(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Dứa
Thấy sắc mặt trắng bệch của Triệu Quy Nhạn, Triệu Vân Oanh vô cùng đắc ý.
Nàng ta còn nghĩ Triệu Quy Nhạn sợ làm thiếp cho người ta, tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu của nàng.
“Ngũ muội muội yên tâm, dáng dấp ngươi xinh đẹp như thế, phụ thân và mẫu thân chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một gia đình trong sạch. Thượng thư Binh Bộ nắm giữ quyền lực quan trọng trong tay, cũng phù hợp với ngươi đấy. Ngoài ra còn có Trần Quốc công, nghe nói vợ cả đã qua đời từ năm ngoái, dưới gối chỉ có ba người con. Muội muội gả tới đó không cần bận lòng việc con nối dõi, cuộc sống cũng coi như thư thái.”
Triệu Vân Oanh chẳng có thiện ý gì, những người được liệt kê hoặc là kẻ bạo lực, tính cách nóng nảy hay ra tay đánh người, hoặc là người lớn tuổi góa vợ, quả thực không xứng với người xinh đẹp tựa hoa như Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn không nghe lời nàng ta nói, hiện tại trong đầu nàng chỉ ngập tràn suy nghĩ không thể tiến cung. Nàng bàng hoàng, bên tai ong ong, bàn tay đặt trên đầu gối vẫn luôn run run.
Triệu Vân Oanh giễu cợt trong chốc lát, thấy nàng không phản ứng gì, cũng mất hết hứng thú.
“Triệu Quy Nhạn, với thân phận của ngươi, ngươi nên giống mẹ ruột của mình, chỉ xứng có số phận như vậy thôi. Sau này đừng mơ tưởng đến những thứ mà ngươi không xứng nữa.”
Triệu Quy Nhạn định thần lại, xoa ấn đường nhìn nàng ta. Đôi mắt sáng tựa làn nước mùa thu ấy như dâng lên hơi sương, nàng muốn hỏi, thân phận của nàng là gì? Nàng nên chấp nhận số phận nào đây?
Nhưng nhìn vào sợi tơ vàng thêu trên vạt áo của Triệu Vân Oanh, nàng nghiêng đầu, đè nén cảm giác khô khốc trong họng.
Thứ nữ không được thương yêu thì nên nén giận. Nếu nàng và Triệu Vân Oanh nảy sinh tranh chấp, Dương thị và Triệu Thanh Hồng sẽ không bao giờ thiên vị đứng về phía nàng.
Cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng.
Hôm qua lợi dụng lúc hỗn loạn đẩy nàng ta ngã xuống đất, đã là hành động to gan nhất của nàng rồi.
Triệu Vân Oanh rời khỏi viện trong tâm trạng vui vẻ, hôm nay đã dùng lời nói sỉ nhục Triệu Quy Nhạn, nên các nàng cũng không quậy phá viện nữa.
Gió lạnh xào xạc, tấm rèm mỏng đung đưa, chóp mũi Triệu Quy Nhạn ê ẩm. Thải Nguyệt vén rèm vào, vẻ mặt đầy lo lắng. Triệu Quy Nhạn cuộn ngón tay, cười lớn với Thải Nguyệt.
Thải Nguyệt bỗng đỏ hoe mắt.
Từ trước đến nay, tiểu chủ tử luôn ấm áp lương thiện, chưa bao giờ chủ động xúc phạm ai. Song, chẳng ai trong phủ thích nàng, trước kia nàng chỉ bị khắt khe trong việc ăn, mặc, ở, đi lại, nhưng hiện tại lúc nào cũng bị người ta sỉ nhục.
Thải Nguyệt thoáng nghe được lời nói của Triệu Vân Oanh ở bên ngoài, nàng ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Triệu Quy Nhạn, nói từng câu từng từ: “Tiểu thư, ngài đừng nghe lời tam tiểu thư, ngài nhất định sẽ được gả cho một người tốt, vô cùng tốt.”
Ngày nào Thải Nguyệt cũng hy vọng, hy vọng Triệu Quy Nhạn có thể gả cho một lang quân như ý, sớm ngày thoát khỏi bể khổ.
Triệu Quy Nhạn nghe thấy từ gả này, trong mắt thoáng qua vài phần mông lung, nàng sống ở hậu viện, gặp gỡ ít người, mà hầu hết bọn họ đều có ý đồ xấu với nàng. Nàng không biết người bên ngoài phủ thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ gặp được một người đối xử tốt với nàng.
Nàng muốn vào cung, chỉ một lòng muốn trả thù cho a tỷ, không hề suy xét đến việc mình sẽ gả cho người ra sao.
