Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 24: Anh dành tặng cô một tình cảm chấp vá chân thành




Em dành ra bốn năm thanh xuân của mình chỉ để quên.. Vĩ, chúng ta là cố chấp, anh hiểu không?

Em nói chia tay vì hết tình cảm rồi, em nói anh đừng cố chấp nữa... Ừ, được! Nhưng đã bao giờ em nghĩ đến tình cảm của anh chưa? Đại Ngọc, em cứ ích kỉ như thế mãi thì anh phải làm sao đây?

Đại Ngọc nắm chặt áo của Keith, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng cô. Thật xui xẻo, túm ai không túm lại túm trúng người của anh!

Keith hắng giọng, quay đầu nhìn cô gái ở phía sau mình. Đại Ngọc ngước lên, trao đổi ánh mắt với anh ta. Keith nhíu mày, muốn đem anh ra làm bia đỡ đạn sao? Tiểu thư, boss lớn của tôi đứng trước mặt cô bảo tôi phải làm sao đây?!

Sự thật thì khi Lý Khôi Vĩ quay trở lại đã phân phó Keith đi tìm Đại Ngọc bởi anh biết cô đã chạy đi trốn. Keith lập tức nhận lệnh, thực hiện trong bí mật và vượt qua cả hàng vệ sĩ xung quanh. Cho đến khi đi ngang qua hầm giữ xe riêng thì thấy một bóng đen di chuyển. Theo ý thức Keith bước tới thì liền thấy một cô gái nhỏ. Khi cô cất tiếng, điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là: giọng nói rất dễ nghe..

Lại chú ý đến bộ dạng, nhìn xuống cái chân bên trái của Đại Ngọc thì hiểu vấn đề. Thế nên bạn Keith nhà ta đã ra tay giúp đỡ, ý định là: cô gái này hình như là người ở đây, giúp xong có thể moi được thông tin! Vừa giúp người, vừa nâng cao khả năng thành công tim người. Rất tốt!!!

Mà bạn Keith đâu biết rằng, người cần tìm đã ở ngay trước mắt. Cho đến khi vào phòng bật đèn lên thì Keith mới ngỡ ngàng. Đại Ngọc ngồi ở trên sofa, rất nhẹ nhàng nhờ anh ta giúp đỡ. Vì sao Keith ngạc nhiên ư? Rất đơn giản, khi nhìn thấy ảnh của Đại Ngọc thì Keith nghĩ rằng đây là một cô gái xinh đẹp nhưng lại khó gần, thậm chí là kiêu ngạo. Bởi Lý Khôi Vĩ là người đàn ông mà hàng vạn phụ nữ muốn ở bên anh, vậy mà chỉ duy nhất có Đại Ngọc là chạy trốn.

- Còn định liếc mắt đưa tình đến khi nào?

Lý Khôi Vĩ thấy Keith và Đại Ngọc cứ đứng nhìn nhau mãi, tính khí bắt đầu bộc phát. Keith nghe thấy giọng nói giận dữ của ông chủ liền giật mình quay lại, cúi người:

- Sếp..

Còn chưa kịp nói thì nghe thấy bên eo có cảm giác nhói, đưa mắt nhìn qua thì thấy tay của Đại Ngọc đang bấu vào da thịt mình. Keith chần chừ rồi quyết định im lặng. Nhìn vào cũng biết, cô gái này chính là Lý phu nhân tương lai, không nên đắc tội ah~

- Em còn uy hiếp người của tôi?!

Keith đứng ở tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong. Có thể cảm nhận được đôi tay Đại Ngọc đang run lên, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn hẳn. À phải rồi, cô đang bị thương. Cứ giằng co kiểu này không phải là cách hay..

- Trần Đại Ngọc, mau bỏ cái tay của em ra!

