Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 88: Đau thương




Bầu trời đêm nay không có sao, một màu đen tĩnh mịch khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Từng điếu thuốc rơi xuống đất, từng làn khói thuốc bay lên rồi hoà vào không khí.

Tuấn Kiệt nhìn người đàn ông đấy mà không khỏi thở dài một tiếng. Đi tới bên cạnh, mắt nhìn ra bầu trời, Tuấn Kiệt nói:

- Định làm thế nào?

Lý Khôi Vĩ nhìn xuống tờ giấy siêu âm trên tay, trong lòng là một đống ngổn ngang không nói được. Anh nắm chặt lấy nó, giọng nói khàn đi mấy phần:

- Còn làm thế nào nữa, còn cách nào khác sao?

Đứa con đầu tiên của họ, kết tinh tình yêu của cô và anh....

Anh siết chặt lấy tờ giấy, ngay lúc này anh càng hận chính mình. Đêm đấy cứ như vậy mà ép buộc cô, mặc kệ cô có cầu xin thế nào, mặc kệ đôi mắt xinh đẹp ấy có nhắm chặt lại không để nước mắt rơi.

Lý Khôi Vĩ vứt điếu thuốc trên tay đi, cởi nút áo ra, cổ họng rất đau như có gì đó chặn lại. Thật lâu sau, anh mới nói tiếp:

- Ngày mai tao đưa em ấy đến bệnh viện

- Nhưng mà Đại Ngọc...

- Em ấy là quan trọng nhất, tao chỉ cần em ấy bình an

Vừa dứt lời anh đã nghe thấy tiếng động rất mạnh, quay lại thì thấy Đại Ngọc đứng ở phía không xa.

Cô sững sờ nhìn anh sau đó quay đầu bước đi. Nói là bước nhưng thật ra là chạy, có điều đôi chân giống như phản kháng lại ý chí, không thể chạy nỗi.

Như dự đoán, Lý Khôi Vĩ nhanh chóng đuổi theo rồi ôm cô từ phía sau. Đại Ngọc thở hổn hển như vừa chạy một đoạn đường dài, giọng nói run rẩy:

- Tôi muốn về phòng

- Anh ôm em

Lý Khôi Vĩ bế cô lên, cảm giác cô nhẹ đi hẳng. Lúc này anh khẽ cúi đầu quan sát, khuôn mặt cô gầy đi, đôi mắt sưng đỏ thiếu sức sống. Anh đi vào phòng cứ như vậy không thả cô xuống

Anh tham lam, muốn được gần gũi với cô hơn. Anh biết, lúc này Đại Ngọc rất căm ghét anh

Cô thấy anh không có ý định bỏ mình xuống liền vùng vẫy muốn nhảy xuống. Lý Khôi Vĩ đi tới ngồi xuống giường, ôm lấy Đại Ngọc đang ngồi trên đùi anh vào lòng. Anh hôn lên mái tóc của cô, giọng nói không biết có bao nhiêu thương tiếc:

- Đại Ngọc...

Có làm thế nào anh cũng không buông tay, cô đành bất lực mặc cho anh ôm. Đại Ngọc không trả lời, như con búp bê mặc kệ anh ôm trong lòng.

Nhìn thấy cô lãnh đạm với mình, lòng anh càng thêm đau. Lý Khôi Vĩ cầm lấy bàn tay cô, trên mu bàn tay có vài vết kim truyền nước biển để lại. Anh vuốt ve nơi đó, giọng nói rầu rĩ:

- Không muốn gặp anh nữa sao?

Cô cúi đầu, vẫn lựa chọn không đáp. Nhưng trái tim lại âm ỉ đau, nó không thể nghe theo lí trí.

Không muốn gặp ư? Không, ngược lại là đằng khác. Thời khắc cô cầm tờ giấy khám thai trên tay, điều đầu tiên cô muốn làm là chạy đi tìm anh, muốn được ôm trong vòng tay đó rồi vỡ vụn. Cô sẽ xin anh tìm cách, Lý Khôi Vĩ rất thông minh, anh sẽ có cách cứu lấy con của họ.

Nhưng khi vừa gặp lại, cô lại nghe thấy cái gì? Anh muốn đưa cô đến bệnh viện? Anh không còn cách nào khác? Anh không cần đứa con này sao?

Đại Ngọc càng nghĩ thì càng đau thương, vành mắt cũng ửng đỏ lên thêm.

