Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 138: Ghen




Vài ngày sau, Bạch Minh Phong đến tìm cô. Lúc đó Đại Ngọc đang ngồi trong phòng làm việc của anh thì thư kí vào báo rằng có Bạch tổng đến. Lý Khôi Vĩ đáp một tiếng rồi nhìn Đại Ngọc, thấy sắc mặt có chút căng thẳng. Bạch Minh Phong đến cùng với Vĩ An, nhanh chóng đưa cô đi kèm câu nói:

- Lần sau có thời gian sẽ mời cậu một bữa sau.

Ý trong câu nói rất rõ ràng, không cần anh đi theo.

Lý Khôi Vĩ chỉ mỉm cười, mặc áo khoác kĩ càng cho Đại Ngọc rồi mới để cô đi. Anh không biết lần này Bạch Minh Phong bay qua đây tìm cô là có việc gì nhưng có vẻ không phải việc tốt lành gì.

Ngồi trên xe, Vĩ An hỏi thăm tình hình mấy ngày gần đây của cô rồi ghi lại. Minh Phong ngồi bên cạnh Đại Ngọc, có chút không nhịn được nhìn sang cô mấy lần. Với kinh nghiệm đi theo hắn nhiều năm, đương nhiên có mù cô vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của hắn. Đại Ngọc mỉm cười lấy lòng, hơi nghiêng đầu sang hướng Minh Phong:

- Lần này Bạch tổng qua đây công tác à?

- Ừm

- Có phải hợp đồng hợp tác với nhà thiết kế X không ạ?

- Vẫn nhớ sao?

- Vâng.

Đại Ngọc cười cười hai tay xoa vào nhau, trí nhớ của cô vẫn luôn tốt mà. Bạch Minh Phong hơi cau mày, theo bản năng đưa tay lên muốn vuốt tóc cô nhưng chợt nhận ra mái tóc dài đã không còn nữa rồi...

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra xong, Vĩ An đi trao đổi với chuyên gia còn hắn đưa cô ra công viên nhỏ trong bệnh viện ngồi hóng gió. Ngồi được một lúc, Đại Ngọc mới bắt chuyện:

- Khi nào anh quay về?

- Chưa biết

- Công việc vẫn bận rộn nhỉ, Alex không đi cùng anh à?

- Không, lần này tôi đi một mình

- ....

Bạch Minh Phong không nghe cô đáp lại, hắn khẽ thở dài rồi kêu tên cô:

- Đại Ngọc

- Sao thế?

Hắn nhìn thấy trước mắt mình, Đại Ngọc đang ngẩng đầu lên cảm nhận từng cơn gió lướt ngang qua, bên môi cô vẫn còn vương lại nụ cười. Cho dù đôi mắt của cô bị che đi nhưng hắn có thể tưởng tượng ra ánh mắt cô lúc này, đen láy và phản chiếu bầu trời trong đôi mắt ấy. Minh Phong trầm mặc dời ánh mắt đi, không đoán ra được cảm xúc trong lời nói của hắn:

- Hạ Băng nhớ em, có thời gian thì gọi cho em ấy đi.

- ... Vâng

Đại Ngọc đáp một tiếng, cô còn đang định nói tiếp thì Vĩ An đã gọi cho Minh Phong kêu hai người đi vào. Hắn cầm lấy tay cô đỡ cô đứng dậy, Đại Ngọc mỉm cười cảm ơn. Không nhịn được hắn đành phải hỏi:

- Cắt tóc khi nào?

- Cách đây mấy ngày thôi, sếp thấy em hợp không?

- Sao lại cắt?

Đại Ngọc thu về nụ cười trên môi, cả người khựng lại. Minh Phong theo dõi sắc mặt cô không nói thêm lời nào.

Bởi vì hắn biết, Đại Ngọc rất yêu quý mái tóc của mình. Cô rất thích để tóc dài, phải nói là cô rất yêu mái tóc của mình. Khi xưa đi công tác, cho dù cả người có lấm lem nhưng Đại Ngọc luôn cô gắng giữ mái tóc gọn gàng sạch sẽ nhất có thể. Cô thích cảm giác những làn gió mát luồn qua tóc, cô còn có thói quen mỗi khi chờ đợi hay nói chuyện lâu tay sẽ vuốt lên mái tóc của mình.

Những điều này hắn đều thu vào mắt, mặc dù không nói nhưng những thói quen mà cô thể hiện thì dường như hắn đều nhớ. Không biết từ khi nào, Đại Ngọc lại xuất hiện trong một phần kí ức của hắn, nhẹ nhàng ở đó nhưng lại không xóa đi được.

