Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 53




Thần sắc Tề Mộ vô cùng mệt mỏi.

Trong lòng Hứa Tiểu Minh lộp bộp một tiếng: “Sao lại phờ phạc thế này?”

Tề Mộ day day mi tâm nói: “Tớ cảm thấy tớ thi tệ lắm.”

Hứa Tiểu Minh nghe cậu nói như vậy cũng không thể nháo lên được nữa. Nó đã trơ mắt nhìn Tề Mộ cả năm nay, biết rõ Tề Mộ liều mạng đến thế nào, cố gắng bao nhiêu, vô cùng nỗ lực để thi đạt được kết quả tốt.

Vốn dĩ lớp chuyên ngành không hề dễ, sau khi về trường lại bắt đầu chiến đấu một mất một còn với lớp văn hóa. Hứa Tiểu Minh tự đặt bản thân vào trong trường hợp đó, biết rằng chính mình tuyệt đối không thể làm được như vậy cho nên nó lựa chọn con đường tắt là học đại học ở nước ngoài.

Trong lòng Hứa Tiểu Minh cũng cảm thấy khó chịu kì lạ: “Đã công bố thành tích đâu, đừng có ỉu xìu như vậy nữa.”

Tề Mộ nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà nói: “Nó quá sức so với tớ.”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Điểm bài chuyên ngành của cậu rất cao, cũng không phải là thiết kế, yêu cầu về lớp văn hóa của bên mỹ thuật đã thấp hơn rất nhiều rồi.”

Tề Mộ nhắm mắt lại: “Nhưng đối với tớ mà nói thì cũng cao vô cùng.”

Hứa Tiểu Minh không biết làm cách nào để an ủi cậu: “Có thể đỗ…”

Tề Mộ thở dài.

Hứa Tiểu Minh cực kì đau lòng, không nhịn được mà nói: “Bắt buộc phải vào Thanh Hoa sao?”

Tề Mộ bị nó hỏi đến sững sờ.

Hứa Tiểu Minh trấn an cậu: “Doãn Tu Trúc không như trước kia nữa, cậu ấy có thể tự chăm sóc mình thật tốt, cậu hà tất phải gây áp lực lớn như vậy cho bản thân.”

Học viện mỹ thuật Thanh Hoa cũng được, nhưng nếu như Tề Mộ thật sự muốn theo đuổi trình độ mỹ thuật cao hơn thì vẫn còn rất nhiều lựa chọn, ví dụ như trường cũ của Kiều Cẩn—— Học viện mỹ thuật Paris.

Nhắc tới lại thấy có chút mỉa mai, xin vào trường quốc tế đối với gia đình bình thường mà nói là rất khó, nhưng đối với tình huống của bọn họ thì còn đơn giản hơn so với trường trong nước.

Tề Mộ hoàn toàn không cần thiết phải sứt đầu mẻ trán với lớp văn hoá. Nếu thật sự yêu thích chuyện vẽ vời thì càng có con đường công danh rộng mở hơn để đi.

Tề Mộ thật lâu cũng chẳng nói thành lời. Cậu thích vẽ ư? Thích. Vậy tại sao lại cắn chặt Thanh Hoa không buông? Chính là bởi vì Doãn Tu Trúc.

Không vì Doãn Tu Trúc thì cậu cũng sẽ không có hai năm qua, cũng sẽ chẳng phát hiện được hóa ra mình là yêu màu vẽ đến như thế.

Nếu phải lựa chọn giữa màu sắc rực rỡ ấy với Doãn Tu Trúc, cậu sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế sau.

—— khi suy nghĩ này vọt vào trong đầu, cậu ngẩn người.

Tại sao lại muốn chọn Doãn Tu Trúc, tại sao lại tình nguyện từ bỏ sở thích của mình vì hắn.

Bởi vì trước khi cậu yêu thích hội họa…

Không, không! Tề Mộ hoảng rồi, không phải như thế. Cậu…

Tề Mộ bỗng dưng nhớ đến dấu chấm nhỏ. Đúng rồi, cậu thích dấu chấm nhỏ, luôn luôn chờ đợi cô gái ấy.

“Anh Mộ?” Hứa Tiểu Minh gọi cậu.

Tề Mộ hoàn hồn, thần sắc có chút khó coi.

