Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 37: Em sẽ không ở đích đến cuối cùng..




Vì lý do gì, thế đếch nào mà Trần Đại Ngọc lại phải di cư sang nhà của bạn "quả cam"?

Tình huống 1: Đại Ngọc xách hai vali đồ to đùng đứng trước nhà ba mẹ

- Mẹ, sao ổ khoá lại thay rồi?

- À ba con thấy ổ khoá cũ không an toàn nên thay mới rồi, mẹ quên mất không đưa chìa khoá mới cho con. Thôi từ từ con hãy dọn, đợi ba mẹ về sẽ giúp con.

- Khi nào ba mẹ về? Con muốn đón lễ với hai người mà

- Năm nay ba con sang năm mới mới về được, con gái lớn rồi mau đi ra ngoài chơi để kiếm chồng đi, suốt ngày cứ ru rú trong nhà thì chết già mất. Hai ta ăn lễ bên này luôn, con gái con tự giải quyết đi nhé!

Rõ ràng là muốn ruồng bỏ người ta, Đại Ngọc cảm thấy chơi vơi giữa dòng đời lần 1.

Tinh huống 2: Đại Ngọc xách hai vali đồ to đùng trở về nhà của mình

- Ơ, chị không dọn về nhà ba mẹ sao?

- Hai đứa dọn tới rồi?

- Chẳng phải là chị kêu sao, vừa mới sắp xếp đồ vào tủ xong, Anna ra ngoài mua thức ăn rồi

Con má nó, rõ ràng là ông trời trêu ngươi nhau mà!

Và cái kết chính là bạn Đại Ngọc bị bạn Lý Khôi Vĩ vác về nhà trong tình trạng đầy bất mãn và tủi thân. Cô không thể ở chung với đôi trẻ được, lại không thể vào nhà ba mẹ, muốn ở khách sạn thì anh không cho vì không hề an toàn.

- Aaaaaah~

Cô nằm dài trên ghế ở phòng khách, úp mặt vào cái gối la lên. Mà Lý Khôi Vĩ vừa cất đồ xong đi xuống thấy cảnh này thì khẽ cười. Đại Ngọc nghe tiếng bước chân thì ngẩng mặt lên, nheo mắt nhìn anh:

- Không ở chung phòng, em muốn ở phòng khách

- Được.

Đồng ý dễ dàng như vậy? Đại Ngọc nhìn anh đầy cảnh giác, tác phong dễ dàng thoả hiệp thế này không phải là của Lý Khôi Vĩ.

Lý Khôi Vĩ không để ý đến ánh mắt cảnh giác như thấy hổ của cô đối với mình, đi xuống bếp lấy một ly nước ấm cho cô. Đại Ngọc ngồi co người lại trên ghế, mơ màng nhìn TV. Anh đặt ly nước lên bàn, đưa tay kéo cô vào lòng.

- Sao vậy? Không thích ở chung với anh?

Cô lắc đầu rồi gật đầu, về phương diện này cô không chắc. Anh thấy thái độ không quyết đoán, trong lòng có chút bất an. Lúc này cô đã cởi áo khoác ngoài và khăn choàng cổ, chỉ mặc một cái áo len dày màu cam đất lộ ra vài vết hôn mờ ám trên cổ. Anh sờ sờ vào dấu hôn, môi mỉm cười không biết đang nghĩ gì.

- Đừng, nhột

Đại Ngọc đẩy tay anh ra, quay lại trừng mắt nhìn anh. Lý Khôi Vĩ đặt cô ngồi lên chân, từ phía sau ôm cô vào lòng, vùi mặt vào cái cổ trắng nõn ngửi mùi thơm chỉ thuộc về cô. Đại Ngọc bị nhột liền muốn đẩy đầu anh ra, giọng mang theo ý cười:

- Anh là chó sao? Suốt ngày cứ ngửi ngửi như chó con vậy.

- Ngoan, ngồi yên cho anh ôm một chút.

Thấy thế cô cũng không phản kháng, mặc cho vòng tay càng ngày càng siết chặt của anh. Lý Khôi Vĩ chỉ hận không thể đem cô ăn hết vào bụng, hoà lại làm một với cô. Anh ôm lấy vòng eo nhỏ, giọng trầm thấp:

- Ngọc, sau này dù có giận đến mức nào cũng đừng rời đi được không?

-..... - Cô không có ý định đáp lại

- Anh hỏi thế thôi, sau này mà có cãi nhau anh sẽ lấy dây cột anh với em lại, em đi đâu anh đi đó

- Sợ em chạy mất hay gì? - Cô buồn cười vì thái độ trẻ con của anh

- Em có chạy đến chân trời góc bể cũng không thể thoát khỏi. Anh chỉ là sợ đến khi anh tìm được em..thì đã muộn rồi, em hiểu không?