Bạch Minh Phong nhẹ nhàng cầm lấy tay cô rồi để cô cầm lấy một góc áo của hắn, Đại Ngọc không để ý cho lắm, vì dù sao đường ở đây cô cũng không thân thuộc. Cả hai cùng sánh bước bên nhau, đi được một đoạn thì cô mới cất lời:

- Một mái tóc nuôi lâu như vậy, có cọng hư có cọng chẻ ngọn. Rất khó để nuôi lại, mọi thứ tốt nhất chỉ khi mới bắt đầu. Cắt đi rồi sẽ mọc lại, tóc sẽ trở nên khỏe mạnh hơn.

Mặt hắn không chút biểu cảm, cô nói tiếp:

- Cắt đi, làm lại từ đầu.

Lần này hắn cũng có phản ứng, Minh Phong dừng chân lại. Trong cơn gió mát thổi ngang qua, giọng nói lạnh lẽo của hắn cũng hòa vào làn gió và thổi qua tai cô:

- ... Em thích là được

Chẳng hiểu sao, hôm nay cô cảm giác sếp cũ của cô khác khác mọi ngày...

Hai anh em nhà họ Bạch đưa cô đi ăn, trong lúc ăn Vĩ An rất có lòng tốt kể lại cho cô nghe những việc xảy ra ở nhà. Đặc biệc cô rất muốn nghe về Bạch Hạ Băng, cô cảm thấy có lỗi khi vào những ngày này lại bỏ Hạ Băng ở lại.

- Nếu đúng như dự tính thì cuối tháng sau sinh rồi, tâm trạng rất ổn hết ăn rồi ngủ, rảnh tay lại quơ trái đánh chồng quơ phải đánh anh trai.

Cô bật cười, nói:

- Bây giờ nó muốn lật nhà thì các người cũng phải lật thôi, nhất là cái người họ Trang đấy.

- Em thì thua gì, cũng có người nguyện ý lật nhà cho em thôi

Vĩ An khinh bỉ nói, mắt liếc qua anh trai mình. Minh Phong vẫn mặt than ngàn năm, im lặng mà ăn. Vĩ An càng thêm khinh bỉ, không kiềm được thể hiện hết lên mặt.

Minh Phong cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Vĩ An, hắn ngước lên đáp lại ánh mắt đó một cái. Hắn chỉ vào chén trên bàn, ý muốn nói là mau ăn đi đừng nhiều chuyện.

- Sếp

Đại Ngọc đặt muỗng trên tay xuống, kêu một tiếng. Bạch Minh Phong thu ánh mắt về, đáp lại:

- Ừ?

- Khi nào anh đi gặp nhà thiết kế X?

- Ngày mốt

- Nhớ đem theo rượu, hmm tốt nhất là chọn năm sản xuất lâu một chút.

Cô làm việc lâu như vậy, lần này không nhịn nỗi vẫn phải nhắc nhở Bạch Minh Phong một chút. Khách hàng lần này mà hắn gặp tương đối khó tính, khá khó để hẹn gặp mặt nhưng qua công sức tìm tòi và làm quen với những người xung quanh và cả quan sát tỉ mỉ Đại Ngọc phát hiện rằng nhà thiết kế này khá thích uống rượu. Lần nào đi gặp cô đều chuẩn bị trước kĩ lưỡng và đều được khách hàng này tiếp nhận một cách vui vẻ.

- Có rồi, năm 88

- Vâng

Đại Ngọc gật đầu, cô cũng đã đoán được người như Bạch Minh Phong làm việc không thể xảy ra sơ suất. Hắn nhìn cô một cái rồi nói:

- Nếu muốn thì em có thể đi cùng

- Không tiện lắm đâu

- Này sao em lại biết lần này anh ta qua gặp khách hàng thế?

Vĩ An có phần khó hiểu chen ngang vào, dù sao đã nghỉ việc lâu chẳng ai có thể nhớ được lịch trình dày đặc của sếp cũ, huống hồ cô đã nghỉ được một khoảng thời gian dài. Đại Ngọc đơ người vài giây, không biết phải trả lời thế nào. Cô cũng chẳng muốn người khác nghĩ mình là kẻ cuồng việc lắm đâu.

Thật ra lịch trình của những nhân vật quan trọng như Minh Phong đều là bí mật, bởi vì chúng đều liên quan đến các bản hợp đồng lớn với con số khổng lồ. Thế nên đa số đều là đã được dự tính trước, các hoạt động trong năm đều đã lên kế hoạch rõ ràng. Và Đại Ngọc, thân là thư kí kề cạnh Bạch Minh Phong những việc này cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Sợ rằng nếu cô lỡ có xảy ra tai nạn mất trí nhớ thì những lịch trình này cô cũng không quên được.

