Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 30




Tề Mộ mở to mắt, chớp lia lịa.

Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí vọt thẳng lên đỉnh đầu, biến hắn thành cái ấm nước nóng, trong đầu vang lên tiếng sôi ùng ục.

Ma xui quỷ khiến môi hắn khẽ cử động, phát điên với ý muốn dùng sức hôn cậu.

Cũng may Tề Mộ đã chống tay đứng lên. Thời điểm bờ môi hai người tách ra, Doãn Tu Trúc như từ thiên đường rơi xuống nhân gian, không biết mình là ai đây là đâu.

“Đúng là nghiệp chướng!” Bác gái tức đến trào máu họng. Một đống hỗn loạn thế này muốn dọn thế nào đây! Hai thằng nít ranh kia tính phá hết cái siêu thị à!

Động tĩnh lớn như vậy, Bàng Lương và Giang Mạn Mạn cũng đều nghe thấy. Hai người đồng thời nhìn sang, tự nhiên phát hiện Tề Mộ lẫn Doãn Tu Trúc.

Đôi chim cu không thấy bọn họ vừa hôn nhau, chỉ đơn thuần nghĩ họ đang bị mặt đất đầy kẹo dọa sợ. Tề Mộ chỉ có thể cho hai người kia một nụ cười gượng gạo đầy phép tắc.

Cậu vẫn ngồi trên đùi Doãn Tu. Tề Mộ nhanh chóng đứng dậy, đưa tay kéo Doãn Tu Trúc lên.

Doãn Tu Trúc ngơ ngác không nhúc nhích. Chung quanh hắn là các loại kẹo đủ mọi màu sắc, cả người lại trắng nõn tuấn tú, ngồi ở trong đống kẹo thật giống với các nhân vật trong truyện cổ tích, tựa như ảo mộng.

Tề Mộ nghĩ lại chuyện hoang đường vừa này mình đã làm, hoảng sợ kinh khủng—— Xong phim, Tiểu Trúc tử có phải là giận rồi hay không?

Móa nó đây là nụ hôn đầu nhỉ? Cứ bị cậu cướp đi như vậy à? Chẳng hiểu thế nào lại vô lý bị cậu lấy mất?

Nếu việc này xảy ra trên người cậu thì cậu cũng sẽ giận. Anh em tốt thì đã làm sao? Là anh em tốt cũng không thể tùy tiện cướp đi nụ hôn đầu của người ta được mà.

Cả đời cũng chỉ có một lần, mất rồi cũng chỉ có thể đợi đến kiếp sau thôi!

Trong lòng Tề Mộ hoảng loạn, lại không tiện ở trước mặt nhiều người như vậy xin lỗi, chỉ có thể lắp bắp nói: “Ngã, ngã có đau không?”

Doãn Tu Trúc đột nhiên ngẩng đầu, đôi con ngươi đen kịt khóa chặt lấy cậu.

Tề Mộ cho là hắn tức giận, có chút khó chịu: “Là lỗi của tớ, ngạc nhiên quá nên đứng không vững, cậu…”

“Ôi trời ạ!” Bác gái gào khóc “Sao lại đụng phải hai thằng nhóc láo xược này chứ, làm thế nào bây giờ đây? Công việc này không thể giữ được rồi!”

Có người ngoài ở cạnh, Tề Mộ không thể giải thích. Cậu nhanh chóng nói với bác gái: “Xin lỗi, cháu sẽ bồi thường ạ.”

Bác gái không tin: “Bồi với chả thường cái gì hả, đám nít ranh chúng mày…”

Tề Mộ cắt ngang lời bác gái: “Bác yên tâm, cháu sẽ mua hết số kẹo này”

Bác gái sững sờ: “Cái gì?”

Tề Mộ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng: “Bác giúp cháu tính một chút, toàn bộ số kẹo bị rơi cháu mua hết. Cái kệ hàng này nếu có hư hại gì hết bao nhiêu cháu cũng sẽ bồi thường đầy đủ”

Lúc này người phụ trách quầy bán kẹo tới, chợt nhìn thấy bãi chiến trường này cũng thấy tê cả da đầu. Mặc dù nghe Tề Mộ nói vậy nhưng y cũng vẫn không tin tưởng lắm…

“Chỗ kẹo này không ít tiền đâu…”

Tề Mộ tự nhận có lỗi, từ trước đến giờ là có gan làm có gan chịu: “Không sao, cháu mua hết” Mặc dù halloween đã qua, nhưng cũng có thể mang đến trường học chia cho mọi người.