Càng nói càng kích động, bị ôm chặt đến mức cô cảm thấy khó thở. Lý Khôi Vĩ không biết bản thân bị gì nữa, chỉ biết rằng khi buổi sáng tỉnh lại không thấy cô anh liền hốt hoảng, khi cô lạnh lùng xoay người bỏ đi thì trong lòng anh cũng trống rỗng. Lần này chia tay, mười hai ngày mất tích sau đó anh tìm thấy thì Đại Ngọc một người đầy thương tích. Vậy nếu như, chỉ là nếu như thôi, một ngày nào đó anh đến chậm một bước thôi thì có phải...

Nghĩ đến đây Lý Khôi Vĩ đã biết có một mầm cây đang len lỏi mọc lên trong thâm tâm, là việc Đại Ngọc sẽ vụt khỏi tầm tay anh. Trước đây khi chưa xác định được tình cảm, mỗi khi gặp rắc rối với những cô nàng khác thì anh cầu cứu Đại Ngọc, mãi rồi giữa hai người có một sợi chỉ mỏng. Mà sợi chỉ mỏng này càng lúc càng căng ra giống như việc giữa Lý Khôi Vĩ và Đại Ngọc dần dần có một khoảng cách vậy. Lúc sợi chỉ đứt là lúc Lý Khôi Vĩ bỏ đi mà Đại Ngọc không một lời giữ anh lại..

- Này.

Đại Ngọc phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

- Anh nghe.

- Anh có thấy chúng ta yêu đương rất kì lạ không?

- Chẳng hạn như?!

Lý Khôi Vĩ đặt cằm lên vai cô, kiên nhẫn nghe cô nói. Mà Đại Ngọc dường như có hứng thú về chủ đề này, vừa cười vừa nói:

- Vừa mới ầm ĩ náo loạn một phen, ngay sau đó em đã theo anh về nhà. Lại nói, yêu nhau chưa được một tháng đã chia tay hai lần. Lúc nãy còn tôi với anh giờ đã anh với em, không thấy lạ sao?

Nghe thấy giọng nói đầy ý cười của cô, anh lười biếng kéo cô nằm xuống ghế. Kéo cô nằm sát vào trong để khỏi té, cả người nghiêng sang nhìn cô đang gối đầu trên tay mình. Anh nhíu mày nói:

- Cái gì mà yêu nhau chưa được một tháng? Anh yêu em đã 5 năm rồi.

- Hơ hơ, cái gì mà 5 năm? Anh trai, lúc đó anh vẫn còn cặp kè cô này cô kia nhé.

- Chẳng phải vì em không chịu nói sao? Anh hỏi em, em sống chết nói không còn biết bao lần lấy dao dép ném đuổi anh đi. Nếu em sớm nói ra thì có lẽ bây giờ đến con cũng có rồi.

Thấy vẻ mặt bất mãn của anh, cô liền hồi tưởng lại khi ấy. 5 năm trước... Chẳng phải là lúc Lý Khôi Vĩ còn đang dây dưa với người tình sâu đậm nhất của anh ta sao?

- Đồ lừa gạt - Cô mắng

- Anh gạt em cái gì? - Anh hỏi

- Ngọc Phương

-.....

Nghe đến cái tên này anh hơi khựng người một chút, ánh mắt xẹt qua vài tia khó chịu rồi vụt tắt nhưng đã bị cô nhìn thấy được. Đại Ngọc dù trong lòng không muốn nhắc đến cái tên này nhưng vẫn muốn thấy thái độ của anh. Quả nhiên là..

- Ồ, thì ra khi đó em cũng đã để ý đến anh rồi nha~, vậy mà hỏi tới thì miệng chối đây đẩy ra!

Lý Khôi Vĩ nhanh chóng thu lại ánh mắt khó chịu đó, nở nụ cười trêu chọc cô. Mà Đại Ngọc cũng không lật mặt anh, đáp:

- Chuyện tình lâm li bi đát của anh với cô ta e rằng khi đó ai cũng biết.

- Phải nói về chuyện này sao em?

Anh cảm thấy nếu cứ nói về những chuyện như thế này thế nào cũng sẽ gây lộn, hoặc là cô tức giận, hoặc là.... Vẫn là cô sẽ tức giận.

Đại Ngọc nổi tiếng là cứng đầu, mặc dù biết cứ đi sẽ bị thương nhưng vẫn đi. Cô gật đầu, híp mắt đầy nguy hiểm nhìn anh:

- Có phải anh đã gây ra đại hoạ cho người ta rồi bỏ trốn không?