- Anh quên em là gì của Bạch tổng sao?

Đại Ngọc trả lời rất nhẹ nhàng, Vĩ An ồ một tiếng rồi lại nhìn sang anh trai mình.

- Nếu như những cái này còn không nhớ thì chẳng có mặt mũi nào đi theo tổng giám đốc Bạch lâu như vậy.

- Biết thế là tốt.

Vĩ An nhìn hai người họ kẻ tung người hứng không nhịn được trề môi. Đi theo chẳng thấy học được cái gì tốt, càng ngày càng bướng thôi.

Lý Khôi Vĩ đứng ở cửa nhà, sắc mặt cực kì không tốt nhìn chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa nhà. Ánh mắt anh dán chặt ở cánh cửa, nhìn nó được mở và có người bước xuống. Anh nhăn mày, tặc lưỡi một cái rồi bước đến gần.

- Em vào nhà đi, tối nhớ ngâm chân đấy.

- Được rồi, nhớ rồi mọi người về cẩn thận.

Vĩ An nhìn thấy Lý Khôi Vĩ đi đến và có vẻ đang không được vui cho lắm, anh ta cười thầm trong lòng. Anh nhìn thấy ý cười của Vĩ An, hừ một tiếng rồi kéo Đại Ngọc vào lòng mình. Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại chẳng có chút vui vẻ nào:

- Cảm ơn vì đã đưa cô ấy ra ngoài chơi

- Không cần, đều là người nhà cả mà.

Chẳng ai muốn làm người nhà với các người đâu.

Vĩ An cứ để cho Lý Khôi Vĩ tự mình khó chịu, anh ta biết người này cũng đã nhận ra có gì đó không ổn rồi. Anh ta nói với Đại Ngọc:

- Những gì đã nói em có thể suy nghĩ cho kĩ, thời gian là vàng là bạc

- ... Được

Đại Ngọc gật đầu. Lý Khôi Vĩ không thấy Bạch Minh Phong đâu nên liền hỏi, Vĩ An nhún vai đáp:

- Có việc nên trở về khách sạn trước rồi, anh ta gửi lời hỏi thăm đến mày đấy.

- Hỏi thăm cái quái gì, còn giả đò nữa.

Lý Khôi Vĩ hừ lạnh, sau đó đem Đại Ngọc đi vào nhà.

Đừng hỏi tại sao anh lại khó chịu, sao lại có thể không khó chịu chứ.

Đối với mối quan hệ hơn mười năm giữa anh và Bạch Minh Phong, lần này hắn ta mượn cớ qua đây gặp Đại Ngọc anh liền nhận ra vấn đề. Người như Bạch Minh Phong tính tình vô cảm, trước giờ chỉ thấy hắn mất kiểm soát khi em gái nhỏ của hắn xảy ra chuyện. Anh cũng chưa từng nhìn thấy hắn có mối quan hệ yêu đương với ai cả, cho nên việc những người quen tưởng lầm giữa hắn và Đại Ngọc là yêu đương là chuyện rất bình thường.

Nhưng khi hôm nay hắn đến đây đem Đại Ngọc, anh liền nhận ra điều không ổn. Dường như trước giờ anh chưa từng thấy Bạch Minh Phong phản đối gì về mối quan hệ đó. Cả một ngày hôm nay anh chẳng làm gì được, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc này.

Có phải nếu anh không trở về tìm cô, hắn ta sẽ...

Hừ nằm mơ.

- Làm sao thế?

Đại Ngọc còn chưa kịp tạm biệt đã bị anh xách vào nhà, cô cũng cảm nhận được tâm tình người này đang không tốt. Anh không trả lời, chỉ đem cô vào nhà đóng sập cửa lại.

- Này

Cô cau mày kêu một tiếng, rốt cuộc anh cũng đứng lại. Đại Ngọc bình tĩnh bước đến, mò mò cầm lấy tay anh, lắc lắc vài cái:

- Anh làm sao đấy?

- Không sao

Lý Khôi Vĩ nhìn xuống bàn tay nhỏ đang níu lấy tay mình, anh khẽ thở dài rồi đan tay vào tay cô. Đại Ngọc gật đầu, không sao thì tốt rồi. Cô còn sợ anh lại lên cơn, giở tính xấu ra với mình.