Lý Khôi Vĩ ôm lấy cô, rồi bỗng trên mu bàn tay có một giọt nước rơi xuống. Cứ như thế từng giọt từng giọt rơi xuống tựa như từng chiếc búa đập vào tim anh. Rất đau nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Anh nói:

- Em có thể đánh anh, đâm anh vài vết dao thậm chí làm bất cứ điều gì em muốn. Đừng hành hạ mình nữa

Anh tình nguyện nhận hết đau khổ về mình, hãy để anh là người gánh chịu nó.

Đại Ngọc cắn chặt môi, không để mình phát ra một tiếng động nào. Nước mắt vẫn cứ rơi như một chuỗi hạt trân châu trong suốt.

Hơi thở nặng nề, bỗng bụng cô đau thắt lại. Đại Ngọc gập người, trán nhăn lại vì đau không thể chịu được. Lý Khôi Vĩ hoảng sợ, đặt cô xuống giường. Anh nhìn thấy cô đang ôm lấy vùng bụng liền cau mày:

- Anh đưa em đi bệnh viện

Động tác muốn bế cô lên thì Đại Ngọc đã đưa tay cản lại, lắc đầu. Giọng nói cô khàn đi:

- Không... Không được

Cô phải bảo vệ đứa bé này, không thể để cho ai tổn thương đến nó.

Mặc kệ cô có cầu xin thế nào, anh bế cô lên đá cửa đi ra ngoài. Đại Ngọc hoảng sợ, muốn vùng vẫy nhảy xuống nhưng cơn đau lại hút hết sức lực của cô. Nằm trong lòng anh, mồ hôi lạnh tuôn ra như vừa tắm, mặt tái nhợt không còn tí máu.

Lý Khôi Vĩ khẩn trương, ra tới phòng khách thấy Tuấn Kiệt đang ngồi thì hét to lên:

- Mau lấy xe

Tuấn Kiệt thầm than trong lòng: không ổn thật rồi.

Ngồi trong xe ôm cô ở ghế sau, anh chỉ biết trấn an cô mà ngay chính bản thân cũng đang hoảng sợ. Trên tay anh ươn ướt, một mùi rất quen thuộc. Máu...

Tuấn Kiệt cũng ngửi thấy, chỉ biết đánh tay lái chạy nhanh hơn. Đại Ngọc nắm chặt lấy áo anh, răng nghiến chặt lại nén lại nỗi đau.

Thật sự rất đau, chưa bao giờ cô đến thế này...

- Gần đến rồi, em cố chịu một chút nữa.

Đại Ngọc thống khổ rên rỉ, cô mở mắt đã đầy tơ máu nhìn anh. Giọng nói không ngừng run rẩy:

- Xin anh...giúp em....

Xin anh, giúp em giữ lấy đứa bé.

Anh đau lòng, nhìn Đại Ngọc bất lực cầu xin mình. Nhưng anh không thể chiều theo ý cô, anh không muốn một xác hai mạng xảy ra.

Lý Khôi Vĩ hôn lên mắt cô. Đến thời điểm đặt cô nằm lên băng ca, tay áo anh cũng đầy máu. Nhìn cô được đẩy vào phòng cấp cứu, anh không thể làm gì khác.

Tuấn Kiệt đứng bên cạnh, đưa tay đặt lên vai anh. Thân là bác sĩ, anh ta cũng biết cái thai đó chính là mối đe doạ đến tính mạng của Đại Ngọc. Càng giữ lâu càng nguy hiểm, sức khoẻ của cô ngày càng yếu đi, chỉ sợ đến một thời điểm khi mà cơ thể không thể chống đỡ được thì thảm cảnh sẽ xảy ra: một xác hai mạng.

Từng giây trôi qua, anh nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt đó mà tim như bị bóp chặt. Anh nhớ lại lúc cô cầu xin mình, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt, vậy mà cô cũng chỉ quan tâm đến đứa bé. Cô nép vào lòng anh, không hề kêu một tiếng đau chỉ biết nín chịu một mình. Có phải hay không, cô đã quen như vậy rồi? Quen chịu đựng tất cả?

Nếu như không phải Tuấn Kiệt nói cho anh biết, có phải cô vẫn cứng đầu giữ đứa bé dù cho ai khuyên can cỡ nào?

Ô, anh tin chắc cô sẽ làm như vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua, rất lâu sau đó cánh cửa được mở ra. Lý Khôi Vĩ đứng bật dậy, nhìn băng ca được đẩy ra. Bác sĩ thấy Tuấn Kiệt thì gật đầu thay cho lời chào hỏi rồi nói:

- Ai là người nhà của bệnh nhân?

- Là tôi

Lý Khôi Vĩ đi đến, bác sĩ nhìn anh rồi mới nói:

- Bệnh nhân bị mất máu nhiều, chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu lấy bào thai nhưng vì là thai ngoài tử cung nên không có cách nào khác. Thật sự nếu đưa đến trễ hơn, dù là Chúa cũng không thể cứu nỗi cô ấy.