Lý Khôi Vĩ thấy cô cứng đầu nép sau lưng Keith như chú chim nhỏ liền phát hoả. Đại Ngọc lúc này cả người đều rã rời, lại đụng trúng người không nên gặp nên tâm tình rất không tốt. Cô nghe thấy thế liền bộc phát:

- Lý Khôi Vĩ, anh quát cái gì? Người của anh? Được, lập tức trả cho anh!

Nói xong cô buông Keith ra đồng thời đẩy anh ta về phía trước. Không có ai làm điểm tựa, cô dồn hết trọng lượng cơ thể vào chân phải, chân trái chỉ dám đề hờ trên nền nhà. Đại Ngọc có thể cảm giác được, chân trái từ trật khớp giờ sắp chuyển thành gãy xương rồi!

Lý Khôi Vĩ sau khi nhìn rõ bộ dạng của cô, tâm tình liền xuống thành mức âm. Anh thật sự rất ghét bộ dạng thảm thương này.

- Mau cút ra ngoài hết!

Anh nói, chỉ trong tích tắc căn phòng chỉ còn lại cô và anh. Keith là người rời đi cuối cùng, rất tốt bụng mà đóng cửa lại. Lý Khôi Vĩ tiến đến đỡ cô ngồi xuống sofa, lông mày vẫn dính sát vào nhau.

- Bị thương cũng không biết mở miệng?

Lý Khôi Vĩ quỳ một chân, kéo chân trái của cô đặt lên đầu gối nhìn qua nhìn lại. Hay lắm, sưng to thế này mà vẫn chịu được!

- Tôi cần bác sĩ, anh mau bỏ ra

Đại Ngọc vừa nói xong thì bác sĩ bước vào. Tuấn Kiệt bộ dạng bị người ta lôi đi, khuôn mặt không mấy vui vẻ bước vào.

- Tới rồi đây tới rồi đây~

Bạn Tuấn Kiệt của chúng ta rất vô tư, không nhận ra được bầu không khí căng thẳng nơi này. Lý Khôi Vĩ thấy Tuấn Kiệt bước vào liền bước ra ngoài, anh cần phải bình tĩnh bằng không hôm nay thế nào cũng cãi một trận lớn với cô nữa cho mà xem. Keith vừa thấy ông chủ bước ra, mồ hôi lạnh liền tuôn. Mà người của Trương Quy Hoàng cũng biết Lý Khôi Vĩ nên khi thấy anh bước ra liền im bật.

- Hay cho câu không bao giờ phản bội..

Lý Khôi Vĩ khi đi ngang qua Keith nói, giọng âm trầm khiến người ta không nhận ra rằng anh đang vui hay đang giận. Nhưng Keith vừa nghe xong thì trong đầu đã bắt đầu viết di chúc, lần này chết chắc rồi.

Tuấn Kiệt trước tiên xử lý tình trạng trật khớp, nhìn bàn chân trái bầm tím một mảng, sưng to thì khẽ nhíu mày. Song nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Đại Ngọc, vừa làm việc của mình vừa khen ngợi:

- Hay thật đấy, như thế này rồi mà vẫn bò về tới nơi được

- Đừng có mà mạnh tay, đừng có mà mạnh tay

Đại Ngọc thấy Tuấn Kiệt đụng vào thì liền luôn miệng nhắc. Mồ hôi cô tuôn ướt đẫm cả áo, nhất là khi Tuấn Kiệt làm cho khớp trở về đúng vị trí.

- Nhịn đau là sở trường của em mà đúng không? - Tuấn Kiệt mỉm cười

- Đừng có bẻ lại, thôi thôi để thế luôn đi..

Cô xua tay, bẻ lại chắc cô chết mất. Hiện giờ đang đau cực, cô sắp không chịu nổi rồi.

- Không được, em muốn mất một chân hay chịu đau?

Nên khi mà Tuấn Kiệt thực hiện động tác, cô cắn chặt môi dưới không để hé ra một tiếng nào, cắn chặt đến nỗi rách cả môi. Tuấn Kiệt không khỏi khen trong lòng: Có thể chịu được đến mức này, rõ ràng là trâu bò mà!