Hứa Tiểu Minh cho là cậu vẫn còn đang lo lắng chuyện điểm chác, liền bảo: “Được rồi, đừng bàn lùi nữa, biết đâu cậu lại thi tốt thì sao!”

Tề Mộ chậm chạp gật đầu: “Ừm.”

Hứa Tiểu Minh thấy cậu không mấy hăng hái bèn nhân tiện nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi, ngày khác tụi mình tụ tập vậy.”

Nhưng Tề Mộ không muốn ở trong phòng một mình, cậu sợ bản thân lại suy nghĩ bậy bạ: “Đi đâu, chọn chỗ chưa? Lên đường thôi, không đợi đến lúc công bố điểm thì e rằng ngay cả cơm cũng chẳng thể nuốt nổi.”

Hứa Tiểu Minh an ủi cậu: “Không đâu, các cậu nhất định sẽ được toại nguyện!”

Tề Mộ rời giường thay quần áo, Hứa Tiểu Minh đang gọi điện thoại báo tin.

Ngẫm lại vẫn khó chịu một cách kì lạ, bất kể thành tích có ra sao, đám người bọn họ đều phải đường ai nấy đi. Hứa Tiểu Minh du học, Phương Tuấn Kỳ nhảy cóc qua đề án 985 (*), nhưng cụ thể đi đâu trong các trường thuộc Ivy League (**) thì vẫn chưa quyết định, Ngụy Bình Hi sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp đi bộ đội, Doãn Tu Trúc và cậu…

(*Đề án 985:  hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Vào đúng ngày này, nhân kỷ niệm 100 năm thành lập đại học Bắc Kinh, chủ tịch đương nhiệm của Trung Quốc là Giang Trạch Dân đã tuyên bố: “Nhằm mục đích thực hiện hiện đại hoá, đất nước chúng ta cần phải có những trường đại học nằm trong vị trí hàng đầu của thế giới”

Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường. Danh sách:

1. Đại học Thanh Hoa – 清华大学

2. Đại học Bắc Kinh – 北京大学

3. Đại học khoa học kỹ thuật Trung Quốc – 中国科学技术大学

4. Đại học Phúc Đán – 复旦大学

5. Đại học quốc dân Trung Quốc – 中国人民大学

6. Đại học giao thông Thượng Hải – 上海交通大学

7. Đại học Nam Kinh – 南京大学

8. Đại học Đồng Tề – 同济大学

9. Đại học Chiết Giang – 浙江大学

10. Đại học Nam Khai – 南开大学

11. Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh – 北京航空航天大学

12. Đại học sư phạm Bắc Kinh – 北京师范大学

13. Đại học Vũ Hán – 武汉大学

14. Đại học giao thông Tây An – 西安交通大学

15. Đại học Thiên Tân – 天津大学

16. Đại học khoa kỹ Hoa Trung – 华中科技大学

17. Đại học bách khoa Bắc Kinh – 北京理工大学

18. Đại học Nam Kinh – 东南大学

19. Đại học Trung Sơn – 中山大学

20. Đại học sư phạm Hoa đông – 华东师范大学

21. Đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân – 哈尔滨工业大学

22. Đại học Hạ Môn – 厦门大学

23. Đại học công nghiệp Tây Bắc – 西北工业大学

24. Đại học Trung Nam – 中南大学

25. Đại học bách khoa Đại Liên – 大连理工大学

26. Đại học Tứ Xuyên – 四川大学

27. Đại học khoa kỹ điện tử – 电子科技大学

28. Đại học bách khoa Hoa Nam – 华南理工大学

29. Đại học Cát Lâm – 吉林大学

30. Đại học Hồ Nam – 湖南大学

31. Đại học Trùng Khánh – 重庆大学

32. Đại học Sơn Đông – 山东大学

33. Đại học nông nghiệp Trung Quốc – 中国农业大学

34. Đại học hải dương Trung Quốc – 中国海洋大学

35. Đại học dân tộc trung ương – 中央民族大学

36. Đại học Đông Bắc – 东北大学

37. Đại học Lan Châu – 兰州大学

38. Đại học khoa kỹ nông lâm Tây Bắc – 西北农林科技大学)

(**Ivy League: chỉ nhóm tám trường đại học và viện đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ. Toàn bộ tám trường và viện đại học thành viên của Ivy League đều nằm ở nhóm đầu của danh sách xếp hạng các trường và viện đại học do U.S. News & World Report thực hiện cũng như có nguồn tài chính đóng góp vào loại hàng đầu thế giới (cả tám cơ sở đều là tư thục). Bảy trong số tám trường và viện đại học được thành lập trong thời kỳ Hoa Kỳ còn là thuộc địa, ngoại lệ duy nhất là Viện Đại học Cornell được thành lập sau đó vào năm 1865.

