Editor: Nơ
Cận Thời Dược nghe cô nói vậy, con ngươi đen nhánh phút chốc giãn nở, lông mi chầm chậm run.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ bẫng, lời nói mang theo sự khó tin và thận trọng: "Em nói thật sao?"
"Không thì anh nghĩ sao?"
Mạnh Ly hỏi ngược lại.
Chỉ số IQ của Mạnh Ly lúc này cực kỳ cao, cô đánh thẳng vào trọng tâm: "Anh lại cho rằng nó có liên quan đến Lương Đan hả?"
Cận Thời Dược không phủ nhận: "Anh nghe em nói sinh nhật của cậu ta là vào tháng 10."
Trong phút nhất thời, Mạnh Ly vừa câm nín vừa bất đắc dĩ. Cô tỏ vẻ giận dỗi, cụng trán mình vào trán anh: "Anh đúng là quá ngốc."
Theo lý mà nói, lực sẽ tác dụng lẫn nhau, nhưng trán cô lại bị đau do va chạm, còn anh dường như không có bất kỳ phản ứng nào.
Mạnh Ly che trán rồi đẩy Cận Thời Dược ra, cố ý nhăn mặt nhíu mày trách móc: "Ngốc chết đi được! Thật sự quá ngốc! Không phải bình thường anh rất giỏi hay sao?"
Mạnh Ly xoay người muốn rời đi nhưng bị Cận Thời Dược kéo ngược trở về, thậm chí anh chẳng tức giận khi bị cô nói kháy.
Anh lấy tay xoa trán cô, rất biết điều: "Phải, anh ngốc, là lỗi của anh."
Mạnh Ly ôm mặt anh, nói một cách trịnh trọng: "Cận Thời Dược! Là anh! Thật sự là anh! Anh là chồng của em, ngoài anh ra còn có thể là ai?"
Vừa dứt lời, cô lại thấy hốc mắt của anh đỏ hoe hơn nữa. Đôi mắt hoa đào dài hẹp ngấn nước, hàng mi đen ướt át, trông cực kỳ đáng thương.
Tất cả chọc thẳng vào nơi m3m mại nhất trong tim cô.
"Sao anh lại khóc nữa rồi?" Mạnh Ly cười trêu. Cô dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt anh.
Cận Thời Dược cũng cười, sau đó nghiêng đầu áp môi vào cổ tay cô, đúng lý hợp tình nói: "Cái này gọi là khóc vì quá hạnh phúc."
"Cẩn thận kẻo vui quá hóa buồn nhé." Mạnh Ly nói như thật.
Sắc mặt của Cận Thận Dược bỗng trở nên cứng đờ: "Em sẽ để chuyện này phát sinh thêm lần nữa sao?"
Mạnh Ly nhớ tới hai lần trước anh khóc vì cô, thừa dịp này nói đùa: "Em xin lỗi, vì đã làm anh khóc lần ba."
Cận Thời Dược cong môi.
Thực ra, đây là lần thứ tư.
"Nhưng ai đời đàn ông trưởng thành lại thích khóc như vậy chứ?" Mạnh Ly buồn cười chọc ghẹo anh.
"Đây là logic gì vậy?" Cận Thời Dươc cười phản bác, "Đàn ông không được phép khóc? Quá cảm tính."
Không biết Mạnh Ly nghĩ tới cái gì, cô vòng tay qua cổ anh, ngón tay xoa từng chút lên gáy anh, nghiêng đầu cười tủm tỉm hệt như một chú cáo nhỏ: "Thật ra... Em thích lúc anh gợi cảm hơn cơ."
Đầu ngón tay của người con gái vừa mềm vừa mịn, vuốt v e da thịt anh một cách tinh tế. Chỉ có điều, hết thảy vẫn không mê hoặc gợi cảm bằng một phần vạn cơ thể cô.
"Chuyện này dễ thôi." Anh siết bàn tay đang khóa eo cô, kéo cô lại gần hơn một chút, "Anh muốn đi tắm, cùng nhau?"
Đuôi mắt anh phiếm hồng, trông vừa tà mị vừa quyến rũ, mang theo nét d*c vọng khó mà kiềm chế.
Mạnh Ly không khỏi nuốt nước bọt.
Cô không nói gì mà kiễng chân lên, bàn tay ghì cổ anh, dâng tặng môi mềm.
