Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 87




- Đại Ngọc, vào uống thuốc đi.

Cô ngẩng đầu lên, Tuấn Kiệt dựa vào cánh cửa hai tay đút vào túi quần bộ dạng nhàn nhã. Đại Ngọc nhìn anh ta rồi lại tiếp tục việc đang dang dở. Tuấn Kiệt thấy mình không được quan tâm cũng không tức giận cũng không đến gần cô, chỉ nói to hơn:

- Em mà không nghe lời thì anh nói Nhất Sơn đấy

Nghe xong cô liên quay ngoắt lại, lườm anh ta một cái. Hừ, lúc nào cũng đem tên nhóc ấy đến hù cô.

Thế nhưng lần nào cũng hiệu quả cả, nhìn Đại Ngọc nhăn mặt đầy đau khổ uống thuốc mà Tuấn Kiệt hả hê.

Cô vội vàng uống thêm nước lọc vào muốn xua đi vị đắng còn trong miệng. Đại Ngọc bất bình nói:

- Anh muốn độc chết em sao?!

- Thuốc đắng dã tật

Tuấn Kiệt nói, đem bát thuốc cô vừa uống đi rửa sạch. Đại Ngọc đã phải uống loại thuốc này một tháng rồi, ít ra là tình trạng đã đỡ hơn ban đầu rất nhiều.

Anh bỗng nhớ lại ngày mà cô tìm đến, gương mặt suy sụp với đôi mắt còn sưng đỏ, dáng đi cũng chập chững không vững với đầy vết tích trên người. Sau đó cô ngất đi.

Thiếu dinh dưỡng, cơ thể kiệt quệ. Nhìn những vết đỏ tím trên người, Tuấn Kiệt hãi hùng liền muốn gọi cho Lý Khôi Vĩ. Thế nhưng nếu như Đại Ngọc đã tự tìm đến thì chắc chắn giữa họ đã xảy ra chuyện. Tuấn Kiệt mập mờ đoán được chuyện gì nhưng lại không dám hỏi.

Một tuần sau đó, hầu như cô không nói chuyện. Rất ngoan, ai nói gì làm đấy, không còn vẻ ngang ngược thường ngày nữa. Nhưng mỗi lần đem thuốc vào cho cô thì Tuấn Kiệt lại thấy cô thẫn người ngồi nhìn ra cửa sổ.

Tuấn Kiệt thấy cô đưa tay lên che mặt, đôi vai nhỏ run lên. Cô khóc.

Sao một người lại có thể mang nhiều đau khổ đến thế...?

Đến khi tình hình có vẻ tốt lên thì Tuấn Kiệt lại phát hiện ra một chuyện động trời.

Đại Ngọc có thai.

Nhưng lại là thai ngoài tử cung...

Một đòn giáng xuống, cô gục ngã

Đại Ngọc cầm chặt tờ giấy trên tay, vò nát nó rồi đứng dậy, giọng nói run lên:

- Em sẽ giữ đứa con này.

Vì sao lại cố chấp như vậy? Dù đã biết là không thể, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể.

Đến khi Nhất Sơn trở về khi hay tin thì cô đã tự nhốt mình trong phòng. Phá cửa đi vào vì sợ cô làm bậy, nhưng thứ cậu ta nhìn thấy là một con búp bê ngồi bên cửa sổ.

- Chị...

Nhẹ giọng gọi nhưng không nghe thấy tiếng đáp trả, Nhất Sơn bước đến.

Đại Ngọc đang im lặng rơi nước mắt, ngồi kế bên cửa sổ thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Bước đến và quỳ một chân trước mặt cô. Nhất Sơn cầm lấy tay cô, gọi thêm một lần nữa.

- Chị

Cô quay sang nhìn cậu ta, hình ảnh trước mắt dần dần mờ đi. Nhất Sơn mỉm cười:

- Không sao, còn có em mà

Ngưng một chút rồi nói tiếp:

- Đứa bé này thật sự không thể, chị không cần mạng nữa sao?

Nói xong tim cậu ta cũng thắt lại, nhưng đó là sự thật. Nếu như cô cứ cứng đầu như thế mãi thì sợ mạng của người mẹ cũng không giữ được.

Đại Ngọc lắc đầu, nói nhỏ:

- Không được..

Nhìn cô phờ phạc, như một kẻ nửa nửa mê thì tim cậu ta quặn thắt lại. Nhất Sơn cầm chặt tay cô, giọng điệu như đang cầu xin:

- Chị cũng hiểu mà, đúng không?

Rằng đứa bé không thể nhìn thấy ánh mặt trời, mãi mãi là như thế...

Đại Ngọc cắn chặt môi lắc đầu, cô không muốn hiểu. Cô chỉ biết rằng mình muốn giữ lại đứa con này. Cô bật khóc, uất ức trong lòng không thể nói với ai.

Vì sao lại đối xử với cô như thế?

Đại Ngọc khóc nức nở, nước mắt cứ tuôn ra như suối, cổ họng nghẹn lại không thể nói ra được từ gì

Đến cả ông trời cũng đối xử tệ bạc với cô...

Nhất Sơn chỉ biết ôm chặt lấy cô, đôi mắt cũng cay xè lên.

Đại Ngọc khóc đến lã người đi, chìm vào giấc ngủ. Nhất Sơn đứng bên ngoài, trên tay là điếu thuốc cháy dở. Nếu như không phải Đại Ngọc cấm, có thể giờ này cậu đã cầm súng chỉa vào đầu hắn ta.

Người đã đem đau khổ đến cho cô.

- Mẹ kiếp, thằng tồi.