Danh sách các trường: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Princeton, Đại học Pennsylvania, Đại học Yale)

Cùng nhau sớm chiều ở chung ba năm, qua mùa hè là từng người đều phải rời đi.

Con người ai cũng phải lớn lên, kể cả bạn thân cũng chẳng thể bên nhau cả đời, huống chi người không có nhưng tình nghĩa thì vẫn còn.

Những đạo lý này Tề Mộ đều hiểu, chỉ khi nào nhớ tới chuyện phải chia tay, trong lòng lại đau đến tê tâm phế liệt.

Vốn là mấy người ngồi ăn cùng nhau, Ngụy Bình Hi mở miệng: “Uống chút rượu đi.”

Hứa Tiểu Minh nói: “Được đó, dù sao cũng tốt nghiệp rồi, phải say một trận mới được!”

Trong lòng Tề Mộ cũng nghẹn đến phát hoảng, đáp: “Ok.”

Doãn Tu Trúc nhìn về phía cậu, Tề Mộ không muốn làm cho hắn lo lắng, cố kìm lại bất an, còn cười bảo: “Cậu cũng uống đi, không sao đâu.”

Doãn Tu Trúc cười với cậu: “Ừ.”

Hứa Tiểu Minh đi lấy rượu, nó là người thích thú nhất nhưng lại say nhanh nhất, chẳng được mấy chén đã bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Không muốn tốt nghiệp, không muốn rời xa các cậu…Anh Mộ à, sau này cũng chỉ có lễ giáng sinh là có thể gặp mặt thôi…”

Trái tim của Tề Mộ như chìm trong đống khổ qua, vô cùng chua chát: “Được, cũng không phải sinh ly tử biệt gì mà.”

Hứa Tiểu Minh càng khóc lớn hơn: “Các cậu đều là mấy đứa tâm địa sắt đá! Chơi với nhau nhiều năm như vậy, giờ phải tách ra mà chẳng cảm thấy khổ sở gì sất!”

Phương Tuấn Kỳ nghe không nổi nữa: “Câm miệng đi!”

Nó còn chưa dứt lời, Hứa Tiểu Minh đã bùng nổ: “Cái tên Phương Tuấn Kỳ khốn kiếp! Ông đây lúc nào cũng hết lòng hết dạ với cậu mà con mẹ nó cậu cả ngày không mỉa mai thì chính là mắng tớ, ghét bỏ tớ!”

Phương Tuấn Kỳ: “…”

Hứa Tiểu Minh uống rượu vào, lá gan trở nên lớn hơn: “Tớ biết cậu coi thường tớ, cảm thấy tớ là một kẻ vô tích sự, không tiền đồ! Yên tâm! Ông đây sẽ không làm cậu ngứa mắt nữa, muốn đi tha hương!”

Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ hết sức khó coi, siết chặt chén rượu đến gân xanh nổi đầy tay.

Tề Mộ vẫn còn có chút lý trí, nói: “Cậu thôi đi Hứa Tiểu Minh, không biết uống thì uống ít thôi, say rồi phát điên cái gì chứ!”

Hứa Tiểu Minh nước mắt chảy ròng ròng, ai không biết còn tưởng nó bị bội tình bạc nghĩa: “Các cậu đều có tiền đồ, các cậu có thể chịu đựng nhưng tớ thì đếch làm được!”

Ngụy Bình Hi nói: “Học hành không giỏi là không tiền đồ? Cậu gấp cái gì, sau này phỏng chừng cậu lại sống tốt hơn bất kì ai đấy.”