Ngoại trừ lúc xử lí trật khớp là đau đớn nhất thì còn lại đều rất êm đềm. Mà thật ra phải nói là do lúc nãy quá đau nên mất cảm giác luôn rồi.....

Cho đến khi Tuấn Kiệt bước ra đầy mệt mỏi thì vừa vặn Lý Khôi Vĩ đứng trước cửa phòng, trên tay còn điếu thuốc đang cháy dở. Những người còn lại không thấy bóng dáng, chắc là anh phân phó xung quanh đây hết rồi.

- Cô ấy sao rồi?

Lý Khôi Vĩ nhìn Tuấn Kiệt, đồng thời dụi tắt điếu thuốc đi.

- Không nặng lắm, ngoại trừ bàn chân trái đã trật khớp lại còn chạy tới chạy lui khiến nó sưng to như cái móng heo, lưng trầy vài vết, hai cánh tay cũng trầy vài vết, đầu gối cũng trầy vài vết. Còn lại thì không sao, nhất là khuôn mặt, vẫn là mặt tiền hoàn hảo!

Tuấn Kiệt càng nói khiến gân xanh trên trán Lý Khôi Vĩ hiện càng rõ. Như vậy là không nặng? Chẳng phải chỗ nào trên người cũng có vết thương sao?

- Cảm ơn!

Lý Khôi Vĩ và Tuấn Kiệt cùng tuổi lại là bạn chí cốt, cũng lâu rồi mới gặp lại. Tuấn Kiệt vỗ vai anh, làm vẻ đồng cảm mà an ủi nói:

- Đường tình thông thường đã trắc trở, mày lại chọn trúng con đường trắc trở nhất mà chẳng ai dám đi!

- Thứ gì càng khó khăn mới có được thì giá trị mới cao. Tao lại thích những thứ vô giá.

**********

Đại Ngọc sau khi vất vả mới thay đồ được, cô chọn đồ rộng nhất có thể để tránh chạm vào vết thương. Còn đang loay hoay rửa mặt thì Lý Khôi Vĩ đã bước vào, nhìn bộ dạng đó của cô thì khẽ thở dài bước tới giúp đỡ. Anh nhẹ nhàng rửa mặt giúp cô, sau đó dùng khăn bông lau sạch nước trên mặt, đến khi lau xuống cổ thì thấy vài vết bầm thì nhíu mày.

Lý Khôi Vĩ lau xong, không nói gì bồng cô trở về giường. Anh đặt cô ngồi trên giường, sau đó quan sát cả người cô từ trên xuống dưới. Cứ gặp nơi có vết thương thì anh liền nhíu mày, vì vậy cả quá trình khuôn mặt anh chẳng dễ coi chút nào.

- Lý Khôi Vĩ.....

- Đại Ngọc, lúc này em đừng nói gì cả được không?

Lý Khôi Vĩ đưa tay áp lên má cô, anh chỉ muốn ở bên cô, muốn chăm sóc, muốn đem cô vào trong vòng tay mà che chở mà yêu thương.

- Em bỏ đi như vậy rồi đem về là một thân thể thương tích thế này, em nói xem làm sao tôi có thể can đảm mà rời đi được?

Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói có chua xót, có yêu thương.

Cô ngước lên nhìn, à hình như anh gầy đi thì phải. Quầng thâm dưới mắt hiện rõ thế kia, chắc là mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên rồi.

- Anh đi đi..

Đại Ngọc quay đầu né tránh bàn tay dịu dàng của anh, cô đã dứt khoát, ngay từ đầu đã dứt khoát như vậy rồi. Bàn tay anh lạnh đi, không còn sự ấm áp từ khuôn mặt nhỏ của cô nữa. Lý Khôi Vĩ thở dài, quỳ một chân đối diện với cô:

- Vì sao lại muốn chia tay?

