Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 79




Trong nhà hàng mặc dù đã bật lò sưởi nhưng cô vẫn cảm thấy lành lạnh. Nhìn hai người đàn ông đang đấu mắt bắn ra đạn chéo chéo kia cô chỉ muốn cầm lấy túi xách chạy thật xa. Còn cái bắt tay kia, Lý tổng người ta là thư sinh yếu đuối ngài định bóp bể tay người ta sao?

Đại Ngọc hắng giọng, nở nụ cười ngọt ngào:

- Anh tới đây cùng bạn à?

Nam Huy buông tay ra rồi nhìn cô gật đầu, giống như đang giải thích:

- Cùng vài người bạn, thời gian này anh làm giảng viên ở trường đại học Z

- Chúc mừng anh

Đại Ngọc thật tâm chúc mừng, bởi vì Nam Huy thật sự rất giỏi. Nếu nói Nam Huy trở thành giáo sư thì cô cũng không ngạc nhiên. Nam Huy nghe lời chúc mừng của cô cũng mỉm cười:

- Hôm nào rảnh anh mời em một bữa, giờ anh có việc đi trước

- Tạm biệt

Nhìn Nam Huy rời đi rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì nghe ai kia cợt nhã lên tiếng:

- Giảng viên xem ra là một người có học thức rất cao đi

Đại Ngọc đưa mắt nhìn, lại nghe thấy giọng điệu không hề thân thiện:

- Vậy mà phép lịch sự tối thiểu không được ve vãn bạn gái người khác cũng không biết? Hừ hừ

Cô nén cười, chân mày nhướng lên nói:

- Cái gì mà ve vãn, anh ấy là hàng xóm của em với cả người ta cũng đã có người yêu rồi

- Có rồi cũng có thể chia tay, làm sao em biết giờ hắn ta không độc thân? Chẳng lẽ hai người vẫn còn giữ liên lạc?

-.....

Được rồi, cô không muốn nói tiếp vấn đề này với anh

Trên đường trở về cô nhận được điện thoại, mà lúc nhìn thấy cái tên trên màn hình cô có chút giật mình. Vị phật sống từ trên núi nay lại gọi cho cô, phải chăng là cô sắp tu thành chín quả rồi? Lúc nhấc máy không nhịn được sự ngạc nhiên trong lời nói:

- Trang tổng?

Lý Khôi Vĩ đang lái xe nghe đến cái tên này thì khẽ chau mày, dạo này ong bướm cứ lãng vãng đâu đây. Có phải anh nên mua thuốc xịt trừ sâu bọ không?

Trang Hoàng Nhật ở đầu dây bên kia giọng hơi khàn, dường như đã làm việc quá độ. Anh ta ừm một tiếng, rồi nói:

- Đang làm việc à, có thể nói chuyện một chút không?

- Ah được, anh nói đi

Cô nghiêng đầu nhìn Lý Khôi Vĩ một cái, thấy anh vẫn đang chuyên tâm lái xe thì yên tâm. Cô chỉ sợ người này lại lên cơn lệch tay lái thì khổ. Lý Khôi Vĩ cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ nhếch môi đưa tay ra xoa đầu cô.

Đại Ngọc không biết Trang Hoàng Nhật gọi cho mình làm gì, trong lòng có chút tò mò. Xong nghe anh ta nói qua điện thoại:

- Dạo này tinh thần của cô ấy không tốt, em có thể đi chơi cùng cô ấy được không?

Cô chau mày. Cô ấy trong điện thoại chính là Bạch Hạ Băng chẳng phải sao? Tinh thần không tốt là ý gì?

Không chần chừ, cô liền đồng ý với Trang Hoàng Nhật:

- Được, ngày mai em sẽ xin về sớm

- Cảm ơn

- Không cần khách sáo, anh xem em là người lạ hay gì?

Trang Hoàng Nhật cười khẽ một tiếng, rồi lại nói:

- Không làm phiền giây phút ân ái của hai người nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Lý tổng nhé

Đại Ngọc lại thêm một lần ngạc nhiên, cô đâu có nói mình đang ở chung với Lý Khôi Vĩ đâu? Sao anh ta lại biết nhỉ? Cô cười khan hai tiếng, lại nghi hoặc tên này gắn camera theo dõi cô:

- Làm sao anh biết?

- Tiếng động cơ xe với cả giờ này hai người chắc là vừa ăn tối về đi?

- Haha, tạm biệt

Nguy hiểm, tai anh cũng có phải tai chó đâu?

Lý Khôi Vĩ nhìn cô một cái rồi nhìn về phía trước, hỏi:

- Trang Hoàng Nhật tìm em à?

- Ừm, dạo này Hạ Băng không tốt lắm. Anh ấy nhờ em đem cô ấy ra ngoài cho thư thả

Nói đến đây cô khẽ chau mày. Bạch Hạ Băng trước giờ là con người hướng nội, từ nhỏ đã thích chịu đựng một mình. Nay cô nàng lại đang mang thai, cô không dám khẳng định nhưng với cái tính cách biến thái của tên họ Trang kia chẳng lẽ đã khiến cô nàng bị trầm cảm rồi?