Hứa Tiểu Minh rất thích nghe mấy lời như vậy, bám lấy Ngụy Bình Hi: “Lão Ngụy, cũng chỉ có cậu hiểu tớ. Nếu không cậu dẫn tớ đi bộ đội đi, cậu xem xem mai này tớ có thể…”

Ngụy Bình Hi nghiêng đầu nhìn nó: “Chỉ bằng thân thể bé xíu này của cậu sao? Đến quân đội rồi chắc là lại một khóc hai nháo ba thắt cổ chứ gì.”

Hứa Tiểu Minh ủ rũ, phất tay lên tiếng: “Ông đây ra nước ngoài thăm dò tình hình quân địch, cũng coi như là giành lấy vinh quang cho đất nước!”

Ngụy Bình Hi cười đáp: “Vậy ngài đây phải cố gắng lên nha, gieo vạ thật tốt cho chủ nghĩa tư bản.”

Trong lúc hai người bọn họ nói qua nói lại, Phương Tuấn Kỳ đã nốc tận ba chén.

Tề Mộ cướp lấy bình rượu trong tay nó: “Uống nhiều như vậy làm gì hả?”

Phương Tuấn Kỳ không lên tiếng.

Tề Mộ nhìn nó, trong lòng bỗng nhiên trào lên cơn khó chịu không thể nói rõ cũng không miêu tả được, cậu buông lỏng tay nói: “Tụi mình uống chung, uống một mình thật vô nghĩa!” Nói rồi lại cạn một chén với Phương Tuấn Kỳ.

Doãn Tu Trúc nhận ra Tề Mộ có chút không thoải mái, hắn nhìn sang.

Tề Mộ hơi không chịu nổi tầm mắt của hắn, cậu rót cho Doãn Tu Trúc một chén, bảo: “Uống đi! Hôm phải chúng ta phải so thử, xem ai là người có tửu lượng cao nhất!”

Hứa Tiểu Minh đáp: “Chắc chắn là anh Mộ rồi, chú Đại Sơn ngàn chén không say, cậu cũng sẽ không hề thua kém chút nào.”

Kỳ thực tửu lượng Tề Mộ cũng same same, không quá tệ, nhưng để so với Đại Sơn thì vẫn còn thua xa.

Hứa Tiểu Minh chưa từng uống rượu bao giờ cho nên không dám lấy rượu vang đỏ, nhưng lại xấu hổ do đó dứt khoát chọn một chai bia thủ công (*) thật MAN.

(* Bia thủ công hay Craft beer, được định nghĩa là loại bia được ủ hay sản xuất tại những xưởng ủ bia có sản lượng nhỏ hay tại chính trong ngôi nhà của bạn, thường là những xưởng sản xuất hoạt động độc lập, và áp dụng quy trình ủ bia truyền thống, kết hợp với những nguyên liệu đa dạng để tạo hương vị riêng biệt.)

Nó coi loại bia thông thường thành rượu mà uống, nhưng thật ra nồng độ của rượu này so với rượu vang đỏ cũng không khác gì cho lắm, cứ rót vô pháp vô thiên như thế, cuối cùng cả đám lại say khướt.

Ngụy Bình Hi cũng bắt đầu vuốt râu xướng kịch, Hứa Tiểu Minh tưởng chai rượu là quả bowling, cứ nhất định phải ném được điểm tối đa.

Tề Mộ cười ha ha, nói: “Lão Phương, đó là trái bowling, không phải rượu đâu!”

Phương Tuấn Kỳ đang nhặt chai rượu bạn gà con nào đó đánh đổ: “…”

Doãn Tu Trúc cười, lên tiếng: “Cậu say rồi Tề Mộ.”

Tề Mộ nghiêng đầu nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?”

Doãn Tu Trúc cũng hơi say, hắn thấy dáng vẻ kia của Tề Mộ trông càng đẹp mắt hơn thường ngày: “Tớ bảo…”

“Hả?” Tề Mộ sáp lại gần hắn.

Doãn Tu Trúc miệng khô lưỡi khô.

Phương Tuấn Kỳ nói: “Thôi, đều say thành cái dạng gì rồi, mau về nhà đi.”

Cũng chỉ còn lại Phương Tuấn Kỳ và Doãn Tu Trúc là vẫn tỉnh, nhưng đáng tiếc hiện tại Doãn Tu Trúc có phần hơi mơ hồ, bị Tề Mộ làm cho choáng váng.