Có mấy câu nói này của cậu, nhân viên siêu thị bắt đầu bận rộn. Bọn họ đều là làm công ăn lương, xảy ra chuyện như vậy không ai muốn phải gánh chịu, bọn họ cũng rất khó khăn.

Ngày thường Bàng Lương và Tề Mộ khá thân thiết, Giang Mạn Mạn cũng biết. Hai người không để ý tới chút xấu hổ này, đi tới trước giúp đỡ, đồng thời thu dọn kệ hàng và đống kẹo rơi vãi đầy đất.

Trong lòng Tề Mộ trống rỗng, thật không dám nhìn Doãn Tu Trúc. Đơn giản mượn cơ hội cả hai cùng bận việc, dẫu sao cũng phải dọn cho xong cái đã.

Ước lượng xong xuôi thì tính tiền. Tề Mộ trực tiếp quẹt thẻ thanh toán, không có  chút do dự nào.

Lúc này các nhân viên siêu thị mới thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Tề Mộ không phải chỉ mạnh miệng.

Bác gái cũng ý thức được mình đã hiểu nhầm cậu, nhỏ giọng nói: “Là lỗi của bác, còn tưởng rằng hai đứa muốn trộm kẹo cho nên mới quát như thế”

Tề Mộ vốn cũng không so đo những thứ này, thấy bác đã xin lỗi mình thì đáp: “Không sao ạ, vốn là do chúng cháu cứ lén lén lút lút”

Bác gái hiếu kỳ hỏi: “Hai cháu rình mò ở đây làm gì thế?”

Tề Mộ cười khổ thấp giọng trả lời: “Đôi tình nhân nhỏ kia là bạn học của cháu, thấy bọn họ đang hẹn hò nên muốn lén đi theo nhìn một tẹo ạ”

Bác gái đã hiểu: “Thì ra là vậy…”

“Nhưng mà” Tề Mộ tội nghiệp đáp “Giá tiền một lần nhìn trộm cũng không nhỏ!”

Cậu nói mấy câu đã chọc cho bác gái phải bật cười, lúc gần đi còn dúi cho cậu một hộp sô cô la làm quà.

Đến mua thức ăn cho mèo nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn là 4 túi kẹo siêu bự.

Bàng Lương lúng túng nói: “Thật tình cờ”

Tề Mộ trêu ghẹo hai người họ: “Không phải, nếu không tại hai cậu thì tớ cũng không cần mua nhiều kẹo như vậy đâu”

Bàng Lương cùng đã quá quen, biết cậu đang nói đùa, cười mắng: “Ai bảo cậu xấu bụng”

Tề Mộ nói: “Tớ mà không tốt bụng thì khi hai cậu hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật tớ đã không núp đi như vậy rồi”

Cậu nói toạc ra khiến cả ba người ở đây đều đỏ mặt. Khóe mắt Tề Mộ liếc sang Doãn Tu Trúc, tim đập thình thịch: Đậu má… nên khâu cái miệng thối này vào cho rồi!

Cũng may Bàng Lương và Giang Mạn Mạn lại càng xấu hổ hơn, hoàn toàn không phát hiện ra hai người họ có gì khác thường.

Tề Mộ còn không biết nên xin lỗi Doãn Tu Trúc như thế nào, đơn giản kéo Bàng Lương và Giang Mạn Mạn cùng đi uống nước.

Bên ngoài chính là  tiệm cà phê. Bởi vì đồ đạc quá nhiều, bốn người ngồi tại một chiếc bàn dài, bên cạnh ai cũng có một túi kẹo.

Tề Mộ nói: “Các cậu mỗi người xách một túi về nhé”

Giang Mạn Mạn ngượng ngùng đáp: “Tớ…”

Tề Mộ lên tiếng: “Lớp phó truyền thông đừng hẹp hòi như vậy mà. Giúp bọn tớ chia sẻ một chút, nặng lắm”

Giang Mạn Mạn nhìn Bàng Lương, Bàng Lương đáp: “Không sao, coi như cậu ấy đền bù cho tụi mình” Phá buổi hẹn hò tốt đẹp của người ta!

Giang Mạn Mạn ngại ngùng cười cười.

Đều là bạn học, dăm ba câu đã bắt đầu tám xuyên lục địa.