Nghĩ đến đây cô liền lắc đầu xoá bỏ ý nghĩ này, khẽ rùng mình vài lần. Không nên có những suy nghĩ bi quan như vậy nha

Lý Khôi Vĩ nhìn thấy Đại Ngọc lo lắng như vậy thì đem tay cô đan vào tay mình. Cô ngước lên nhìn anh, không nhịn được mà thở dài. Đến trước nhà, Đại Ngọc tạm biệt anh rồi đi vào trong. Nhưng lúc mở cửa bước vào thì thấy anh vẫn đứng trước cửa, cô vẫy tay nói:

- Tạm biệt

- Anh khát nước

Khát nước thì tự đi mua nước đi, nói cô làm gì?

Đại Ngọc cười cười, rồi chỉ tới đầu đường nói:

- Anh đi tới đó rẽ trái sẽ có máy bán nước tự động

- Anh đói rồi

-.... Chúng ta vừa mới ăn xong

- Anh thấy hơi mệt

Mệt thì cút về nhà mà nghỉ, đứng đây đợi tôi gọi xe cấp cứu cho ngài sao?

Đại Ngọc đương nhiên sẽ không nói lời này ra ngoài, khoé môi giật giật:

- Vậy thì anh về nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon

Cô nhanh tay đóng cửa lại nhưng tay cô không nhanh hơn chân người nào đó. Sau đó cô bị đẩy vào trong, giương mắt nhìn Lý Khôi Vĩ bỏ giày mang dép trong nhà của cô đi vào trong.

- Anh..

Còn chưa kịp nói hết thì đã chạm đôi mắt giá lạnh của anh, cô đành nuốt phần còn lại xuống. Lý Khôi Vĩ nhếch môi một cái, rồi kéo cô đi thẳng vào phòng ngủ. Đại Ngọc lập tức luống cuống muốn thoát khỏi nhưng sức không đủ liền bị anh đè xuống giường.

Cô biết mình thoát không được liền lấy lòng anh. Đại Ngọc nở nụ cười không thể nào ngọt ngào hơn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp với hàng lông mi cong vuốt, giọng nói dịu dàng:

- Anh còn mệt không, em đi lấy nước cho anh nhé?

Lý Khôi Vĩ nhìn cô, nở nụ cười lạnh sau đó bạc môi hôn xuống. Nụ hôn này không có dịu dàng mà còn hơi có chủ nghĩa tư bản, anh độc tài chiếm lấy căn cứ của cô không cho lùi bước. Khiến cô chỉ có thể tiếp nhận anh, không cho đầu hàng. Đến khi Đại Ngọc chịu không nỗi, đánh vào vai anh thì anh mới buông ra. Nhìn cô nằm dưới thở hồng hộc, khuôn mặt hơi ửng hồng khiến trong người anh nhộn nhạo.

- Anh... ít ra cũng phải để em nói chứ

Đại Ngọc tức giận trừng mắt, Lý Khôi Vĩ vén vài cọng tóc mất trật tự của cô ra sau không đáp lại. Anh đúng là thật sự tức giận.

Nhìn cô thân thiết với người đàn ông khác, anh rất không thoải mái. Anh không thích Nam Huy, ánh mắt hắn ta nhìn cô có một loại dục vọng hiện ra. Cái ánh mắt dơ bẩn đó, anh chỉ muốn móc nó ra cho chó gặm.

Vậy mà người con gái này, rất vui vẻ nhận lời mời đi ăn cùng hắn ta trước mặt anh. Cô có xem anh là bạn trai không? Đúng là anh không có quyền cấm cô đi giao lưu với mọi người nhưng anh rất không thích cái tên đó

Giảng viên cái gì chứ, có giàu có đẹp trai có gia thế hiển hách hơn anh không?

Lý Khôi Vĩ cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô, giọng nói mê hoặc lòng người:

- Sau này không được đến gần cái tên giảng viên đó nữa

Đại Ngọc ưm một tiếng, sau đó lại cố gắng giải thích với anh:

- Nam Huy thật ra chỉ là bạn hàng xón lúc nhỏ của em thôi, thật sự không có gì mà.

Anh di dời nụ hôn xuống cổ, cố ý để lại dấu hôn. Nghe cô nhắc đến cái tên đó thì chau mày, cắn vào cái cổ trắng ngần một cái.

- Ở trên giường không được nhắc đến người đàn ông khác

Là ai nhắc trước hả?

Lý Khôi Vĩ dùng chất giọng trầm thấp, nói bên tai như một viên thuốc độc:

- Tốt nhất là em nên nghe lời, nếu không anh sẽ không thể khống chế chính mình làm việc gì đâu

————————————

Đôi lời của tác giả:

Có thể ở chap sau sẽ cho các bạn nick Facebook của tôi vì có khá nhiều bạn nhắn tin hỏi tôi (*"∀`*)

Các bạn thấy sao? Nếu thích thì hãy để lại bình luận cho tôi ý kiến của các bạn nhé

Cảm ơn.

LaiLaiYêuNghiệt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.