Phương Tuấn Kỳ cầm lấy điện thoại của Ngụy Bình Hi và Hứa Tiểu Minh, gọi cho tài xế của bọn họ.

Doãn Tu Trúc cũng thanh tỉnh hơn đôi chút: “Tớ đưa Tề Mộ về nhà.”

Tề Mộ vừa nghe đến việc phải đi về bèn làm ầm ĩ lên: “Không về nhà! Tớ không muốn trở về nhà đâu!”

Hứa Tiểu Minh hát: “Không về nhà là không về nhà, đêm nay chúng ta không về nhà ~ “

Ngụy Bình Hi lắc đầu như trống bỏi: “Hôm nay Tiểu Câu ở nhà, tớ chắc là sẽ bị nó mắng té tát mất.”

Phương Tuấn Kỳ thật muốn đập cho mỗi người một gậy ngất xỉu luôn.

Bình thường Hứa Tiểu Minh chẳng có can đảm, uống rượu vào lá gan lớn ra: “Lão Ngụy à, ba mẹ cậu nghĩ gì mà lại đặt cho nữ thần của tớ cái tên như thế vậy? Tiểu Cự? Người khổng lồ nữ à!”

Ngụy Bình Hi nói: “Lẽ nào nó không phải người khổng lồ nữ sao?”

Hứa Tiểu Minh: “…”

Tề Mộ: “Đừng nói như vậy, dù sao người ta cũng là con gái mà.”

Ngụy Bình Hi: “Con gái? Gọi là người phụ nữ mạnh mẽ còn như bị sỉ nhục ấy!”

Hứa Tiểu Minh thổn thức: “Ba mẹ cậu thật kì lạ, một cô gái tốt như vậy lại có cái tên quá mức khó hiểu, còn bị bảo là người khổng lồ nữ nữa chứ!”

Tề Mộ say đến choáng váng đầu óc nhưng vẫn còn nhớ phải giảng hòa: “Tớ cảm thấy em ấy rất đáng yêu, có ai quy định con gái nhất định phải dịu dàng, ngoan ngoãn đâu? Nghiêm túc một chút cũng rất có sức hút.”

Ngụy Bình Hi phất tay một cái: “Đừng nhắc đến phụ nữ nhà tớ nữa, chân tớ run!”

Lúc này tài xế của mỗi đứa đã đến, thật vất vả mới vác được thiếu gia nhà mình đi.

Phương Tuấn Kỳ hỏi Doãn Tu Trúc: “Cậu không sao chứ?”

Doãn Tu Trúc trông vẫn rất bình tĩnh: “Không sao.”

Phương Tuấn Kỳ nói: “Vậy Tề Mộ giao cho cậu.”

Doãn Tu Trúc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Tề Mộ đương nhiên là của tớ.

Đủ để thấy rõ Doãn thiếu gia đã say khướt rồi.

Bất quá dù có say nhưng cũng giữ được lý trí, về nhà vẫn được. Doãn Tu Trúc nắm tay Tề Mộ, hai người cùng nhau lên xe.

Tài xế hỏi: “Đưa Tề thiếu gia về trước hay sao ạ?”

Tề Mộ lập tức nói: “Tớ không về nhà! Đại Sơn bắt cóc đại Kiều rồi nên tớ chẳng cần về nữa đâu!”

Doãn Tu Trúc cười cực kì dung túng: “Được rồi, tới chỗ tớ ngủ vậy.”

Tề Mộ gật đầu qua loa: “Không phải về nhà là ok.”

Doãn Tu Trúc nói với tài xế: “Đi thẳng về nhà.”

Lúc trở lại nhà họ Doãn thì Tề Mộ đã ngủ, tài xế hỏi: “Tôi tới giúp.”

Doãn Tu Trúc lắc đầu: “Không cần.” Nói rồi hắn đỡ Tề Mộ dậy, chầm chậm đi vào trong phòng.

Tề Mộ ngủ mơ màng, ngoài miệng vẫn đang nói: “Không về nhà…”

Doãn Tu Trúc buồn cười đáp: “Ừ, không về.”