Mặc dù trước đây Giang Mạn Mạn không cùng Tề Mộ nói chuyện quá nhiều, nhưng mà cũng biết cậu không hung ác như trong lời đồn. Tính tình rất tốt, hơn nữa vẫn luôn chăm sóc Doãn Tu Trúc, ấn tượng của lớp số 2 bọn họ với cậu đã thay đổi không ít.

Trò chuyện một lúc, Tề Mộ hóng hớt được chút bí mật nhỏ của hai người họ.

Bàng Lương cười hì hì, có phần thẹn thùng bèn đắc ý nói: “Bọn tớ lưỡng tình tương duyên nên mới hẹn hò thôi”

Tề Mộ khoa trương: “Vậy sao vẫn chưa có ai lưỡng tình tương duyệt với tớ?”

Tay khuấy cafe của Doãn Tu Trúc ngừng lại.

Tề Mộ vẫn không dám nhìn hắn, chỉ có thể chơi với bạn học kia.

Giang Mạn Mạn bị hắn chọc cho cười không ngừng, cũng không câu nệ như ban đầu nữa, cô nói: “Các cậu được ủng hộ lắm đó”

Tề Mộ nhạy cảm bắt được trọng điểm: “Bọn tớ á?”

Doãn Tu Trúc vẫn luôn không lên tiếng, Giang Mạn Mạn đối với hắn vẫn có chút thiếu tự nhiên, chỉ nhỏ giọng đáp: “Nhân khí của Doãn Tu Trúc rất cao.”

Tề Mộ cảm thấy hết sức hứng thú: “Sao thế? Nữ sinh mấy cậu còn ngầm bàn nhau cơ à?”

“Đương nhiên…” Giang Mạn Mạn đáp “Rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu ấy.”

Dáng vẻ Tề Mộ như vừa khám phá được thế giới mới: “Vậy sao tớ không biết gì hết?”

Bàng Lương cười ha ha: “Cậu có phải nữ sinh đâu nên biết thế quái nào được!”

“Nhưng cũng không thấy có nữ sinh nào tìm cậu ấy chơi cùng mà.” Tề Mộ cả ngày đều ở cạnh Doãn Tu Trúc, ngạc nhiên là không phát hiện có cô gái nào chủ động tiếp cận hắn.

Giang Mạn Mạn nhỏ giọng trả lời: “Tất cả mọi người đều không dám tới gần cậu ấy…”

Tề Mộ ngẩn người, bỗng nhiên thông minh hẳn lên: “Không phải là bởi vì tớ đấy chứ?”

Ba người ở đây đều không theo kịp mạch não của cậu.

Tề Mộ nói thêm: “Thanh danh của tớ không ra gì, mấy bạn gái thích Doãn Tu Trúc là bởi vì tớ cho nên mới không dám tới gần cậu ấy phải không?”

Giang Mạn Mạn phì cười: “Hóa ra cậu cũng biết thanh danh của mình không tốt đấy”

Tề Mộ thoải mái đáp: “Đã là đàn ông thì dám làm dám chịu.”

Giang Mạn Mạn lắc đầu nói: “Không phải do cậu, là Doãn Tu Trúc cho người khác cảm giác không dễ gần cho lắm”

Điều này cũng đúng… Tề Mộ nhìn Doãn Tu Trúc trầm mặc ở bên cạnh, trong lòng run sợ: Lúc hắn làm mặt lạnh thì cậu cũng có chút hãi nữa là. Haizz, bản thân tại sao lại hồ đồ cướp đi nụ hôn đầu của người ta thế này! Phải làm sao bây giờ, dỗ kiểu gì mới được đây!

Doãn Tu Trúc vẫn luôn không nói gì, Giang Mạn Mạn cũng không tiện nói chuyện với hắn bèn nhắc đến Tề Mộ.

Tề Mộ cực kì hứng thú hỏi: “Lớp 2 có người thích tớ à?”

Giang Mạn Mạn cười lắc đầu: “Không nói cho cậu biết đâu”

“Nói đi mà” Tề Mộ đáp “Tớ còn chưa được ai tỏ tình bao giờ đó”

Giang Mạn Mạn kinh ngạc nói: “Không có ai sao?”

Tề Mộ bất đắc dĩ trả lời: “Chưa từng” Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không nhưng cậu cảm thấy Doãn Tu Trúc như đang liếc mắt nhìn cậu. Đến lúc cậu quay sang thì chỉ thấy Doãn Tu Trúc vẫn đang khuấy cafe.

