Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 133




Sau khi bị anh quấn lấy một hồi Đại Ngọc cũng được buông ra với khuôn mặt không thể nào đỏ hơn được nữa. Lý Khôi Vĩ ôm cô ngồi lên đùi mình, anh dựa vào vai cô một cách thoải mái. Đại Ngọc muốn ngồi xuống ghế nhưng anh không cho, ôm chặt lấy cô nên cô cũng chẳng còn cách nào khác là ngoan ngoãn. 

Có điều được một lúc thì Lý Khôi Vĩ lại sờ sờ cô, đến khi sờ đến chân thì nghe tiếng Đại Ngọc rên khẽ khiến anh ngừng lại nhíu mày. 

- Đau?

Cô thoáng giật mình xong lại cười gượng nói:

- Không có

Thế nhưng qua nhiều lần anh càng rút được nhiều kinh nghiệm hơn, tự mình kiểm chứng chứ có chết cũng không được nghe lời con nhóc này. Hôm nay cô mặc quần dài ống rộng nên rất dễ dàng để anh có thể tự kiểm. Lý Khôi Vĩ cầm ống quần đẩy lên, các vết thương từ nhỏ đến lớn dần hiện ra khiến anh hoảng hốt. 

- Trần Đại Ngọc!

Anh gằn từng chữ trong tên của cô ra, Đại Ngọc nhanh chóng giành lấy ống quần rồi thả xuống. Cô không nhìn anh, mắt đảo ra nơi khác:

- Là do em không cẩn thận ngã thôi.

Lý Khôi Vĩ chẳng thèm nghe kẻ dối trá này nói nữa, anh nắm lấy hai tay cô lại, tay còn lại đem ống quần của cô kéo lên đến ngang đùi. Từ vết bầm đã mờ đi đến vết bầm tím đỏ ứa cả máu, đầu gối thì trầy trụa thảm thương đến mức không nói nên lời. Anh kéo ống quần còn lại, không khác gì chân ban đầu cả, chỉ có thảm hơn chứ không đỡ hơn tí nào cả. 

Cô biết lúc này mình mà lại nói chuyện thì chắc chắn anh sẽ rất tức giận, có khi sẽ không thèm nói chuyện với cô nữa. Thế nên Đại Ngọc đành trầm mặc, chẳng dám nhìn anh.

- Tốt nhất là em tìm một lí do thật tốt.

Lý Khôi Vĩ liếc cô, Đại Ngọc nhìn một cái rồi nhỏ giọng nói:

- Em thật sự bị té mà..

- Té? Chân thế này thì chắc phải té hơn cả chục lần mới đầy vết bầm như vậy.

- Do là ở căn nhà này chưa quen nên em đi hay bị vấp, vết thương cũng nhỏ thôi, vết bầm để qua vài hôm rồi cũng tan đi mà. 

- .....

Vậy là thật sự té hơn cả chục lần à?

Anh vừa tức, vừa thương lại không thể làm gì được cô. Đành thả ống quần xuống, tay ôm lấy eo cô rồi nói:

- Còn bị đau ở đâu nữa?

Đại Ngọc lắc đầu, không phải là cô không muốn nói mà là cô không thấy được. Mỗi lần té như thế, cô chỉ cảm thấy đau sờ tới thì chẳng thấy máu chảy nên cũng đành bó tay. Anh cau mày, nếu chân đã bầm đến mức này thì cả tay cả người cô chắc chắn có vết thương. 

Lý Khôi Vĩ dễ dàng bồng cô lên với tư thế của hai người, cô giật mình phải ôm lấy cổ anh. 

- Đi vào đây. 

Anh đem cô vào phòng nghỉ nhỏ, đặt cô ngồi lên giường rồi nói:

- Cởi đồ ra. 

- ????

Đại Ngọc ngơ ra, mắt híp lại muốn nhìn rõ anh hơn. Người này muốn làm gì? Vừa làm lành đã nổi thú tính lên rồi, bây giờ cô chạy còn kịp không?