Nhìn thẳng vào mắt anh, cô hít một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười nhạt:

- Chẳng phải đã nói rồi sao? Chẳng qua là khi đó tuổi trẻ bồng bột đem lòng thích thôi. Cái gì rồi cũng qua, tôi không còn là cô gái 23 tuổi vừa chập chững vào đời cùng anh chơi trò chơi tình ái nữa. Năm nay cũng đã 27 tuổi rồi, đã đủ thời gian để buông bỏ rồi.....

Cô ngưng một lúc rồi khẽ cười thành tiếng:

- Đừng cố chấp nữa, tình cảm anh dành cho tôi không sâu đậm như anh tưởng tượng đâu. Chỉ là khi con người ta không có được thứ gì đó thì lại càng muốn có được mà thôi. Càng kiên trì, cố chấp theo đuổi để đạt được nhưng đến khi đạt được rồi thì liền chán ghét. Bởi sau khi bỏ ra bấy nhiêu công sức thì món đồ trong tay cũng đã dần xấu đi, người ta liền nhận ra rằng: à thì ra món đồ này chỉ có như thế thôi. Cũng giống như tình cảm vậy, anh theo đuổi càng mãnh liệt thì đến khi có được rồi thì sẽ cảm thấy mệt mỏi, chán chường. Vậy nên, Khôi Vĩ anh đừng cố chấp nữa..

Giọng nói của cô rất êm tai, từng lời từng chữ nhẹ nhàng tựa lông hồng. Vậy mà vào tai anh, nó lại trở thành con dao đâm vào tim.

Lý Khôi Vĩ im lặng nghe từng câu từng chữ cô thốt ra, đôi mắt lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ấy. Thì ra đến tận khi bị thương như vậy, khuôn mặt cô vẫn điềm tĩnh như vậy.

Đại Ngọc sao? Con người của cô chính là có đứng trước họng súng vẫn có thể mỉm cười nhẹ nhàng nói rằng: Có thể bắn ở thái dương không? Ngay mi tâm thì khuôn mặt sau khi chết sẽ rất xấu..

Là một người con gái có thể nói ra những lời có lực sát thương rất lớn, chẳng ngại làm tổn thương đối phương. Ban ngày trông Đại Ngọc cười cười nói nói rất vui vẻ, nhưng chỉ cần đêm buông xuống liền có thể bật khóc nức nở..

Thật ra thì con người ta ai cũng như ai thôi, chẳng ai mạnh mẽ mãi được cả. Chỉ là có người giỏi che giấu, có người thì để giành nỗi đau đó đêm về đem ra mà ôm vào lòng....

Đại Ngọc là loại người thứ hai!

Lý Khôi Vĩ lặng lẽ nắm bàn tay đang run rẩy của cô, nâng niu truyền hơi ấm cho nó:

- Rốt cuộc thì em đang sợ hãi điều gì?

Anh có thể thấy được nỗi sợ hãi mà cô che giấu trong ánh mắt. Là từ lúc cô chạy trốn, là từ lúc anh không thể nào tìm thấy được cô.

À thì ra cũng có một ngày Đại Ngọc chạy trốn khỏi anh....

Đại Ngọc muốn rút tay về nhưng bị anh giữ chặt. Cô cảm giác được mắt mình cay xè nóng hổi, có thể cảm thấy được dây thần kinh đang căng ra như dây đàn.

Cô chỉ muốn đứng lên hét vào mặt anh rằng:

" Đừng có đối xử với em tốt quá, không có tác dụng đâu. Đừng có đem những lời ngọt bùi ấy ra nữa, tên khốn này. Chia tay chính là chia tay, mẹ nó lằng nhằng mãi bốn năm, thanh xuân của bà đây đã chết hết rồi! "

Nhưng không thể, hàng phòng ngự của cô sụp đổ từ khi anh hỏi rằng: cô đang sợ hãi điều gì?

Sợ hãi sao...?