Tề Mộ không lên tiếng, đi được hai bước lại bắt đầu rên rỉ: “Nóng quá.”

Trời tháng 6 nên buổi tối vẫn rất nóng, Tề Mộ lại uống nhiều rượu như vậy, thân thể toả nhiệt cũng là chuyện bình thường.

Doãn Tu Trúc nói: “Vào nhà thôi, bên trong có điều hòa.”

Tề Mộ gật đầu, cũng chẳng biết có nghe hiểu hay không.

Doãn Tu Trúc đặt cậu nằm trên ghế sofa, đứng lên bảo: “Tớ đi cho rót cho cậu cốc nước.” Đáng tiếc trong nhà không có thuốc giải rượu nhưng cũng không sao, đã trễ thế này, ngủ một giấc là được.

Tề Mộ ngủ thẳng cẳng trên ghế, cả người vừa nóng vừa khát, đầu óc rối như tơ vò.

Doãn Tu Trúc đem nước tới thì Tề Mộ đã ngủ mất.

Mái tóc cậu hơi loạn, hai gò má ửng hồng. Bởi vì uống quá nhiều rượu mà đôi môi đặc biệt tươi đẹp tựa như trái đào chín.

Doãn Tu Trúc nhìn đến trong lòng nóng bừng.

Có lẽ là khát nên Tề Mộ bèn liếm môi, vệt nước dính lên trên khiến đại não Doãn Tu Trúc kêu ong ong. Hắn như bị ma ám mà cúi người xuống, hôn bờ môi ngày nhớ đêm mong ấy.

Không sao… Tim của Doãn Tu Trúc đập rất nhanh, vô cùng sợ hãi nhưng lại đang không ngừng tự an ủi bản thân —— Tề Mộ say rồi, cậu ấy không thể biết được.

Chỉ là lén lút hôn một cái, sau này e rằng cũng sẽ không có cơ hội như vậy nữa.

Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau lại như bị điện giật, có sự rung động xuất phát từ sâu thẳm trong linh hồn hắn.

Đây là Tề Mộ, hắn yêu Tề Mộ.

Doãn Tu Trúc có phần tham lam: có lẽ mình có thể hôn thêm một cái, chỉ một cái thôi…

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra, hắn lại rơi vào trong một đôi mắt đen láy. Đột nhiên, hết thảy ngọt ngào và lưu luyến được thay thế bằng sự lạnh lẽo thấu xương. Doãn Tu Trúc đứng bật dậy, nhìn Tề Mộ đã tỉnh lại mà không biết phải làm sao.

“Tớ…” Sắc mặt Doãn Tu Trúc trắng bệch, nóng lòng giải thích. Nhưng vô số lời sắp sửa nói ra lại không hề có trọng lượng —— Dù có lấy cớ thế nào thì cũng chẳng thể che giấu được việc hắn đã hôn cậu.

Quá hồ đồ rồi. Hắn rõ ràng đã quyết định, rõ ràng đã…

Khi trong đầu Doãn Tu Trúc đều là một mảnh hỗn loạn, Tề Mộ bèn đứng dậy, cắn vào môi của hắn.

Đồng tử Doãn Tu Trúc bất chợt co rụt lại, suy nghĩ rối như tơ kia trở nên trống rỗng.

Tề Mộ vòng tay qua cổ hắn, đầu lưỡi khẽ cử động như thử thăm dò muốn tách đôi môi hắn ra. Bùm một tiếng, chờ đến lúc Doãn Tu Trúc hoàn hồn lại, hắn đã ghì chặt gáy Tề Mộ, dùng sức hôn trả cậu.

Đây là một nụ hôn không có chút kết cấu nào, chẳng có kinh nghiệm lại càng miễn bàn đến kỹ thuật. Bọn họ chỉ liên tục đòi hỏi đối phương, giữ lấy, bày tỏ thứ tình cảm vẫn luôn giấu kín.

Mãi đến khi Tề Mộ thở không nổi mà khẽ đẩy hắn, Doãn Tu Trúc mới vội vàng buông cậu ra.

Hai người một trên một dưới, nhìn đối phương không chớp mắt.

Doãn Tu Trúc chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy, trái tim hắn sắp nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài rồi. Sự vui sướng to lớn giấu đi sợ hãi và bất an, dường như làm cho hắn mất đi năng lực suy nghĩ.