- Không có, em nghĩ anh là loại người gì?

Lý Khôi Vĩ cau mày nói, anh thật sự không muốn nhắc đến cái tên này. Cô tỉ mỉ thu lại tất cả biểu cảm của anh vào ánh mắt, trong đầu có một suy nghĩ loé lên trong tích tắc rồi vụt mất. Đại Ngọc lật người nằm nghiêng hướng mắt về phía TV, lưng áp sát vào lồng ngực anh.

- Không muốn nghe chuyện cũ?

Anh thấy cô như vậy tưởng rằng lại dỗi rồi nên thanh âm có chịu dỗ dành. Đại Ngọc thở dài, giọng nói như bị tổn thương:

- Tâm hồn nhỏ bé này sợ chống đỡ không nỗi chuyện tình lâm li bi đát của Lý thiếu nên đành thôi thôi.

- Thật không muốn nghe?

- Ừ

-.......

Ngắm khuôn mặt bình tĩnh như mọi ngày của người đang nằm trong lòng mình, anh hơi cau mày một lúc. Đại Ngọc đôi khi che giấu tâm tư rất giỏi, đôi lúc anh cũng thể nhìn ra cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Mà cô là người đã muốn giấu đi thì có đánh chết cũng không nhả nửa chữ.

Lý Khôi Vĩ mím môi, thanh âm lạnh lùng nói:

- Đại Ngọc, anh bị cô ta bỏ thuốc.

Nghe đến đây cô liền giật mình, đôi mắt đang từ từ khép lại cũng mở to ra. Nhưng ngay sau đó đã thu lại vẻ mặt bất ngờ ấy, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mà thôi. Lý Khôi Vĩ nhìn thấy vẻ mặt đó thì giọng nói cũng tan một ít khí lạnh đi:

- Ngọc Phương có thai với người khác lại bị người ta xua đuổi nên liền tìm bám chặt lấy cái phao khác. Mà anh vừa vặn đang mang cái danh là người yêu của cô ta. Một chai rượu, một gói thuốc cấm và đó cũng là lần đầu tiên anh đụng vào cô ta..

Hai tay cô nắm chặt lại thành quyền, dây thần kinh căng ra theo từng lời anh nói. Đại Ngọc chưa từng nghĩ anh bị người ta bỏ thuốc, chưa từng nghĩ đến Ngọc Phương lại có thể làm được một việc như vậy. Ấn tượng của Ngọc Phương đem lại cho cô là một cô gái điềm tĩnh, dịu dàng và rất biết cách làm người ta mềm lòng. Bởi khi đó Đại Ngọc có thể nhìn ra được tâm tư sâu nặng của cô ta nhìn anh, cô tin rằng tình cảm đó không phải là giả dối.

- Anh đã từng yêu cô ấy?

Đại Ngọc nhẹ nhàng hỏi, không phải giọng điệu chất vấn ghen tuông mà chỉ như đặt một câu hỏi về quá khứ của anh.

- Không sâu đậm như vậy. Ngọc Phương là bạn anh, nên tình cảm của anh đối với cô ta cao hơn tình bạn một chút nhưng lại cách khá xa so với tình yêu..

Lý Khôi Vĩ từ tốn nói, từng lời đều có chút ưu phiền. Đại Ngọc quay người giương mắt nhìn, anh thấy thế thì khẽ nói:

- Những người phụ nữ anh từng tiếp xúc qua đều không cho anh suy nghĩ muốn cùng họ đi đến cuối cùng. Kể cả Ngọc Phương, em hiểu không? Đại Ngọc, tất cả bọn họ đều là trạm dừng chân trên con đường mà anh phải đi. Anh không dừng lại quá lâu bởi vì đích đến cuối cùng là em, là người anh muốn sống cùng đến hết cuộc đời này.

- Vĩ, không cần đâu.

- Ngọc, em đừng hiểu lầm, anh không phải là..

Đại Ngọc choàng tay qua ôm lấy anh, rướn người hôn lên má anh:

- Em sẽ không ở đích đến cuối cùng mà sẽ đi cùng anh, cùng anh đi hết con đường này được không? Tránh việc giữa đường anh lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đại Ngọc, em chính là đích đến mà anh theo đuổi, không cần hứa hẹn em chỉ cần đứng ở đó anh sẽ chạy tới bên em..

Khôi Vĩ, em sẽ cùng anh đi đến đích cuối cùng vì ở nơi đó có tình cảm mà em cất giữ bấy lâu nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.