rồi đi ăn thôi, ta đói lắm rồi." Tề Tiểu Khả vui vẻ kéo tay Vân Tình đi vào trong.
"Vậy ngươi cũng không cần kéo tay của ta, lỡ để người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ ta và ngươi tư thông với nhau, lúc đó thì nguy to." Vân Tình muốn rút tay lại nhưng không được.
"Sợ gì chứ, nơi đây không có ai mà. Hơn nữa ta và ngươi cũng không có tư thông, ta là thái giám thì làm sao tư thông với ngươi được, khờ quá" Tề Tiểu Khả cười đùa, gõ vào trán Vân Tình một cái.
"Dù vậy ta cũng có thể tự đi được, ngươi kéo ta làm gì. Xách thùng nước vào đi" Vân Tình rút tay lại rồi ra lệnh, sau đó xoay người đi vào trong.
Tề Tiểu Khả mặt mày mếu máo xách thùng nước đi theo sau Vân Tình. Nếu không phải do thái giám Lâm phân cho cô và nàng cùng nhau đến đây quét dọn thì có cho tiền cô cũng không thèm đi chung với cái đứa con gái khó ưa kia.
Cung Viên Đình tuy có nhiều gian phòng nhưng cũng không rộng lớn mấy, muốn lau chùi cũng không tốn nhiều thời gian. Chỉ là làm việc chung với Vân Tình khiến Tề Tiểu Khả hơi phát cáu, nàng ta cứ nói móc châm chọc cô, đôi lúc còn đùa giỡn cô nữa nhưng trong lòng cô rất vui, đã lâu cô chưa đùa giỡn với ai cả. Cải hai người vừa dọn dẹp vừa chạy giỡn, nhưng do tiến độ nhanh nhẹn nên chưa đầy một canh giờ*thì đã dọn xong tất cả các phòng. Vân Tình mang chổi về trước báo cáo lại cho thái giám Lâm, còn Tề Tiểu Khả thì ở lại lau sàn và mang thùng nước đi đổ là xong. Tề Tiểu Khả thầm rủa Vân Tình sau này bị ế chồng, dám chọn việc nhẹ còn việc nặng để cô làm. Đành chịu thôi, ai bảo cô giả làm thái giám làm chi.
Tề Tiểu Khả trên tay xách thùng nước định mang đi đổ nhưng ngó ngang ngó dọc cũng không thấy cái ao hay giếng nào cả nên đành phải xách thùng nước đến gốc cây giữa sân mà đổ. Lúc này mặt trời còn chưa lên, xung quanh còn một màu tối, từng đợt gió lạnh lướt qua tán cây phát ra âm thanh xào xạc, không gian im lặng như tờ, ánh đèn thắp bằng nến lập loè nghiêng ngã. Đây là khung cảnh Tề Tiểu Khả sợ nhất, cô từng coi trong phim điều tra án thường có mấy cảnh như thế này. Đã nói rồi a, Tề Tiểu Khả cô không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất chính là ma nên đừng có hù doạ cô có được không a!. Một cơn gió nhẹ lướt qua Tề Tiểu Khả, thân thể cô rùng mình nổi da gà. Tề Tiểu Khả hai tay ôm lấy thân thể, mắt thì dáo diếc quan sát xung quanh, hi vọng là cô không thấy thứ gì đó màu trắng đi!. Tình huống này đã đủ làm cho Tề Tiểu Khả sợ hãi nhưng không dừng lại ở đó. Có thứ gì đó ở phía sau níu lấy vạt áo của Tề Tiểu Khả, nó cứ kéo kéo rồi buông lỏng, có vài âm thanh ư ử phát ra. Lúc này Tề Tiểu Khả chính thức đóng băng, cả người cô cứng ngắt, bất động, không ngờ những người trong này lại linh như vậy.
Hôm nay không phải mùng một ngày rằm, mọi người đừng doạ tôi a. Tôi cũng không có ăn ở ác đến vậy a, có tìm thì đi tìm Trần Cảnh đi a.....
Tề Tiểu Khả niệm kinh trong lòng nhưng tiếng kêu đó vẫn cứ văng vẳng phía sau, nó vẫn níu lấy vạt áo của cô. Tề Tiểu Khả lấy hết can đảm, từ từ quay đầu lại nhưng không thấy thứ gì cả. Cô bắt đầu run rẩy, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Tiếng kêu phát ra ở phía dưới chân, Tề Tiểu Khả nhẹ cúi đầu và cô hơi ngạc nhiên, sợ hãi cũng được giảm bớt. Một cái gì đó tròn tròn màu trắng lẫn đen đang cuộn lại nép dưới chân cô, đến khi nó lú đầu ra ngoài thì cô mới biết nó là một con gấu trúc nhỏ. Nó cắn vạt áo của Tề Tiểu Khả cứ kéo kéo, cô cúi xuống bế nó lên. Dường như nó cảm nhận được cô không phải người xấu nên nó cứ đung đưa bốn cái chân ngắn ngủn. Nhìn sơ con gấu này chắc được năm tháng tuổi, nhưng sao nó lại ở nơi hoang vắng thế này? Chủ của nó đâu rồi nhỉ?.