“Tề Mộ…” Hắn khàn giọng gọi tên cậu, mang đầy vẻ mong đợi.

Tề Mộ cũng đang vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: “Ừ.”

Môi Doãn Tu Trúc khẽ run, rõ ràng đang nhìn xuống cậu nhưng thật giống như đảo ngược, bởi vì trái tim của hắn đang nằm trong tay Tề Mộ, cậu có thể dễ như ăn cháo mà bóp nát nó.

“Tớ thích cậu” Coi như kiếp này, Doãn Tu Trúc cũng không có tư cách nói ra câu ấy.

Tề Mộ không chớp mắt nhìn hắn, tựa hồ có phần chưa kịp phản ứng.

Doãn Tu Trúc chẳng muốn dừng lại. Nếu như đây là giấc mộng thì hắn nguyện ý mãi mãi không tỉnh lại: “Tề Mộ, tớ yêu cậu.”

    —— Tề Mộ, tớ thích cậu.

    —— Tề Mộ, anh yêu em.

Hai câu này hòa cùng với rượu, trải qua thời gian rất lâu mới tiến vào trong đầu của Tề Mộ.

Cậu nhìn người trước mặt, nhìn gò má trắng nõn của hắn, nhìn ngũ quan tuấn tú của hắn, nhìn đôi mắt tình sâu như biển của hắn, cảm thấy giấc mộng này chân thực quá mức.

Nhưng không nỡ tỉnh lại.

Tề Mộ đứng dậy, đè Doãn Tu Trúc xuống ghế sofa.

Cậu có chút choáng váng, đầu óc thoáng một cái đã ngày càng trở nên mơ hồ hơn. Vì thế cậu cảm thấy người trước mặt vô cùng đẹp mắt.

Cậu quỳ trên ghế sofa, ngón tay lướt từ vầng trán trơn bóng xuống dưới, vuốt ve hàng lông mày thon dài, khóe mắt hơi rũ xuống, sống mũi cao, còn có cặp môi mỏng.

Thật đẹp, Tề Mộ thấp giọng nói: “Tớ cũng thích cậu…”

Doãn Tu Trúc mở to mắt, biểu tình trên mặt đã không có cách nào dùng mừng như điên để hình dung. Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tề Mộ, chỉ sợ nếu hắn vừa nhắm mắt, Tề Mộ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Ngón tay Tề Mộ dừng trên môi hắn, nở nụ cười. Đây không phải là Doãn Tu Trúc… Tề Mộ nhắc nhở chính mình như vậy… Đây là giấc mộng của cậu, là cậu đang có ảo tưởng đối với một cô gái không hề quen biết.

Nếu như là trước đây, cậu chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay lập tức, nhưng lúc này cậu không muốn như vậy. Cậu biết mình không thể thi đậu Học viện mỹ thuật Thanh Hoa, cậu biết mình sắp phải rời khỏi hắn, nếu thế thì sao không hưởng thụ giấc mơ này một chút?

Đây là dấu chấm nhỏ, đúng, là dấu chấm nhỏ, không phải Doãn Tu Trúc. Tề Mộ không ngừng tự nói với bản thân, dần dần cũng trở nên tin tưởng hơn.

Cậu chưa thỏa mãn mà dùng ngón tay miêu tả dáng vẻ của hắn, cúi đầu hôn lên trán, lông mày và đôi mắt của hắn, cuối cùng dừng trên môi.

“Tớ rất thích bộ dạng của cậu…” Tề Mộ khẽ thở dài “Dấu chấm…” Cậu chợt dừng lại, nhận ra có gì đó không đúng, dấu chấm nhỏ chẳng phải là tên người, không nên gọi như vậy.

Nhưng cũng không sao, là mơ mà. Tề Mộ bèn mở miệng: “Chúng ta hẹn hò đi, dấu…”

Doãn Tu Trúc nghe được.

Tiểu Câu.

Tề Mộ tưởng hắn là Ngụy Bình Câu (*)?