Bàng Lương nói xen vào: “Thấy mấy chiến tích vĩ đại kia của cậu thì có nữ sinh nào muốn trêu chọc cậu đây?”

Tề Mộ thở dài lên tiếng: “Tớ không đánh con gái mà”

Giang Mạn Mạn vẫn còn tò mò, thấy Tề Mộ thân thiện như vậy mới bèn hỏi quá phận một câu. Tề Mộ đối với chuyện này cũng không muốn nói nhiều, hời hợt đáp: “Học trưởng thì làm sao. Ngứa đón tìm tới cửa nên tớ cũng chỉ có thể đánh đến khi anh ta thỏa mãn mới thôi”

Cậu nói nhẹ nhàng nhưng kết quả lại quá dọa người, Giang Mạn Mạn thấy thế cũng không dám hỏi thêm nữa.

Bốn người uống hết cà phê xong thì đã muộn, ai đi đường nấy.

Từ đầu đến cuối Doãn Tu Trúc chỉ nói có một câu với nhân viên phục vụ —— một cốc cà phê.

Hai người bắt xe, ngồi chung ở phía sau, đặt kẹo trong cốp xe. Sau khi xe nổ máy Tề Mộ nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn nhìn hắn, rốt cục không kìm được mà nhích lại gần, nhỏ giọng lên tiếng: “Đừng giận nhé, là tớ không tốt.”

Bởi vì cậu dựa sang chỗ hắn mà lưng Doãn Tu Trúc cứng còng, thậm chí nghe không hiểu ý cậu.

Tề Mộ lấy lòng nói: “Tớ không cố ý mà. Nếu cậu thấy khó chịu thì cứ đánh tớ này?”

Rốt cục Doãn Tu Trúc cũng hoàn hồn, hắn hỏi ngược lại: “Hả?”

Tề Mộ: “…” Tui chớt. Tiểu Trúc tử tức giận đến mức thực sự muốn đánh tui một trận cho hả giận rồi nè!

Trời đất thiên địa thánh thần ơi, cậu không cố ý mà! Nhưng nụ hôn đầu này thật sự đã là một đi không trở lại!

Tề Mộ quyết tâm, nói rằng: “Chờ về nhà, ở trên xe khéo lại bị đàm tiếu không tốt”

Câu này Doãn Tu Trúc nghe thấy rõ ràng. Hắn hơi nghi hoặc một chút, lại không biết nên hỏi thế nào.

Tề Mộ chỉ lo sẽ làm hắn thấy phiền nên liền ngồi cách xa hắn. Trong lòng cậu loạn tùng phèo, thấp thỏm bất an: Đánh một trận mà nguôi giận thì cũng được thôi, chỉ sợ cái tên này lại thấy bực bội!

Sau khi về đến nhà, vừa xuống xe xong Doãn Tu Trúc lại không đầu không đuôi hỏi một câu: “Cậu chưa từng được ai tỏ tình à?”

Tề Mộ hỏi ngược lại: “Lẽ nào cậu đã từng?”

Doãn Tu Trúc lắc đầu.

Tề Mộ cũng lắc đầu: “Không có, cho tới bây giờ cũng chưa được.”

Doãn Tu Trúc dừng lại: “Nếu có người tỏ tình với cậu thì cậu sẽ như thế nào?”

“Thế nào là sao?” Tề Mộ mất tập trung đáp “Chắc là từ chối thôi”

Trong lòng Doãn Tu Trúc trầm xuống.

Tề Mộ nói: “Tớ không thích cô ấy thì đương nhiên là sẽ từ chối rồi”

“Cậu có…” Doãn Tu Trúc suýt nữa thì hỏi Cậu có người mình thích chưa nhưng vì Tề Mộ đã đẩy cửa phòng ra nên đành phải đi vào nhà trước.

Ai ngờ vừa vào bên trong, Tề Mộ thở dài, dùng tư thái thấy chết không sờn cởi áo khoác, nhắm hai mắt nói: “Đến đây đi!”

Doãn Tu Trúc: “…”

Tề Mộ mặc một cái áo phông mỏng mặt đối mặt với hắn, nhắm chặt hai mắt lại, bên dưới sống mũi thanh tú là bờ môi mềm khẽ run.

Đến đây đi.

Giống như muốn được hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.