Đối với nàng, từ gả này vô cùng xa lạ.
Thấy nàng không thể hiện cảm xúc gì, Thải Nguyệt thầm thở dài.
Suy cho cùng, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, chưa có khái niệm gì về việc chung thân đại sự.
Cũng tốt, không được tiến cung, nói chuyện này vẫn còn sớm.
Triệu Quy Nhạn không nghĩ nữa, đứng dậy, hiện tại nàng không muốn quan tâm mấy chuyện xuất giá bỏ đi này.
Thấy nàng đứng phắt dậy bước ra ngoài, Thải Nguyệt kinh ngạc kéo nàng lại: “Tiểu thư muốn đi đâu?”
Triệu Quy Nhạn cắn môi: “Ta muốn đến hỏi phụ thân, xem ông có thể nghĩ cách để ta vào cung không, làm cung nữ cũng được.”
Thải Nguyệt ngạc nhiên: “Vì sao tiểu thư cứ nhất quyết muốn tiến cung vậy?”
Vào cung làm phi thì nàng ấy còn có thể hiểu, nhưng làm cung nữ thì lý do là gì?
Đôi mắt sóng sánh long lanh của Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng cúi đầu im lặng.
Thải Nguyệt khuyên nhủ: “Ngày trước ngài vào cung luôn được đại tiểu thư che chở, cũng chưa bao giờ ở lại lâu, tất nhiên không biết trong cung hiểm ác thế nào. Nếu ngài vào cung, dù làm cung nữ hay làm nương nương, ngài sẽ luôn phải ở trong cung cả ngày lẫn đêm. Trong cung đầy rẫy những kẻ mưu mô, nguy cơ tứ phía, ngài tới đó chẳng phải như dê vào miệng cọp sao? Tuy điều kiện trong phủ có phần khó khăn, nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nghe nô tỳ khuyên một câu, tiểu thư nên từ bỏ suy nghĩ tiến cung đi.”
Thải Nguyệt nói xong, thấy cô nương nhỏ cúi đầu, mím chặt môi, trong đôi mắt đen láy hiện rõ vẻ cố chấp.
Những lời khuyên nhủ tiếp theo, Thải Nguyệt chợt không thể nói được nữa.
Cô nương nhỏ thoạt trông mềm yếu, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, không ai có thể lung lạc nàng.
Nếu nàng là người dễ bị chi phối, lúc trước đã không quỳ dưới tuyết ba ngày ba đêm.
*
Thanh Phong Viện là sân của Triệu Thanh Hồng.
Ông thường đọc sách và xử lý chính sự ở đây, bên trong để vô số tài liệu quan trọng nên được canh gác nghiêm ngặt, đâu đâu cũng có thị vệ.
Lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn tới Thanh Phong Viện, đúng như dự đoán, nàng bị chặn ở ngoài cửa.
Lưỡi đao ngay trước mắt, trái tim Triệu Quy Nhạn run rẩy. Nàng liếc nhìn lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo, bấm lòng bàn tay, nàng cố ổn định giọng nói, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ta muốn gặp phụ thân, nhờ đại nhân thông báo một tiếng.”
Khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông vạm vỡ đỏ bừng, không còn hung ác như vừa rồi. Khi nãy Triệu Quy Nhạn cúi đầu, vội vàng chạy vào trong viện, hắn tưởng có người muốn đột nhập, nên mới rút đao theo phản xạ.
Sau khi chặn người lại, hắn mới nhìn rõ người trước mắt.
Làn da thiếu nữ nõn nà, tinh xảo như ngọc, nàng mặc bộ xiêm y mộc mạc nửa cũ nửa mới, trên búi tóc cũng chỉ cắm một cây trâm bạc đơn giản, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác choáng ngợp như bị thiêu đốt trước dung nhan của nàng.
Chưa dừng ở đó, chất giọng của thiếu nữ vô cùng mềm mại, nàng cũng cực kỳ lễ phép. Lần đầu tiên hắn được gọi là “Đại nhân”, còn đến từ một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp như vậy.
Hắn hơi hối hận vì ban nãy rút đao quá nhanh, nhất định đã dọa nàng rồi.
Thị vệ thu đao về: “Lão gia đang tiếp khách, có lẽ không tiện gặp ngài.”
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn thoáng qua vẻ mất mát, nàng hỏi: “Vậy đại nhân có biết khoảng bao lâu nữa phụ thân mới có thời gian gặp ta không?”
Thị vệ do dự một chút, trả lời: “Thuộc hạ cũng không biết.”