(*Dấu chấm nhỏ cũng đọc là Tiểu Câu 小句)

Doãn Tu Trúc như rơi vào hầm băng. Tề Mộ thích Ngụy Bình Câu, cậu nghĩ người cậu vừa hôn chính là cô ấy, cậu nghĩ rằng ngón tay cậu đang miêu tả ngũ quan cô, đôi môi cậu đang hôn chính là…

Sau sự vui sướng to lớn là tràn ngập tuyệt vọng.

Linh hồn Doãn Tu Trúc phảng phất như bị dày xéo mạnh mẽ, hắn mờ mịt nhìn xung quanh, cái gì cũng đều không nghe được, cái gì cũng đều không nhìn thấy được, cái gì cũng đều không suy nghĩ được.

Chỉ có đầm lầy đen kịt, dây leo lạnh lẽo, giương nanh múa vuốt nhào đến tấn công hắn.

Tề Mộ không thể thích hắn. Tề Mộ thích con gái. Hiện tại cô gái ấy còn có tên.

Tề Mộ không thuộc về hắn.

Tề Mộ khắc sâu trong xương tủy của hắn, muốn rời khỏi hắn.

Trời long đất lở, Doãn Tu Trúc cảm thấy so với cái chết thì điều này còn đáng sợ, tuyệt vọng hơn.

Mà lúc này Tề Mộ lại hôn hắn, dùng biểu cảm đầy ngọt ngào, vui vẻ mà hôn hắn.

Cậu không hôn hắn, mà đang hôn cái người trong tưởng tượng kia.

Doãn Tu Trúc chưa từng nghĩ tới, thì ra một nụ hôn lại có thể đau khổ đến như vậy.

Hắc ám trong lòng bởi vì Tề Mộ hôn hắn mà điên cuồng lan tràn, cuối cùng cũng hòa làm một với vũng bùn, Doãn Tu Trúc giữ chặt eo Tề Mộ, đem cậu đặt ở dưới thân.

Tề Mộ còn cười với hắn, trong đôi mắt đều là mê luyến rõ ràng.

Khuôn mặt Doãn Tu Trúc không có cảm xúc, thô bạo cởi quần áo của cậu, nồng cháy hôn lên thân thể cậu.

Của hắn… chính là của hắn…

Người này chỉ có thể là của hắn!

Doãn Tu Trúc mút xương quai xanh của cậu, điên cuồng lưu lại dấu ấn màu đỏ, tựa như có thể chứng minh người ấy thuộc về hắn, ai cũng không thể cướp đi được.

Tề Mộ giơ tay, dường như muốn đẩy hắn ra.

Động tác cự tuyệt này cơ hồ đã kích thích Doãn Tu Trúc, hắn tóm chặt lấy cổ tay cậu, cúi người ngậm lấy điểm hồng nhạt trước ngực cậu.

Tề Mộ kêu rên, cánh tay trong nháy mắt đã mất hết sức lực, cả người đều mềm nhũn đến không ra hình thù gì. Doãn Tu Trúc hôn thẳng xuống phía dưới, vừa thô bạo vừa đầy nóng vội, khi hắn ngậm lấy tính khí của Tề Mộ, Tề Mộ nghẹn ngào nói: “Không… Không muốn…”

Không muốn cái gì.

Không muốn hắn à.

Nhưng tôi muốn em, muốn đến phát điên rồi.

Doãn Tu Trúc kích thích nơi mẫn cảm trên cơ thể cậu, dễ dàng làm cậu bắn ra.

Thật ra hắn nên dừng lại, không tiếp tục nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới Tề Mộ vì người khác mà ý loạn tình mê, vì người khác mà động tình như vậy…

Từ nay về sau, hắn sẽ không thể tới gần Tề Mộ nữa, cũng đánh mất khả năng có được cậu, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt cậu cũng chẳng có.

Doãn Tu Trúc cúi đầu hôn cậu, thô bạo chiếm lấy cậu.

Làm tiền hí không đủ, tinh dịch dùng để bôi trơn cũng còn thiếu rất nhiều, mặc dù có rượu gây mê, nhưng đấu đá bừa bãi như vậy đối với người nào đó cũng là sự thống khổ to lớn.

Doãn Tu Trúc không muốn hưởng thụ. Chuyện cả đời chỉ có một lần mà hắn lại dùng để dập lửa.

=========================

Hai cháu đã chậm nhiệt thì chớ còn dư này QAQ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.