Tề Tiểu Khả cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, cô để con gấu xuống rồi mau chóng làm xong việc và mang theo con gấu rời đi. Tề Tiểu Khả giấu nó ở trong phòng rồi xách cây đàn guitar đi ra ngoài.
Dĩ nhiên là Tề Tiểu Khả chạy đến chỗ của Lý Chiêu Hoàng rồi. Trời chưa sáng hẳn, chỉ mới canh tư mà phòng của Lý Chiêu Hoàng đã thắp đèn, nàng ấy luôn thức khuya dậy sớm như thế. Tề Tiểu Khả đi đến gõ cửa, tiếng gõ cửa vang lên không lâu thì người bên trong đã lên tiếng gọi cô vào. Tề Tiểu Khả nhanh nhẹn mở cửa bước vào, đến ngồi đối diện Lý Chiêu Hoàng. Nàng ấy thường thức dậy vào giờ này, ngồi đọc sách và nhâm nhi ly trà nóng. Vì thời cổ đại này ban đêm luôn lạnh nên trong phòng thường đặt lò than để giữ ấm, trên bàn còn để một lò xông hương liệu nhỏ bằng đồng.
"Ngươi chạy đến đây làm gì?." Lý Chiêu Hoàng hỏi, trời chưa sáng mà tên này đã chạy đến chỗ của nàng.
"Hì hì, nô tài muốn tìm chỗ đánh đàn nhưng sợ làm phiền người khác nên mới đến đây."
"Ngươi cho nơi này của bổn cung là nhà hay sao mà nói đến thì có thể đến." Lý Chiêu Hoàng trầm giọng.
"Nương nương đại lượng, nô tài chỉ là muốn tìm chỗ để đánh đàn thôi mà." Tề Tiểu Khả cười lấy lòng.
Lý Chiêu Hoàng không quan tâm đến người này nữa, nàng lại chú tâm vào quyển sách trên tay. Tề Tiểu Khả thấy nàng không nổi cáu thì liền vác đàn đi qua ghế dài bên cửa sổ bắt đầu bản nhạc buồn của mình.
Tôi yêu em!
Chỉ yêu mình em!
Nhưng dường như tình yêu của tôi chỉ đến đây thôi.
Tôi mệt rồi!
Thật sự mệt mỏi!
Cuối cùng tôi đã đánh rơi mất quyết tâm của mình.
Vậy mà tôi còn nghĩ trong lòng em chắc cũng quan tâm tới tôi.
Và sâu trong trái tim em tôi cũng đặc biệt như vậy.
Cho nên tôi vẫn tin rằng rồi sẽ có ngày em sẽ yêu tôi.
Nhưng giờ đây tôi nghĩ mình đã sai rồi.
Em không yêu tôi!
Nên mới cố tình tỏ vẻ mập mờ.
Em không yêu tôi nên mới không muốn sở hữu tôi.
Chính vì không yêu tôi nên mới quên đi tiếc thương tôi.
Cho dù tôi cố gắng hơn nữa cũng không thể khiến em cảm động.
Em không yêu tôi!
Cho nên mới luôn mong muốn tự do.
Chính vì không yêu tôi, cho nên mới luôn nhìn tôi với bộ dạng như thế!
Tôi biết em không yêu tôi, chỉ là bản thân tôi không dám thừa nhận.
Sự mơ hồ này chính là thứ duy nhất mà em dành cho tôi.
Lúc tiếng đàn vang lên, Lý Chiêu Hoàng đã chú ý, thứ trên tay hắn là gì, lần trước hắn cũng dùng thứ này để hát. Nhưng tại sao người này lại đàn một bài có vẻ sầu não như vậy? Âm thanh buồn bã khiến nàng nhớ đến Trần Cảnh, làm Lý Chiêu Hoàng đau lòng. Khi lời ca cất lên, nàng đã rơi nước mắt. Tâm trạng của nàng giống như những lời này vậy, tuyệt vọng, cô đơn, mệt mỏi.
-----Hết Chương 19-----
*Anh ấy không yêu tôi - Kim Sa.
Có thể vừa nghe nhạc vừa đọc truyện nhá, ta có thay đổi lời một chút nhưng nội dung vẫn vậy nha.
Tác giả lảm nhảm: Đăng vào cuối tuần cho mọi người xả stress híhíhí.