- Cảm ơn, ông vất vả rồi.

Anh nói rồi đi đến bên cạnh băng ca đang được đẩy ra. Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng đã được đưa về nơi ngực trái. Nhìn cô yếu ớt nằm ở đó, anh thật sự sợ mình chạm vào cô sẽ vỡ mất.

Vị bác sĩ đó kêu anh đi làm thủ tục thì Tuấn Kiệt đã ngăn lại, anh ta nói:

- Để tôi

Xong rồi Tuấn Kiệt nhìn sang Lý Khôi Vĩ đang dính chặt lấy cô:

- Mày đưa em ấy về phòng đi

Nhìn Lý Khôi Vĩ chật vật như thế, Tuấn Kiệt cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của tình yêu. Vị bác sĩ già nhìn anh ta, rồi hỏi:

- Cậu là gì của cô ấy?

Tuấn Kiệt mỉm cười, đi cùng vị bác sĩ đến chỗ làm giấy tờ:

- Một người bạn. Tình hình của cô ấy thế nào rồi?

Vị bác sĩ thở dài, lắc đầu ngao ngán:

- Thật sự chỉ cần chậm một chút nữa là đã chết người, tôi thật sự chẳng hiểu cô gái đó nghĩ gì nữa. Sức khoẻ cô ấy yếu đi rất nhiều so với ngày đầu tiên đến khám. Nếu như không phải cậu gọi điện cho tôi trước, sợ rằng tối nay xoay sở không kịp.

Tuấn Kiệt mỉm cười, cảm ơn ông ấy. Vị bác sĩ chỉ xua tay, thở dài:

- Tôi đã gặp qua rất nhiều trường hợp, nhưng cô gái này là người đặc biệt nhất mà tôi gặp

Đại Ngọc hôn mê hai ngày, cô mơ thấy rất nhiều điều. Nhưng nó là một mớ hỗn độn, không hề có móc xích cứ thế hiện lên.

Cô tỉnh lại là vào ngày thứ ba, đập vào mắt cô là trần nhà trắng và mùi thuốc khử trùng. Đại Ngọc bất giác muốn đưa tay lên chạm vào bụng nhưng không còn chút sức lực nào. Và cô cảm nhận được tay trái mình đang bị ai đó nắm lấy.

Cô nhìn sang, Lý Khôi Vĩ ngồi ngủ trên ghế đặt giường bệnh, tay nắm lấy tay cô, bao trùm lên nó. Quầng thâm dưới mắt anh hiện rõ, cằm cũng lún phún râu, quần áo trên người đã thay bộ mới. Đại Ngọc muốn rút tay về nhưng chỉ vừa cử động anh đã tỉnh dậy.

Lý Khôi Vĩ giật mình siết chặt lấy tay cô nhưng khi tỉnh táo lại thấy Đại Ngọc đang cau mày vì đau thì anh liền buông ra. Giọng anh khàn đi:

- Làm đau em sao? Xin lỗi

Đại Ngọc quay mặt qua chỗ khác, anh cười khổ:

- Anh đi kêu bác sĩ

Người đến vẫn là vị bác sĩ già hôm đó, kiểm tra cho cô xong liền gọi anh ra ngoài dặn dò. Đại Ngọc cảm giác cổ họng mình khô đi thì rướn người đến cốc nước để gần đấy.

Nhưng chưa kịp chạm đến đã có người cầm lấy nó. Lý Khôi Vĩ cẩn thận đỡ cô ngồi dậy rồi đưa đến bên môi cô.

Nước ấm đã làm cho cô dễ chịu đi phần nào. Đại Ngọc bất giác đưa tay chạm lên bụng mình, có vết mổ vẫn còn đang băng lại.

Một hồi lâu sau, như lấy hết can đảm cô nói:

- Thật sự không giữ được à..

Cô cảm nhận được người bên cạnh mình run lên, sau đó anh vùi đầu vào vai cô. Đại Ngọc nghe thấy giọng nói run rẩy bên tai:

- Anh....

Vai áo của cô ướt rồi thấm vào da. Đại Ngọc đưa tay chạm vào tóc anh, thân thể ấy càng run rẩy. Lý Khôi Vĩ ôm lấy cô, không ngẩng mặt lên.

Đại Ngọc nghe thấy giọng nói của mình, yếu ớt và run lên:

- Nhiêu đó là đủ rồi, cảm ơn anh

Cô ngừng một chút rồi hít vào một hơi thật sâu:

- Anh đi đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.