Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 81: Bệnh viện




Trong cơn mê man cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của bác sĩ tiếng ai đó la hét tránh đường. Rồi một lúc sau lại nghe thấy tiếng ai đó thì thầm bên tai, giọng nói rất đỗi quen thuộc. Nói rằng: Vừa dời mắt đi một tí đã xảy ra chuyện rồi...

Lý Khôi Vĩ vừa biết tin đã cấp tốc chạy đến, dù là mùa đông thì trên trán cũng có một tầng mồ hôi mỏng. Anh nhận được điện thoại từ bệnh viện , bảo rằng trên đường về cô gặp tai nạn giao thông. Ngay cả hợp đồng đang bàn cũng quẳng đi, chạy đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng cấp cứu, mặc dù anh tin rằng cô sẽ không sao nhưng lại đứng ngồi không yên. Đến khi cô được đẩy ra đã là quá nửa đêm, nằm trên băng ca sắc mặt cô trắng bệch không có một tí sức sống. Lúc này một bác sĩ nói:

- Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân Trần Đại Ngọc?

- Là tôi

Anh hoàn hồn, đi đến trước mặt bác sĩ. Vị bác sĩ già đẩy gọng kính lên, nói bằng tiếng Anh bản địa:

- Cô ấy bị chấn động não nhẹ, hiện tại đã không sao rồi. Tạm thời nhập viện vài ngày để kiểm tra thêm, anh mau đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi.

Cả một đêm đó anh túc trực bên giường bệnh rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi anh tỉnh trời đã sáng nhưng cô vẫn chưa tỉnh dậy. Đôi mắt nhắm nghiền và hay chau mày giống như đang chịu đựng một điều gì đó. Anh đưa tay vuốt mi tâm cô, gương mặt ấy lại hiền hoà. Lý Khôi Vĩ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Ngồi bên cạnh cô, anh giao việc qua điện thoại về công ty. Sau đó dặn Keith đem thức ăn đến phòng cô tỉnh lại. Sau đó anh lại nhận được điện thoại từ Bạch Minh Phong:

- Lý tổng hôm nay lại không thả người sao?

Lý Khôi Vĩ nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ rồi mới trả lời:

- Tôi đang ở bệnh viện

- Bệnh sao?

-....Cô ấy gặp tai nạn

Bên kia đáp lại là sự im lặng dường như rất giật mình. Lý Khôi Vĩ cười khổ một tiếng rồi nói tiếp:

- Hiện tại đã ổn rồi có điều vẫn còn chưa tỉnh, khoan hãy nói hai bác để họ lo.

- Tôi biết rồi, trưa tôi sẽ qua đó

- Ừ

Khi mà cô tỉnh lại đã là chiều tà, cả người nặng nề như mang theo một cục đá to đùng. Mí mắt nặng trĩu từ từ hé ra. Đại Ngọc cố gắng chống tay ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Còn chưa kịp định hình lại thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc:

- Tỉnh?

Lý Khôi Vĩ đi đến, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Anh nở nụ cười nhẹ nhõm:

- Anh đi gọi bác sĩ

-..Đừng

Cổ họng nói có chút khó khăn, Đại Ngọc nắm lấy bàn tay anh lắc đầu nhẹ. Cô vùi mặt vào lòng bàn tay như cố gắng lấy chút hơi ấm từ anh. Thật may quá, tỉnh dậy vẫn còn gặp được anh

Lý Khôi Vĩ ngồi xuống rồi kéo cô vào lòng, thở dài một cái. Anh ngắm nhìn khuôn mặt đó, mặc dù sự mệt mỏi nhưng đôi mắt lại trong veo đến lạ thường. Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi:

- Em không sao

- Tốt nhất bây giờ em đừng nói không sao với anh, anh sẽ tức giận đó.

