Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 20




Người phụ nữ nào mà chẳng có sự đố kị, ích kỉ? Nhất là đối với người đàn ông của mình, lòng ích kỉ đó tăng lên gấp bội!

Nói cô không ghen thì là nói dối, nhưng cô chẳng thể nhảy cẳng lên, giành giật một tên đàn ông với người khác. Trần Đại Ngọc có lòng tự tôn của cô, vì một tên đàn ông mà mất mặt trước nhiều người? Xin lỗi, cô không mất giá đến thế.

Lý Khôi Vĩ như đọc được suy nghĩ đó của Đại Ngọc, môi nở nụ cười lạnh. Hôm nay cô đẹp mê người, khoác tay một người đàn ông vào bữa tiệc, mà người đó lại không phải anh! Lý Khôi Vĩ cũng có lòng tự tôn riêng của anh, cái tôi của anh đặc biệt lớn. Đương nhiên nhìn người phụ nữ của mình trong tay người khác, lòng rất không thoải mái!

Bạch Minh Phong nhìn Đại Ngọc bên cạnh mình rồi nở nụ cười nhạt, đáp lời Nhã Huệ:

- Rất hân hạnh!

Nhã Huệ đối với lực sát thương bởi vẻ đẹp của Bạch Minh Phong liền không chống đỡ nổi, e thẹn nở nụ cười. Mà hành động này chỉ khiến sự khinh bỉ trong lòng Đại Ngọc tăng lên gấp bội!

Bên cạnh đã có một con rùa vàng, lại muốn câu thêm một con? Đúng là lòng tham lam mà!

- Mời, chúng ta bắt đầu bữa tiệc.

Bữa tiệc nhanh chóng diễn ra, qua những bữa tiệc như thế này mà rất nhiều người hợp tác với, cũng có nhiều kẻ câu được những con rùa vàng đắt giá.

Đại Ngọc đi đến hai chân mỏi nhừ, miệng cười mỏi hết cả cơ. Tìm một chỗ để ngồi xuống, lúc này Nhất Sơn bước tới ngồi cạnh cô:

- Rốt cuộc chị kéo em tới đây có mục đích gì?

Đại Ngọc lấy ly rượu từ tay Nhất Sơn, uống cạn rồi nói:

- Đợi một chút, cá lớn sắp dính câu rồi!

Đúng lúc này có một người đàn ông bước tới, bên cạnh là một cô nàng ăn mặc bốc lửa, có vẻ là diễn viên hay ca sĩ gì đấy. Ông ta nhìn thấy Đại Ngọc thì như thấy vàng, bước tới với nụ cười:

- Mỹ nhân của lòng tôi, lâu ngày mới gặp em lại càng đẹp hơn.

Đại Ngọc cảm thấy buồn nôn trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười.

- Lại tổng, ngài đừng nói thế chứ, da mặt của tôi rất mỏng nha. Ngài nói thế không ngại mỹ nhân bên cạnh ghen tị sao?

Nhất Sơn vừa nghe đến hai từ " Lại tổng "", đôi mắt đã sáng quắc lên nhìn chăm chăm ông ta. Trong lòng không ngừng rực lửa, đúng là con cá lớn rồi!

- Chẳng ai đẹp bằng em cả!

Ông ta giơ tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng Đại Ngọc lại giơ tay ra khiến ông ta ngạc nhiên, rồi bắt tay với cô. Lại Thanh Hồng, tổng giám đốc tập đoàn Lại thị. Ông ta nổi tiếng với việc bao nuôi tình nhân, đào hoa trong giới. Nhưng đi kèm theo đó, Lại Thanh Hồng là con cáo già trong thương trường.

Đại Ngọc nhìn thấy sắc mặt người đẹp trong lòng ông ta tối sầm xuống, cô nhếch môi cười. Thật là một lão già háo sắc. Đôi mắt ông ta đầy dục vọng nhìn thân hình cô từ trên xuống dưới, Đại Ngọc hiểu ông ta đang muốn gì, đang kháo khát điều gì. Đại Ngọc nở nụ cười dịu dàng, khiến Lại Thanh Hồng say như điếu đổ:

- Lại tổng, sau này có việc nhờ ngài giúp đỡ a~

- Được, tôi luôn sẵn lòng giúp em, mỹ nhân!

Lại Thanh Hồng vừa nghe yêu cầu giúp đỡ từ cô thì không giấu nổi vẻ mặt vui mừng, gật đầu ngay lập tức. Ông ta định kéo cô vào lòng mình, thấy thế cô khẽ lùi nhưng không may vấp, ngã nhào về phía sau, chưa kịp thì đã có người khác ôm cô ngược trở lại. Thân hình cô đập vào một thân hình cao lớn, mùi bạc hà bao trùm bầu không khí hít thở của cô.

- Cẩn thận chứ, không có tôi không chừng em đã té ngã rồi đấy...

Lại Thanh Hồng thấy Đại Ngọc nằm trong tay Lý Khôi Vĩ liền rút tay về, dẹp bỏ ý định làm càn. Ông tuy là lão làng trong thương trường, được xem là con cáo già nhưng vẫn chần chừ khi giáp mặt với Lý Khôi Vĩ! Lý Khôi Vĩ được coi là con hổ biết cười trong giới, mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhưng trong tâm không ngừng tính kế, lòng dạ nham hiểm.