Lý Khôi Vĩ nhìn ra cô đang nghĩ gì liền giận tím mặt, anh nói:

- Nghĩ đi đâu thế? 

- Tự nhiên bắt người ta cởi đồ làm gì? Điên à?

Cô cũng gào lại, hai tay nắm cổ áo. Anh thở hắt ra, không nói nhiều lời đi đến tự mình làm. Dĩ nhiên là cô không là gì với anh, chỉ như con sâu lăn qua lăn lại một loáng đã không còn gì trên người ngoại trừ bộ đồ lót cả.

Lý Khôi Vĩ nhìn cô chăm chăm từng tất da tất thịt, từng vết thương từ nhỏ đến lớn, không dày đặc như ở chân cô nhưng nhìn vẫn cảm thấy đau dùm. Anh càng nhìn càng cau mày lại, sắc mặt tối sầm đi. Đại Ngọc bị người ta nhìn như thế dĩ nhiên là ngại ngùng, ánh mắt anh nóng rực như thế người mù như cô cũng cảm nhận được.

- Nhìn đủ chưa? Mau trả đồ cho em. 

Cô gắt lên, hai mắt ứa nước mắt ra bộ dạng tủi thân. Lý Khôi Vĩ cắn chặt răng ngăn cô đang muốn bò xuống giường. Anh đè cô nằm trên giường, khoảng cách hai người là rất gần đến nỗi cô có thể cảm nhận hơi thở của anh. 

- Đau không?

Anh áp trán lên trán cô, hơi thở cả hai hòa với nhau. Đại Ngọc chớp chớp mắt sau đó cười, nói:

- Chỉ bấy nhiêu đó đã không chịu được thì anh nghĩ em lấy đâu ra dũng khí để đến đây tìm anh?

Phải dũng cảm đến mức nào để một đứa vừa mù vừa không biết nói tiếng Đức mới dám một mình tìm đến đây? Anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

- Em cũng chưa từng nói vì thế trong lòng anh luôn nghĩ em chỉ biết nói dối anh, không lừa anh hai cũng lừa anh một. 

Đại Ngọc nhắm mắt lại, lời nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng người nghe lại có cảm giác cô đang dằn vặt chính mình vậy. 

- Thật ra anh không cần nói em cũng biết, bởi vì đúng là ngay từ đầu em chẳng tin anh, không có một chút tin tưởng nào cả. Em nghĩ rằng cứ thử một chút rồi sau đó đá anh đi, như thế cho đỡ rách việc vậy. 

Cô vừa nói vừa nghĩ lại cảm thấy buồn cười, anh nghe thấy liền muốn cắn người. Nghĩ đến là làm, anh cúi xuống cắn môi cô một cái khiến cô hơi đau muốn đẩy anh ra. Lý Khôi Vĩ nghiến răng nói:

- Anh còn không nghĩ em là người như thế đấy.

Cô cười cười, anh nhìn thấy nụ cười đó lòng cũng yên tâm. Đại Ngọc nói tiếp:

- Người như em chẳng có gì tốt đẹp giờ lại còn mù, lần này em đến đây cũng chẳng ôm hi vọng lớn lao gì. Ít ra nếu thất bại sau này em cũng không hối hận bởi vì em đã cố gắng rồi. 

Anh nhíu mày sau đó hôn lên môi cô chặn lại những lời cô định nói tiếp. Lý Khôi Vĩ không muốn nghe nữa, nhìn cô tự vạch trần bản thân ra như thế, thứ anh nhìn thấy chỉ toàn là sự tự tin và những vết thương của cô mà thôi. 

Anh rời khỏi đôi môi mềm mại đó, anh nói bên môi cô:

- Mắt em sẽ chữa được. 