Nhất Sơn tức giận mắng, tay vò mái tóc rối nùi lên. Cái thai đó nhất định phải bỏ, không thể chậm trễ hơn được nữa. Cậu không quan tâm cho đứa bé là ai, cậu chỉ quan tâm đến cô.

Tuấn Kiệt ngồi đối diện một người đàn ông đang uống rượu như uống nước mà khẽ thở dài. Không đành lòng nói:

- Rốt cuộc ngài có cần dạ dày nữa hay không?

Lý Khôi Vĩ nhìn sang Tuấn Kiệt, môi nhếch lên. Anh tiếp tục uống, sau đó nói:

- Chẳng chết được

Thật sự điên rồi, anh lật tung mọi nơi vẫn không có dấu vết của cô. Một cọng tóc cũng không vươn lại, một người sống sờ sờ như thế lại có thể bốc hơi khỏi thế gian một cách dễ dàng.

Đại Ngọc lại chọn cách chạy trốn khỏi anh, một lần nữa.

Anh tức giận, thậm chí ngay giây phút anh có suy nghĩ mình sẽ bóp chết cô.

Nhưng vì ai mà cô lại phải chạy trốn?

Nghỉ việc, báo về gia đình rằng đi du lịch một thời gian thế nhưng khi điều tra thì cô không hề xuất cảnh, trên camera của tàu, của những con đường đều không thấy dấu vết của cô.

Dần dần anh trở nên lo lắng, sợ rằng cô nghĩ không thông chọn cái kết cục xấu nhất. Lục tung mọi nơi, Lý Khôi Vĩ bị bức đến phát điên, không ngày nào có thể ngủ ngon giấc.

Lý Khôi Vĩ ngả người ra ghế, nhìn vào thứ nước sóng sánh trong ly:

- Em ấy như vậy lại bị tao làm cho rối loạn lên cả, rõ ràng là đã sống rất tốt vậy mà tao lại....

Nói đến đây anh nhíu mày chặt lại, vài giây sau cái ly trên tay đã bay thẳng vào tường tạo nên âm thanh chói tai. Lý Khôi Vĩ dùng tay che mặt, thanh âm khàn khàn:

- Mẹ nó

Tuấn Kiệt nhìn thấy bạn mình như vậy, đứng ngồi không yên trong lòng lại bức rứt. Nói hay không?

Lý Khôi Vĩ dù say nhưng vẫn có thể cảm nhận sự khác thường từ Tuấn Kiệt, lười biếng bỏ tay xuống nhìn sang anh ta. Anh nhắm mắt lại:

- Kiệt

- Hả?

Chột dạ, rõ ràng là chột dạ

Lý Khôi Vĩ ngàn lần không nghĩ rằng Tuấn Kiệt lại bao che giúp Đại Ngọc nên vô ý hỏi:

- Mày đang giấu tao điều gì sao?

Tuấn Kiệt giật thót tim, nhìn sang người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Nếu chậm trễ sẽ nguy hiểm đến cô, vậy thì sau này hắn ta biết mình sẽ rất thảm. Nhưng bây giờ nếu nói cho hắn ta biết thì....

Tuấn Kiệt cầm lấy chai rượu trên bàn uống một hơi. Rượu làm con người can đảm hơn đúng không?

- Đi thôi

Tuấn Kiệt sau khi cảm thấy đủ can đảm liền đứng lên nói. Lý Khôi Vĩ mở mắt nhìn anh ta, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm khiến Tuấn Kiệt hơi sợ. Nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần:

- Có đi hay không? Đừng có ở đây lãng phí thời gian nữa.

Trên đường Tuấn Kiệt không biết đã phải cầu nguyện bao nhiêu lần. Cầu mong tên này sẽ không xé xác anh ra làm trăm mảnh huhu

Chuyện gì đến cũng phải đến, Lý Khôi Vĩ đã chạm mặt Nhất Sơn ở nhà của Tuấn Kiệt. Linh cảm không lành ập đến, anh nhìn thấy Nhất Sơn đứng bật dậy và nhìn mình bằng ánh mắt căm phẫn:

- Tại sao anh ta lại ở đây?

Tuấn Kiệt cảm thấy mình đúng là gặp vận xui, còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thanh âm lạnh lẽo vang lên ở bên cạnh:

- Tuấn Kiệt, rốt cuộc cậu đã giấu tôi chuyện gì?

Nhất Sơn xuất hiện ở nhà Tuấn Kiệt không phải là vấn đề, mà là ở thái độ của cậu ta. Lý Khôi Vĩ biết tên nhóc này không ưa gì mình nhưng chưa từng tỏ thái độ đó, trừ khi...

Lý Khôi Vĩ nhíu mày càng chặt, gắt gao nhìn Nhất Sơn:

- Đại Ngọc đâu?

- Mẹ nó anh có tư cách gì mà hỏi?!

Nhất Sơn nóng nảy quát, hận không thể tặng cho anh vài chục lỗ trên người. Lý Khôi Vĩ càng bán tính bán nghi, quay sang Tuấn Kiệt:

- Cô ấy đang ở đây?

- Haha chuyện này..

- Mau nói

Anh không còn đủ kiên nhẫn nữa, thật sự muốn phát điên rồi. Tuấn Kiệt đành thở dài gật đầu.

Lý Khôi Vĩ thoát khỏi cơn say, rất muốn đánh người bạn này một trận. Nhưng có người quan trọng hơn đang đợi anh. Từng bước đi như chạy, mặc kệ Nhất Sơn bị Tuấn Kiệt cản lại đang giận dữ mắng mình, anh tìm cô

Đại Ngọc

Đại Ngọc của anh

Cô gái nhỏ của anh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.