Anh trừng mắt nhìn cô, Đại Ngọc vẫn cười hì hì không sợ. Lý Khôi Vĩ để cô nằm xuống giường rồi đi ra gọi bác sĩ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói:

- Hiện tại đã ổn rồi nhưng cứ cho bệnh nhân lưu lại vài ngày

Sau khi trao đổi với bác sĩ kĩ hơn và nắm chắc tình hình thì anh mới trở về phòng bệnh. Đại Ngọc nằm trên gường, mắt dõi theo anh từng giây từng phút. Anh đi đến bên giường, yêu chiều nói:

- Đói không?

Đại Ngọc lắc đầu, cô hỏi:

- Em ngủ bao lâu rồi

- Một ngày, anh kiếm gì đó cho em ăn nhé?

- Anh đã nói cho ba mẹ em biết chưa?

- Đợi em tỉnh lại anh mới nói, sợ hai bác lo

Lý Khôi Vĩ rót một ly nước ấm đưa đến bên môi cô, Đại Ngọc uống vào cảm thấy trong người dễ chịu hơn. Anh vuốt nhẹ lưng cô, đợi cô uống xong thì cầm ly để sang một bên. Nhìn đồng hồ, anh lấy điện thoại gọi cho người đem thức ăn đến.

- Em ngủ thêm một chút, khi nào thức ăn đưa đến anh gọi em dậy

- Anh đi đâu vậy?

- Gọi điện thoại cho ba mẹ em

Đại Ngọc hoảng hốt, lập tức ngăn chặn anh lại. Lý Khôi Vĩ ngạc nhiên rồi dỗ dành cô:

- Phải để cho hai bác biết, không sao đâu

-......Vậy để em tự nói, được không?

Nhìn bộ dạng sắp phát khóc của cô, anh đành đồng ý.

Khi thức ăn được đưa đến, cô nghe mùi thơm mà tỉnh lại. Đập vào mắt vào khuôn mặt không thể quen thuộc hơn. Ngơ ngơ ngác ngác nhìn người đó, xong lại nghe người ta nói:

- Chậc, không phải là bị đập đầu đến hỏng rồi chứ?

Đồng thời đưa tay chọc chọc má cô. Lý Khôi Vĩ đi đến hất tay anh ta ra, dùng ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ nhìn anh ta. Vĩ An cười cười, lại nhìn cô:

- Thật là đầu óc hỏng rồi?

- Người gì mà chẳng nói được gì tốt đẹp

Đại Ngọc khôi phục lại tinh thần, liêa Vĩ An một cái khiến anh ta bật cười thích thú. Lý Khôi Vĩ đem cháo còn nóng thổi cho nguội bớt đồng thời hỏi:

- Sao lại biết mà đến?

Vĩ An hừ một tiếng trên mặt đã lộ ra vẻ kiêu ngạo, các người nghĩ có thể giấu được ta sao hừ hừ?

Lý Khôi Vĩ cũng lười để ý đến anh ta, múc một muỗng cháo đút cho cô. Đại Ngọc ngại ngùng, cô đưa tay muốn giành lấy nhưng anh né đi. Cô nhíu mày:

- Em cũng không phải bị gãy tay

Anh không nói, đưa muỗng tới sát miệng ép cô ăn. Đại Ngọc nhìn bộ dạng không thể thoả hiệp của anh thì chỉ có thể nghe theo. Vĩ An đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này chậc chậc vài tiếng:

- Không phải là định đem nuôi thành con gái luôn đó chứ?

Này, nhà ngươi mau cút đi!

Đại Ngọc trừng mắt nhìn anh ta. Vĩ An cười hả hê trên nỗi đau của người khác. Qua được một lúc, Vĩ An cầm trên tay bệnh án của cô từ bác sĩ trầm ngâm một lúc. Đợi đến khi Lý Khôi Vĩ đi ra ngoài, anh ta mới bước tới nhìn cô bằng đôi mắt nguy hiểm. Đại Ngọc ngẩng đầu nhìn, Vĩ An lật lật bệnh án ra xem rồi như có như không nói:

- Đại Ngọc, có phải em đang giấu chuyện gì không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.