- Lại tổng, rất hân hạnh được đón tiếp ông!

Lý Khôi Vĩ ôm eo cô, nhìn Lại Thanh Hồng nở nụ cười.

- Lý tổng, chúc mừng cậu! - ông ta đáp

- Cảm ơn

Đại Ngọc cố thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng càng cựa quậy thì càng bị ôm chặt, bên eo có chút đau nhói. Cô biết là anh đã tức giận rồi, nhưng tức giận thì sao chứ? Lý Khôi Vĩ làm như vầy thì lỡ việc của cô cả rồi. Đáng chết!

- Vậy tôi xin đi trước, Đại Ngọc, tôi chờ em..

Bỏ lại một câu rồi Lại Thanh Hồng cùng người đẹp rời đi mất. Đại Ngọc không khỏi nguyền rủa ông ta, lão già chết tiệt.

- Trần Đại Ngọc!

Lý Khôi Vĩ gằn từng chữ, lúc này cô dùng hết lực thoát khỏi vòng tay anh, xoay người đối mặt với anh, trong mắt có vài tia giận dữ.

- Làm sao? - Cô nói

- Chẳng lẽ tôi không giúp được em sao? Có cần phải đi cầu xin sự giúp đỡ của người đàn ông khác không? - Anh gằn từng tiếng

Bị anh nói thế cô liền cứng họng. Đúng vậy, cô chưa từng đòi hỏi sự giúp đỡ từ anh, vì cô luôn tự mình giải quyết vấn đề, nên quên mất cả anh.

- Đại Ngọc, em không muốn công khai với tôi là vì như thế này? Cùng thằng đàn ông khác đưa đẩy?

Lý Khôi Vĩ tức giận nhưng không lớn tiếng, đôi mắt nheo lại. Đại Ngọc nghe thế, ban đầu là tức giận, nhưng sau đó lại nở nụ cười nhạt:

- Không phải rất tiện sao? Anh cùng người phụ nữ khác đi ra ngoài ánh sáng, tại sao tôi không thể? Anh chơi đùa cùng người khác, tại sao tôi không thể?

- Em nói chuyện có đạo lý một chút!

- Tôi là người không có đạo lý đó, thì sao? Lý Khôi Vĩ, chúng ta chỉ là đang thử thôi! Cảm thấy không hợp, vậy liền chia tay đi! Không phải không có anh tôi sống không được, chẳng phải bốn năm qua vẫn sống tốt đó sao?

Nói xong cô tức giận, đạp gót bước đi, bỏ lại Lý Khôi Vĩ tức đến tím mặt. Biết rằng cô bướng bỉnh, cứng đầu nhưng khả năng chọc giận anh thì ngày càng cao nhỉ?

Đại Ngọc trở về bên cạnh Bạch Minh Phong, tiếp tục trò chuyện cùng các doanh nhân có tiếng trong giới. Đến cuối bữa tiệc, cô không nói thêm tiếng nào với anh nữa. Đến khi tiệc tàn, chuẩn bị rời đi cùng Nhất Sơn thì Lý Khôi Vĩ đuổi theo, kéo cô lại:

- Trần Đại Ngọc, em..

- Lý tổng, xin ngài giữ thể diện cho đôi bên. Ở đây chèo kéo, chẳng phải rất mất mặt sao?

Đại Ngọc gạt tay anh ra, dùng thái độ khách sáo nói. Cô nhìn anh, bằng đôi mắt lạnh nhạt:

- Ngài hãy chăm sóc mỹ nhân bên cạnh, ngủ ngon

Sau đó về tới nhà, cô bật điện thoại lên thì có hơn chục cuộc gọi từ Lý Khôi Vĩ. Nhất Sơn thấy thế, thở dài:

- Bà chị thích tự ngược nhỉ?

Đại Ngọc tắt nguồn điện thoại, quăng sang một bên. Tốt nhất là bây giờ hãy để cô yên tĩnh, nếu nói chuyện lúc này thì mọi chuyện chỉ bị xé ra to thôi.

Cô không phải là người không hiểu lý lẽ, cô biết hành động vừa rồi là sai. Đại Ngọc biết cô là người khai màu nhưng không thể kìm được bản thân mà tức giận với Lý Khôi Vĩ.

Lòng này rất đau, nhưng chẳng dám rơi nước mắt.. Chỉ sợ khi khóc rồi, không thể ngưng lại được.

Đêm đó, cô không ngủ được. Nằm trên giường nhìn chăm chăm vào điện thoại cứ sáng mãi, Lý Khôi Vĩ anh ta không biết mệt sao? Cô lật người, lăn qua lăn lại trên giường. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Anna, rồi hình ảnh Lý Khôi Vĩ cùng người khác bước vào bữa tiệc..

Trằn trọc cả đêm, cô quyết định gọi cho ai đó:

- Ngày mai em sẽ đến lấy tài liệu của Anna.

- Anna? Đừng có đùa, em đã rút ra khỏi... - Bên đầu dây kia đáp, giọng mệt mỏi

- Vụ này em nhận, chẳng phải không ai dám nhận vụ này sao? Tiền công, trả gấp đôi

Cô vừa nhìn ra cửa sổ vừa nói, giọng u ám. Bên kia vang tới tiếng cười quỷ dị, giọng khàn khàn có chút thích thú:

- Được, chào mừng em trở lại, Ngọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.