- Em nói chia tay vì hết tình cảm rồi, em nói tôi đừng cố chấp nữa... Ừ, được! Nhưng đã bao giờ em nghĩ đến tình cảm của tôi chưa? Đại Ngọc, em cứ ích kỉ như thế mãi thì tôi phải làm sao đây?

Lý Khôi Vĩ nhẹ nhàng nói, giống như đang trách mắng cô lại giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Đại Ngọc hỏi:

- Tôi ích kỉ ở chỗ nào?

Anh đặt nụ hôn lên bàn tay của cô, ánh mắt chua xót:

- Em ích kỉ đem tất cả đau thương ôm vào lòng, một mình chịu đựng nó. Em không chia sẻ cùng ai cả, cứ thế mà gặm nhắm suốt bốn năm. Đại Ngọc, tôi từng nghĩ mình không thể chịu đựng được em nữa. Bởi em quá tàn nhẫn, nói ra những lời vô tình như vậy, làm đau chính mình như vậy mà đến phút cuối cùng vẫn có thể mỉm cười dịu dàng. Nhưng tôi lại nhìn ra đằng sau những lời nói đó lại là những nỗi đau được em gói ghém thật đẹp. Em nhận những nỗi đau như món quà, vậy mà lại không dám nhận yêu thương..

Hàng phòng ngự của cô rốt cuộc đã sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cứ thế rơi xuống vào bàn tay của anh. Đại Ngọc cúi đầu xuống, nước mắt thi nhau chảy dài. Lý Khôi Vĩ mỉm cười, khẽ nâng khuôn mặt cô lên, tay lau đi những giọt nước mắt.

- Điều cuối cùng chính là Đại Ngọc, em sai rồi! Tình cảm của tôi dành cho em sâu đậm hơn những gì em nghĩ. Giống như em nói vậy, tôi không phải là Lý Khôi Vĩ 26 tuổi nữa mà chơi trò chơi tình ái cùng em. Tôi đã 30 tuổi rồi, đã trải qua nhiều chuyện khi không có em ở cạnh nên hiểu rõ rằng thứ gì là thoáng qua, thứ gì là sâu đậm. Mà Trần Đại Ngọc chính là thứ sâu đậm nhất trong tim tôi..

Đại Ngọc đau lòng, phải, rất đau lòng!

Vì sao anh cứ phải nói ra những lời như vậy? Vì sao cứ cố gắng lột lớp mặt nạ của cô ra? Vì sao cứ cố gắng tìm điểm yếu của cô rồi đánh chiếm nơi đó?

Đại Ngọc cuối cùng cũng bật khóc nức nở, nghẹn ngào nói:

- Em đánh đổi bốn năm thanh xuân để quên.. rốt cuộc nhận toàn là nước mắt. Rốt cuộc trên đời này chẳng có gì là công bằng cả...

Trần Đại Ngọc dùng bốn năm thanh xuân để quên Lý Khôi Vĩ, vậy mà chỉ nhận lại là một chiếc gối đẫm nước mắt..

Trần Đại Ngọc trong mắt người khác mạnh mẽ biết dường nào, dù đánh một trận đòn cũng không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà chỉ cần Lý Khôi Vĩ xuất hiện vạch trần bộ mặt thật thì cô liền bật khóc..

Anh nổ lực lật tung hết những mảnh vỡ để rồi chấp vá, dành tặng cho cô một tình cảm chân thành nhất.

*************

Đôi lời của tác giả:

Hoàn thành chap này vào lúc 2:21 sáng ngày 31-5-2017!

Chúc các bạn 2002 thi tuyển sinh lớp 10 thật tốt. Chúc các bạn vào được trường như ý nha, giữ gìn sức khoẻ thật tốt!

Chúc các anh chị 1999 thi đại học thật tốt. Vất vả cho mọi người rồi:<, chúc mọi người vào được trường đại học như ý!!!

Thân ái! Yêu Nghiệt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.