Thấy vẻ mặt rầu rĩ của Triệu Quy Nhạn, hắn bèn bổ sung: “Vị khách quý kia mới tới không lâu, chắc phải mất ít thời gian, ngũ tiểu thư có thể quay về đợi.”
Triệu Quy Nhạn thở dài, xem ra hôm nay sẽ không gặp được Triệu Thanh Hồng rồi.
Nàng dịu dàng khuỵu gối: “Cảm ơn đại nhân đã thông báo.”
Thị vệ vội vàng chắp tay: “Không dám.”
Triệu Quy Nhạn khẽ cắn môi, xoay người định rời đi.
“Tiểu ngũ ở bên ngoài sao? Vào đi!”
Cửa sổ của Thanh Phong Viện bị đẩy ra, Triệu Thanh Hồng đứng sau cửa sổ, ôn hòa nhìn nàng.
Triệu Quy Nhạn sửng sốt, vẻ mặt vui mừng, nàng chậm rãi vào trong.
Lần này không ai ngăn cản.
Người hầu bên cạnh Triệu Thanh Hồng mở cửa ra, cung kính hành lễ với nàng: “Thỉnh an ngũ tiểu thư.”
Triệu Quy Nhạn nghi hoặc liếc nhìn hắn.
Người bên cạnh Triệu Thanh Hồng có địa vị cao, đối với một thứ nữ không được yêu thương như nàng, họ chẳng có mấy phần tôn kính, nhưng hôm nay lại hành lễ chào hỏi nàng đàng hoàng.
Thực sự quái lạ.
Người hầu vô thức liếc vào trong phòng, rồi hoảng hốt thu lại tầm mắt, cứ như thấy người hay thứ gì đó đáng sợ, giọng điệu càng cung kính hơn: “Mời ngũ tiểu thư vào, Quốc công gia đang chờ ngài trong phòng.”
Triệu Quy Nhạn nhấc váy bước vào.
Vì thư phòng là nơi quan trọng nên nội thất được bài trí trang nhã, khắp nơi để đầy thư pháp hội hoạ. Trong phòng không thắp nến, hơi tối tăm, Triệu Quy Nhạn thấy bóng người cao gầy rắn rỏi đứng bên cửa sổ, nàng không nghĩ nhiều, vòng qua Đa Bảo Các. Triệu Quy Nhạn cụp mắt, không dám nhìn lung tung, cung kính hành lễ: “Phụ thân vạn an.”
Trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ.
Triệu Quy Nhạn có phần kinh ngạc, âm thanh trầm thấp này, không ngờ Triệu Thanh Hồng lại có giọng nói hay như thế.
Bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Tiểu ngũ, cha ở đây.”
Giọng Triệu Thanh Hồng hơi xấu hổ.
Triệu Quy Nhạn hoảng sợ nghiêng đầu nhìn, phát hiện ở một đầu khác của căn phòng cũng có bóng người.
Người ở đầu kia thấp hơn, dáng người cũng béo hơn một tí.
Triệu Quy Nhạn tập trung nhìn kỹ, nhận ra bóng người đó mới là Triệu Thanh Hồng.
Vậy bóng người kia thì sao?
Nàng ngẩng đầu, tầm nhìn trở nên rõ ràng, nàng nhận ra vừa nãy mình đã nhầm người, đúng là không thể tin được.
Người đàn ông đứng ngược sáng, vóc dáng cao ráo, toát lên khí thế bức người, mang theo phong thái tôn quý tự nhiên, vẻ hào hoa phong nhã này không phải điều mà Triệu Thanh Hồng có thể sánh được.
Triệu Quy Nhạn căng thẳng đứng tại chỗ, không biết nên giải vây cho tình hình xấu hổ này thế nào.
Cũng may người đàn ông không so đo, ngoại trừ tiếng cười khẽ khi nãy thì không còn âm thanh nào khác.
Triệu Thanh Hồng dịu dàng vẫy tay với Triệu Quy Nhạn: “Tiểu ngũ, con tới tìm ta có chuyện gì à?”
Triệu Quy Nhạn bình tâm lại, thoáng nhìn lén người đàn ông ở phía xa xa, nàng hơi chần chừ. Triệu Thanh Hồng nói: “Không sao, có việc gì cứ nói, không cần sợ.”
Đôi môi anh đào của Triệu Quy Nhạn khẽ mở, nàng cân nhắc chốc lát, chậm rãi hỏi: “Phụ thân từng đồng ý sẽ cho con tiến cung, không biết tại sao lại đổi ý, vì Thánh thượng không thích sao?”
Triệu Thanh Hồng kinh ngạc trong giây lát, vô thức nhìn người kia. Ông thấy sắc mặt người nọ bình thản, không khác thường gì.