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại. Lý Khôi Vĩ ngồi dậy và kéo cô ngồi lên theo. Anh cầm lấy áo rồi mặc vào cho cô, bao nhiêu giận dữ ban nãy đều đã bay sạch. Đại Ngọc vẫn nhắm nghiền đôi mắt lại, môi run run. Anh mặc lại áo rồi quần cho cô, hành động dịu dàng như sợ làm cô đau. 

- Mọi chuyện sau này cứ để anh lo, những thứ trước đây em đã chịu đựng cứ tính vào anh cả đi 

Lý Khôi Vĩ ôm lấy cô, hôn lên mái tóc ngắn của cô. 

Đại Ngọc run rẩy không đáp lại. Anh lại nói tiếp:

- Cho dù em lừa anh lần nữa anh cũng không trách em. Mắt của em phải chữa được nên em đừng lo, trường hợp không còn cách nào khác thì cả đời này hãy để anh làm đôi mắt của em. 

.....

Cứ nghĩ mấy lời nói lãng mạn đó sẽ được anh thực hiện một cách đầy lãng mạn nhưng có lẽ cô đã nhầm rồi. Bởi vì ngay sau đó anh đã kéo cô đi họp với lí do là anh là đôi mắt của cô, mà con người không có mắt thì làm sao được?

Ngang ngược như thế mà anh cũng nói được?

Keith nhìn ông chủ mặt mày hớn hở lôi lôi kéo kéo mỹ nhân trong lòng đi họp mà cũng thở phào, ít ra tình hình thế này thì cũng đã tạm ổn rồi chứ không hôm nay có cả tá người phải đi tìm việc mới ấy chứ. 

Đại Ngọc không phải không thấy gì nhưng ngay lúc này cô ước mình mù luôn cho rồi. Cho dù khung cảnh xung quanh chỉ mờ mờ ảo ảo nhưng cô có thể thấy được mọi người đang nhìn mình.

- Lý Khôi Vĩ, anh họp thì cứ họp đi còn kéo theo em làm gì?

- Sợ em chạy mất. 

Anh cầm tay cô xoa xoa bóp bóp, Đại Ngọc liền đỏ mặt. 

Người người trong phòng họp lúc này liền nhìn sang, thấy mỹ nhân đỏ mặt và ông chủ thì cười đầy gian xảo liền hiểu chuyện. 

Đại Ngọc nói nhỏ:

- Hay là em ra ngoài đợi anh được không? Dù sao ở đây cũng toàn người của anh, em như thế này cũng không chạy được đâu mà.

Anh lại kề sát vào tai cô, nói:

- Đứa nhỏ như em rất dễ bị người ta dụ đi mất lắm, ngoan ngoãn ngồi đây tí anh dẫn đi ăn đồ ngon. 

Đôi lời của tác giả:

Hôm nay vốn dĩ tâm trạng rất tốt nên lên để hoàn thành nốt chương mới nhưng vừa đăng nhập thì đập vào mắt là truyện của mình nhưng được đăng với tài khoản của người khác. Mình liền vào xem thử, lược đọc cũng không thấp nhưng điều buồn cười là ở phần mô tả bạn này ghi là lấy truyện từ web và đăng lại, khi đăng lại thì đã thấy tác giả đăng trước rồi. 

Nếu như bạn biết tác giả là ai, đã đăng ở đâu mà bạn vẫn đăng thì mình xin nói thẳng bạn thật vô liêm sỉ khi giành lấy công sức người khác. 

Muốn vào kêu bạn gỡ thì nhận ra bạn đã sớm chặn mình đi. 

Mình viết truyện không hay, lời văn lủng củng, cốt truyện cũng chẳng mấy đặc sắc...

Nhưng mỗi khi thấy công sức bị bê đi thì mình cũng biết buồn mà....

Viết đôi ba lời thế thôi, than thở với mọi người một chút cho nhẹ lòng vậy ^^

Mình mong ngày mai là một ngày thật đẹp

Thế giới này xin hãy đối xử với mình dịu dàng một chút.

LaiLaiYeuNghiet


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.