Người ta thường nói: Vợ chồng lục đục, tình d*c làm hòa.
Sau khi cánh cửa này được mở ra, có vẻ như lại càng dễ mất kiểm soát hơn nữa.
Gấp gáp đến nỗi cô chưa kịp đặt túi xách xuống đã bị anh dẫn vào phòng tắm. Trong lúc đôi bên cởi qu@n áo, túi xách đã bị tuột ra, rơi xuống đất nhưng không ai để ý.
Cũng may, phòng tắm rộng và được thiết kế tách biệt.
Nụ hôn liên tục đổ xuống, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trên người anh bị cô cọ xát phát ra âm thanh sột soạt. Cô không phải mất thời gian cởi áo cho anh, bởi vì vài cúc áo đã bị anh làm đứt.
Khuôn ngực vạm vỡ thoáng chốc hiện ra trước mắt, vạt áo sơ mi lỏng lẻo sắp tuột khỏi vai người đàn ông. Mạnh Ly hôn m ơn trớn môi và cằm anh, tiếp đó là d ái tai rồi xuống yết hầu.
Bàn tay linh hoạt như sợi dây leo lần mò sau gáy, chạm vào tấm lưng tráng kiện.
Sống lưng cô dính sát vào mặt kính ngăn cách, còn hai cánh tay rắn rỏi của anh chống ở bên người cô. Cận Thời Dược cúi nửa thân trên, xương bả vai gồ ghề, hiện rõ từng múi cơ bắp cuồn cuộn.
Chợt, cô nhìn thấy một vết xước ở mặt trong cẳng tay của anh, nơi đó vẫn còn dính máu khô.
Ngón tay Mạnh Ly nhẹ nhàng chạm vào: "Vết thương này là sao?"
Hỏi xong, cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, phản ứng có chút kịch liệt: "Đừng có nói anh tự làm mình bị thương đó nhé?"
Cận Thời Dược bật cười, anh nâng cánh tay lên nhìn, mặt trong cẳng tay quả thật có một vết xước, nhìn qua có vẻ khá sâu.
Chắc là do mảnh vỡ của ly rượu tối qua làm xước? Nhưng chính anh cũng không nhận ra, và cũng không cảm thấy đau.
"Anh vẫn chưa sống đủ đâu." Cận Thời Dược cười trừ, "Sao có thể."
Mạnh Ly cau mày, yêu cầu rất nghiêm túc: "Sau này không được phép như vậy nữa."
"Anh biết rồi." Cận Thời Dược không nhịn nổi mà hôn cô, chất giọng khàn đặc như cát sỏi lăn qua: "Anh sẽ nghe lời em, cái gì cũng nghe theo em."
Cận Thời Dược rất thích cảm giác bị cô quản thúc, bởi vì điều đó có nghĩa là cô cũng quan tâm đ ến anh, phải không?
Cho nên, dù cô có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ nghe theo và làm theo những lời cô nói.
Anh sẵn sàng trở thành nô lệ trung thành nhất của cô.
Trái tim Mạnh Ly nhói đau từng cơn.
Sau tất cả, cô vẫn cảm thấy cực kỳ có lỗi. Hết thảy đều do cô nên mới khiến anh khổ sở thế này.
Quần tây của anh vẫn chưa cởi ra, nhưng nó đã bị ướt sũng bởi vòi hoa sen phía sau.
Cô đưa tay c ởi thắt lưng giúp anh.
Nụ hôn dần dần lệch khỏi quỹ đạo, cái chạm như chuồn chuồn đạp nước lướt qua yết hầu nam tính, đi xuống xương quai xanh rồi dừng lại tại lồ ng ngực phập phồng to lớn.
Cô vừa hôn vừa thủ thỉ: "Anh từng nói, trước kia anh thường cầm ảnh chụp của em, lần nào cũng sẽ..."
Cô ngượng ngùng không nói tiếp, bèn lấy ngón tay chỉ vào mặt và miệng của mình.
Sau đó, cô từ từ quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh cúi đầu, phần tóc mái ướt nhẹp rơi tán loạn trước trán, có vài giọt nước không chịu nổi sức nặng, vừa khéo đáp trên mặt cô, xúc cảm làm cô run lẩy bẩy.