Và đúng thế thật, ngoài mặt nói không sao nhưng trong lòng anh vẫn mong cô hỏi tiếp. Thế nhưng cái người vô tâm này dường như không nhận thức được, nghe anh đáp thế liền yên tâm. Chẳng lẽ cô không nhận ra điểm khác thường ở Bạch Minh Phong à? Thường ngày cô nhanh nhạy lắm cơ mà, sao cứ động vào những chuyện tình cảm cô lại như kẻ ngốc thế này?

- Hừ hừ

- .....

Ơ anh hừ hừ cái gì?

Cô cau mày khó hiểu, lại lắc tay anh. Lý Khôi Vĩ lần này không nhịn được:

- Ban nãy em đi đâu?

- Đến bệnh viện a.

- Sau đó?

- Đi ăn, chẳng biết Minh Phong tìm ở đâu quán có món Việt ăn ngon lắm cơ.

- Thường ngày em ăn không ngon sao?

Đại Ngọc sững người, ý cô đâu phải như thế?

Lý Khôi Vĩ đưa tay nhéo má cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Dắt em đi ăn ngon em liền một dạ hai vâng đúng không? Cho em ăn ngon là em liền chạy theo người ta đúng không?

Đại Ngọc nắm lấy tay anh, cảm giác bị người khác ăn hiếp không lúc nào tốt cả.

- Anh đừng có xuyên tạc lời người khác như vậy

- Xuyên tạc? Thấy người ta em liền cười như đồ ngốc ấy, sao mọi lần em không cười như thế với anh?

- Em không phải đồ ngốc

Chẳng biết ai chọc trúng anh, lại lên cơn điên với cô nữa rồi. Lý Khôi Vĩ càng muốn tra hỏi đến cùng, một tay ôm chặt lấy eo cô một tay nhéo má cô:

- Bọn họ nói gì với em? Thời gian là vàng là bạc là có ý gì hả?

- ... Là em có hẹn với Minh Phong, anh cũng biết anh ta không thích người trễ hẹn mà

- Còn kêu thân thiết như vậy, em chán sống đúng không?

Với anh thì kêu cả họ lẫn tên, xưng tôi với anh. Còn với Bạch Minh Phong cô có thể kêu ngọt như mía, anh biết trước khi anh xuất hiện Đại Ngọc có đôi lúc vẫn dựa vào người này. Cô có thể thân thiết gọi tên một người như thế, chắc hẳn là một người quan trọng đối với cô...

Đại Ngọc chợt nhận ra, người này dường như đang ghen. Nhưng ghen với ai mới được?

- Trước giờ em vẫn gọi như thế mà, anh làm sao thế?

- Anh làm sao thế? Chính em phải tự biết đi chứ.

- Ghen à?

Cô bật cười hỏi, Lý Khôi Vĩ nhìn cô đắc ý như thế liền bạc môi hôn xuống. Cho em đắc ý này.

Anh quấn lấy cô, không cho cô lối thoát. Anh cuốn lấy cô ngã vào vòng xoáy anh tạo ra khiến Đại Ngọc tay chân bủn rủn dựa vào anh. Lý Khôi Vĩ nhếch môi, hai tay hạ xuống ôm lấy vòng eo nhỏ, bàn tay không ngoan ngoãn xoa xoa khắp người cô. Đến khi Đại Ngọc chuẩn bị hết hơi anh mới buông môi cô ra, nhìn bờ môi đỏ hỏng run rẩy ẩm ướt, Lý Khôi Vĩ hôn thêm vài cái và nói:

- Ừ ghen đấy, lần sau không được cười với người khác nữa.

- Nhưng mà họ không phải người khác mà.

Anh cúi người xuống bế cô lên kiểu bế công chúa, giọng nói cực kì ngang ngược:

- Ngoài anh ra, tất cả đều là người khác. Sau này chỉ được cười, chỉ được gọi tên thân mật như thế với anh thôi có biết không?

- Sao anh vô lí thế nhỉ?

Cô bật cười nói, Lý Khôi Vĩ cắn răng đáp lại:

- Anh cũng chỉ vô lí với em thôi

Và cũng chỉ yêu mỗi em thôi.

Đôi lời của tác giả:

Dạo này dịch lại bùng trở lại rồi, mọi người phải cẩn thận hơn đấy nhé đừng chủ quan ạ. Bổ sung vitamin đeo khẩu trang và rửa tay thường xuyên nhé ^^.

Cũng xin chúc các bạn 2002 thi tốt ạ, đừng lo lắng và làm hết sức mình là được. Mình đã trải qua nên mình hiểu cảm giác của mọi người, hãy tự tin lên, chúng ta có thể làm được mà. Nhớ giữ sức khỏe nữa nhé, nếu không có sức khỏe thì không làm được gì đâu nè.

Yêu mọi người

LaiLaiYeuNghiet


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.