Ông thu lại tầm mắt, chỉ bảo: “Ai nói với con lời này?”
Tên của Triệu Vân Oanh dạo một vòng trong họng, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói: “Con gái không nhớ.”
Triệu Thanh Hồng không tin, nhưng ông cũng không định gặng hỏi mấy chi tiết đó: “Suy đoán thánh tâm là đại bất kính, huống chi Bệ hạ vẫn chưa nói không thích, con chớ đoán mò.”
“Vậy… việc tiến cung?” Trong lòng Triệu Quy Nhạn dâng lên tia hy vọng nhỏ.
“Phải bàn bạc thêm.” Triệu Thanh Hồng không đoán được suy nghĩ của Kim thượng, chỉ đành nói như vậy.
Vẫn chưa quyết định sao?
Triệu Quy Nhạn có phần nóng vội, luôn lo lắng bất trắc sẽ bất ngờ ập đến. Triệu Vân Oanh như hổ rình mồi bên cạnh, cũng khiến nàng căng thẳng vô cớ. Nếu làm phi tử phiền toái như vậy, chi bằng đổi cách khác tiến cung.
Triệu Quy Nhạn hỏi: “Nếu con nói con muốn tham gia cuộc tuyển chọn năm nay, phụ thân có cách nào sắp xếp được không?”
Triệu Thanh Hồng cho rằng mình nghe nhầm, sửng sốt hồi lâu, kỳ quái hỏi: “Con muốn tham gia tuyển chọn?”
Người đàn ông bên cửa sổ lộ ra biểu cảm ngạc nhiên hiếm thấy.
Cuộc tuyển chọn của Đại Ngụy chỉ việc tuyển chọn các cung nữ ba năm một lần, hằng năm đều có vô số cung nữ được đưa ra khỏi cung. Vào thời Tiên đế, mỗi năm sẽ tuyển chọn một lần. Về sau Kim thượng thấy việc tuyển chọn này quá mức hao tiền tốn của, để chăm lo cho bá tánh, việc tuyển chọn cung nữ được đổi thành ba năm một lần.
Năm nay chính là năm tổ chức tuyển chọn.
Triệu Quy Nhạn nghiêm túc gật đầu.
“Chuyện này…” Triệu Thanh Hồng nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Ông cảm thấy thật sự phí phạm của trời.
Con gái sở hữu dung mạo xinh đẹp như thế, đầu cơ kiếm lợi (*) vẫn hơn. Bất kể sử dụng thế nào, ông cũng sẽ kết giao được một mối quan hệ thông gia tốt, nhưng hiện tại Triệu Quy Nhạn lại nói muốn làm cung nữ.
(*) Tích trữ hàng hiếm và chờ bán với giá cao.
Đúng là đẹp mà không biết.
Người đàn ông vẫn luôn im lặng chợt cất giọng: “Ngũ tiểu thư chịu khổ được không?”
Sắc mặt Triệu Thanh Hồng thay đổi rõ rệt, ông chỉ sợ vị này sẽ thật sự biến Triệu Quy Nhạn thành cung nữ.
Triệu Quy Nhạn nhíu mày, cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Song, nàng không được phép suy nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn thể hiện bản thân thật tốt.
Ngay lập tức, Triệu Quy Nhạn trịnh trọng gật đầu: “Chịu được!”
Người đàn ông nhàn nhã thu lại tầm mắt, không nói thêm gì nữa, như thể vừa rồi hắn lên tiếng hỏi thật sự chỉ là tò mò.
Trong phòng yên tĩnh, Triệu Thanh Hồng không hiểu ý tứ của người đàn ông, thấy hắn cụp mắt, trông có vẻ không quan tâm mấy. Ông căng thẳng bảo: “Tiểu ngũ, con về trước đi, chuyện này nói sau.”
Triệu Quy Nhạn cắn môi, không cam lòng, nhưng nàng không dám làm trái ý Triệu Thanh Hồng, đành phải khuỵu gối lui ra.
“Gượm đã.”
Triệu Quy Nhạn kinh ngạc quay đầu lại.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân chậm rãi, nàng đợi một lát nữa, gấm hoa mềm mại lướt qua trán nàng, xen lẫn mùi hương mát lạnh. Búi tóc nàng nặng hơn một chút, trên đầu nàng xuất thêm một món đồ.
“Đây là quà tặng nàng, sau này hãy cài nó khi vào cung.”
Triệu Quy Nhạn vô thức sờ búi tóc, cảm giác ấm áp nhẵn nhụi, giống hệt một chiếc trâm cài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");