Mặt mũi cô đỏ đến tận mang tai, âm thanh nhỏ xíu nhưng lại vô cùng kiên định.
"Vậy... Thử xem."
Cận Thời Dược phản ứng ngay lập tức, anh nhanh chóng kéo cánh tay cô, hòng ngăn cản.
Nhưng giây tiếp theo, cổ họng anh nghẹn thắt, ngay cả hơi thở cũng trì trệ nặng nề.
Một cảm giác tê dại như bị điện giật chạy dọc khắp cơ thể. Anh hít một hơi thật sâu, lồ ng ngực căng cứng, mỗi một tế bào cơ bắp và dây thần kinh đều bị kéo căng hết cỡ.
Toàn bộ sức lực trên người như dần bị rút cạn, anh rùng mình, ưỡn hông dựa vào tấm kính ngăn cách. Máu huyết như nham thạch sôi sùng sục. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Gần như là sắp nổ tung mà phình to đến kinh người.
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào cảnh đẹp bên dưới, không muốn bỏ lỡ một phút giây nào.
Động tác của cô khá trúc trắc, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc và hiếu học.
Gò má trắng trẻo của người con gái liên tục phồng ra hóp vào. Có lẽ là do lần đầu nên khó tránh khỏi tay chân luống cuống, không theo một quy luật nào cả.
Cô khó khăn ngước mắt lên nhìn, quan sát vẻ mặt của anh.
Thỉnh thoảng còn ân cần hỏi thăm một câu: "Như thế này được chứ? Có làm anh đau không?"
Người bên dưới chủ động quan tâm đ ến cảm xúc của anh.
Lại có giọt nước nữa rơi xuống. Không biết đó là mồ hôi của người phía trên hay nước từ vòi hoa sen.
Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông đều rất nhẫn nhịn, hàm răng cắn giữ môi dưới. Đôi mắt hừng hực lửa tình, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Dù chỉ lẳng lặng ngắm nhìn, nhưng cô vẫn cảm nhận được d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt cũng như khao khát hung tàn trong con người anh.
Lòng bàn tay đẫm nước của anh giữ phía sau gáy cô.
Ác ma hư hỏng dần trỗi dậy, ôm đầu cô ấn mạnh vào trong, ép cô đi sâu hơn.
Nhưng tại thời điểm đạt đến cực kh0ái, anh lại ngừng động tác, kéo cô đứng dậy.
Mặt cô nóng phừng như sắp rỉ máu, vừa rồi bạo dạn bao nhiêu thì lúc này lại xấu hổ nhìn anh: "Anh làm gì vậy... Không phải anh muốn..."
"Đúng là anh rất muốn." Nhịp tim của Cận Thời Dược đập như trống bỏi, anh trút hết sự khó chịu vào nụ hôn, gặm nhấm tới khi môi cô trở nên đỏ hỏn ướt át, hơi thở anh đục ngầu: "Nhưng không nỡ."
Anh quả thực đã có suy nghĩ như vậy vô số lần.
Muốn giày vò cô, muốn tàn phá cô.
Nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, anh lại không đành lòng.
"Nhiêu đây là đủ rồi." Anh thở hắc.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cô không cần phải trả giá thêm nữa.
Mạnh Ly bối rối ho khan, không nói gì mà chỉ rúc vào ngực anh. Cô mím môi, mùi vị của người đàn ông vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, rất lâu chưa tan đi.
Điện thoại trong túi xách đột nhiên đổ chuông, nhưng nó không ảnh hưởng đến bầu không khí này chút nào.
Mạnh Ly ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng Cận Thời Dược lại có lòng nhắc nhở: "Điện thoại của em."
"Kệ nó."
Mạnh Ly tựa lưng vào tấm kính trắng xóa do hơi nước bốc lên, thế giới trở nên quay cuồng, tốc độ ra vào bên dưới nhanh đến mức cô không nhìn rõ mặt anh.
Nào ngờ, điện thoại vẫn đổ chuông hết lần này đến lần khác.
Cận Thời Dược bật cười xấu xa: "Xem ra không thể mặc kệ được rồi."
Mạnh Ly còn chưa kịp trả lời, anh đã bế cô ra khỏi vách ngăn cách.
Túi xách của cô được đặt trên bệ rửa mặt.
