Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 96: Gặp hoạ




Bàn tay cô nhỏ, ngón tay thanh mảnh, móng tay được chăm sóc kĩ màu hồng hồng mang lại cảm giác sạch sẽ khoẻ khắn. Anh miết từng ngón từng ngón rồi đưa hai tay cô chạm vào mặt mình, môi không nhịn được mà nhếch lên. Đại Ngọc bị anh làm cho ngại ngùng muốn rút tay về nhưng người ta không cho mà giữ chặt lấy. Cô mím môi trừng mắt nhìn anh.

Lý Khôi Vĩ cười cười, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cô:

- Ở đây mùa đông vẫn rất lạnh, chú ý giữ ấm đừng để bệnh

Hôn cái gì mà hôn, ai cho anh hôn đấy

Cô đỏ mặt rút tay về, cúi đầu giận dỗi. Lý Khôi Vĩ thấy thế cũng thôi không trêu nữa mà cầm lấy tay mới rụt về, kéo một cái ghế cạnh giường rồi mới để cô ngồi xuống. 

Sau đó không ai lên tiếng, không gian ngột ngạt khiến cô cảm thấy chính mình hít thở không thông nỗi. Mặc dù đã chia tay, việc anh đang...sờ mó tay cô thế này không hợp lắm nhưng cô lại không cách nào rút tay về được.

Vì người kia có cho đâu..

Lý Khôi Vĩ đánh vỡ trầm mặc:

- Sao lại bay sang đây?

- ...Du lịch thôi

- Không phải Tuấn Anh đang đưa em đi chơi sao? Anh thấy hai người vui vẻ lắm mà, còn được lên báo nữa.

Không phải chứ Lý tổng, ngài vẫn còn thời gian đi đọc báo lá cải à? 

Cô thản nhiên đáp lại:

- Đúng là rất vui vẻ, hôm đó gặp được rất nhiều minh tinh nổi tiếng.

Anh cảm thấy bây giờ răng mình rất ngứa, cười lạnh một tiếng:

- Bây giờ em còn vui vẻ được là tốt rồi. Để xem đến lúc bị người của Trương gia túm về có còn vui vẻ được hay không?

Rốt cuộc tại sao cô lại đến đây chứ!?

Đại Ngọc cau mày tức giận, giật mạnh tay về. Chẳng may bàn tay cô đập vào cạnh giường gây nên tiếng động lớn. Nhưng cô chẳng thèm quan tâm, học theo anh cười lạnh một tiếng:

- Còn tâm tư quan tâm chuyện người khác thì lo giải quyết rắc rối của mình trước đi?

Anh dời mắt từ cái tay vừa bị va lên khuôn mặt cô. Lý Khôi Vĩ nói:

- Anh làm gì có rắc rối gì với cả em không phải là người khác.

Cô không quan tâm đến vế sau, tiếp tục cười lạnh thêm một tiếng nữa:

- Ngài nói sao chính là vậy dù sao cũng không phải chuyện của tôi. Thấy Lý tổng còn có tinh thần châm chọc người khác như vậy chắc là sống thêm mười năm nữa cũng không hề hấn gì, tôi không làm phiền nữa.

Nói rồi cô đứng lên, bước chân rời khỏi. Chắc là hôm qua cô ăn phải đồ hư rồi nên đầu óc mới hỏng theo, đến đây cho người ta chọc tức.

Lý Khôi Vĩ thấy cô nói đi là đi liền đuổi theo, kéo cô trở lại. Chẳng hiểu người này có bệnh thật không mà giây trước còn thấy bộ dạng yếu ớt nằm đó mà giờ lại có sức lực lớn đến thế kéo cô đi. Đại Ngọc dĩ nhiên không phục, tức giận kêu lên:

- Anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!

- Em tính tình đúng là không chừa ai hết, nói vài câu liền tức giận bỏ đi

Chọc cô thì thôi đi, nhìn cô không vừa mắt thì cũng thôi đi bây giờ còn mắng cô nữa? Có phải là lâu lắm rồi cô không nổi điên thì anh ta liền tưởng cô hiền lành không?

- Tôi không phải là cấp dưới của anh mà anh muốn nói gì thì nói, anh nghĩ anh là ai hả? Mẹ nó anh có buông tôi ra không?

Những lời tiếp theo cũng không phun ra được vì anh đã dùng môi bị cái miệng nhỏ cô lại. Đại Ngọc càng thêm tức giận vùng vẫy, kết quả là bị người ta ép sát vào tường. Sau lưng là tường gạch, trước mặt là tường thịt...

Trước khi rời khỏi anh còn cắn một cái mạnh lên môi dưới cô, lạnh giọng nói:

- Không cho phép nói tục.

- Anh là cha tôi chắc, anh quản nổi tôi chắc?

Cô hung hăng lấy tay chà mạnh môi mình, anh cau mày cản lại. Đại Ngọc nghĩ người đàn ông này điên rồi, à không là cô bị anh ta chọc cho phát điên mới đúng. 

- Hiện tại em đang ở khách sạn? Ở đây lạ nước lạ cái, em chuyển về chỗ của anh đi.

Giờ còn ra lệnh cho cô, ngon đấy.

Đại Ngọc đẩy anh ra không được liền lấy tay đánh vào ngực anh thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi:

- Anh muốn làm cha tôi thật rồi. Con mẹ nó anh đừng quên tôi với anh đã chia tay rồi, Lý Khôi Vĩ anh đừng một rồi hai lần chọc điên tôi được hay không?

Lần này đến lượt anh cười lạnh, chân mày hơi nhíu lại đưa tay bóp miệng cô:

- Sao cái miệng nhỏ của em suốt ngày cứ thích nói tục thế?  Anh đồng ý chia tay với em khi nào hả? 

Cô đưa tay gỡ tay anh ra nhưng không được, hai má bị anh bóp lại khiến cái miệng chu ra làm cô không cách nào cãi lại được. Môi chu chu ra mấp máy, cô tức đến giậm chân.

Anh cười lưu manh, ánh mắt tối lại:

- Xem ra anh chiều em quá nên em xin hư rồi, ngay bây giờ nên dạy dỗ lại cẩn thận mới được.

Anh là cha tôi chắc! 

Đại Ngọc nhíu chặt mày lại, nhìn ai đó như gà mổ thóc phi lễ với mình. Anh hôn lên cái miệng nhỏ chu ra, còn chưa thoả mãn cắn cắn mạnh với cái. Lý Khôi Vĩ ép chặt cô lên tường, nghiến răng nói:

- Muốn chạy khỏi anh? Em còn non lắm, chờ đó xem anh xử em thế nào.

Nhìn thấy động tác anh càng ngày càng quá đáng nhất là cái tay chuyên môn làm việc xấu kia muốn cởi đồ cô ra thì Đại Ngọc hoảng. 

Trời ơi cái tên này trong bệnh viện mà còn nổi thú tính được à?

Ai đó mau cứu cô đi, nếu không cô đánh chết tên này mất.

Giống như ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cô, cử người xuống cứu cô thật. Tiếng cửa phòng mở ra kèm theo tiếng nói:

- Vĩ con làm gì mà lục đục thế, lại lén làm việc à?

Trời ơi thật sự là muốn giết cô mà! Rốt cuộc thì tại sao cô lại chạy đến đây rồi chuốc hoạ vào thân thế này?? 

Lâm Thiên Ân tên khốn khiếp, anh đợi đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.