Hai cơ thể khắng khít đi qua, Mạnh Ly ngồi ở trên mặt bệ, cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ mông khiến cô run rẩy không thôi, toàn thân như mất hết sức lực mà ôm anh cứng ngắc.
Đúng là không thể mặc kệ được mà. Cô lảo đảo nghiêng người lấy điện thoại ra khỏi túi xách, tầm nhìn trước mắt đung đưa liên tục, thậm chí không thể nhìn rõ màn hình.
Đầu óc cô hỗn độn. Vẫn là Cận Thời Dược nói với cô: "Là Lương Đan."
Lương Đan gọi điện thoại đến.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Ly là nhíu mày.
Cái tên Lương Đan này sao cứ bám dai như đỉa vậy?
Bị chặn trên WeChat thì chuyển sang gọi qua số điện thoại.
Cô dập máy một cách dứt khoát.
Cận Thời Dược đột nhiên dùng sức th úc mạnh, cô gần như không chịu nổi mà nức nở r3n rỉ, điện thoại còn chưa buông xuống đã cuống quýt bám víu vai anh.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nói: "Lương Đan vẫn chưa biết chuyện chúng ta kết hôn nhỉ?"
Khi nói ra lời này, anh không có biểu cảm gì khác.
Mạnh Ly không giấu diếm, ngoan ngoãn gật đầu.
Bây giờ không có thời gian quan tâm đ ến những chuyện khác, cô không muốn anh vì chuyện này mà không vui nên hỏi: "Anh muốn em nói cho anh ta biết, phải không?"
Đôi mắt Cận Thời Dược lóe sáng, nhưng vẫn bị anh kín đáo giấu đi.
Thái độ im lặng, không cần nói cũng biết.
Mạnh Ly không do dự, ngay lập tức mở điện thoại lên.
Giờ phút này, trong hoàn cảnh này, cô đã gọi lại cho Lương Đan.
Cuộc gọi mới đổ chuông được vài giây đã có người nghe máy.
"Mạnh Ly, có phải em đã kết hôn rồi không?"
Không ngờ câu đầu tiên mà anh ta nói lại là câu này.
Cô bật loa ngoài điện thoại. Ngay cả tiếng nước trong phòng tắm cũng không thể át đi giọng nói sốt ruột của Lương Đan.
Mạnh Ly có chút kinh ngạc, theo bản năng giương mắt nhìn Cận Thời Dược.
Cận Thời Dược vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn cô nhướng mày.
Đầu óc cô đang trong trạng thái hưng phấn k1ch tình nên nào có khả năng quan tâm nhiều như vậy. Cô không có thời gian suy nghĩ làm sao Lương Đan biết được chuyện này, cũng không có thời gian cân nhắc hậu quả. Cô chỉ muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cho Cận Thời Dược thấy.
"Ừ, tôi kết hôn rồi."
Một tay Mạnh Ly bám vào bả vai Cận Thời Dược, tay kia cầm điện thoại đưa về phía trước, đặt ở giữa cô và anh.
Cô nâng mí mắt nhìn anh, vẻ lãnh đạm trong con ngươi được thay bằng nét rù quến ma mị. Cô nháy mắt tinh nghịch với Cận Thời Dược, anh dù bận rộn vẫn đáp lại cô.
Sau đó, đôi môi đỏ mọng lại gần loa điện thoại.
Nói từng chữ một:
"Tôi đang ở cùng chồng tôi."
"Làm..."
Chữ "Tình" cuối cùng chưa kịp thốt ra đã bị Cận Thời Dược giật mất điện thoại, thẳng tay cúp máy.
"Em điên rồi?"
Anh nheo mắt, nhưng cảm xúc lại đang dâng trào điên cuồng trong mắt anh.
Mạnh Ly cười khanh khách, nói vặn lại: "Là em học được từ anh."
Cơ thể nhẵn nhụi bò lên người anh như một con rắn, cánh môi kề sát vành tai, thở ra từng chữ mang theo nọc độc chết người.
Xé rách vỏ bọc của anh.
"Đó không phải là điều anh muốn sao?"
"Cận Thời Dược, anh mới chính là kẻ điên." Giọng nói của cô tràn đầy kiên định: "Ai bảo chúng ta là vợ chồng, em đây đành phải điên cùng anh."
—------
Nơ: Vợ ăn BÚn CUa mà chồng ở đây lấy hơi lên là sao 🫠