Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 16




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý ma ma bên người Phương thị nhẹ nhàng tiến vào, lạnh nhạt thông báo: “Lão phu nhân, Trần Nhị đã chết.”

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, có người khó chịu che miệng, tái mét mặt mày.

Phương thị thản nhiên nói: “Tìm một bãi tha ma ném bừa đi, ta nhớ hắn còn hai đứa con trai đang làm việc trong phủ nữa, cũng bán nốt.”

Giọng điệu thờ ơ của bà khiến Triệu Quy Nhạn e ngại vô cớ.

Trước đó bà lão cũng đối xử khá hiền lành với nàng, lúc này lại cho nàng thấy sự tàn nhẫn của một người từng làm chủ mẫu quản lý việc gia đình.

Triệu Quy Nhạn nhíu mày, sực tỉnh ra.

Lão phu nhân quả quyết xử lý Trần Nhị, chưa chắc không có hàm ý cảnh cáo nàng.

Lão phu nhân luôn mặc kệ chuyện trong phủ, đây là lần đầu tiên gặp mặt nàng, khoan bàn tới tình bà cháu gì giữa hai người, xa phu hãm hại nàng, tất nhiên bà cũng không yêu thương nàng như lời bà vừa nói.

Điều duy nhất khiến bà coi trọng, chỉ có vị thế hiện giờ của nàng.

Hoàng hậu tương lai của Đại Ngụy.

Lão phu nhân thẳng tay xử tử xa phu, e rằng chỉ vì tức giận hắn suýt huỷ hoại tương lai của phủ Vinh Quốc công.

Nếu giờ phút này nàng thật sự vác tấm thân ô uế trở về, chỉ sợ người bị xử lý chính là mình.

Tay chân Triệu Quy Nhạn lạnh ngắt, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi vẫn còn vang vọng bên tai. Nàng cắm móng tay vào lòng bàn tay, cơn đau khiến nàng lập tức lấy lại tỉnh táo.

Trong thoáng chốc, vài phần thân thiết mà ban nãy lão phu nhân nhắc đến mẹ ruột nàng cũng tan biến.

Là nàng ngây thơ, ngoại trừ a tỷ, trong phủ Quốc công rộng lớn này làm gì có ai thật lòng quan tâm nàng?

Phương thị không chú ý tới thái độ khác thường của Triệu Quy Nhạn, bà cầm chén trà nhỏ, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Không cam lòng để chuyện này trôi qua trong nhẹ nhàng như thế, Triệu Vân Oanh không nhịn được mà hỏi: “Nếu ngũ muội muội kể Bệ hạ đã cứu ngươi, vậy chắc hẳn Bệ hạ cũng biết ngươi gặp phải chuyện gì đúng không? Không biết Bệ hạ có nói gì không?”

Phương thị cũng ngẩng đầu, dừng mắt trên người Triệu Quy Nhạn.

Đúng vậy, nàng còn trong sạch hay không không quan trọng, quan trọng là Bệ hạ nghĩ về nàng thế nào.

Ánh mắt Triệu Quy Nhạn lóe lên, nàng ngẩng đầu, nở nụ cười: “Bệ hạ đến vùng ngoại ô phía Bắc đón mùa đông, trùng hợp thấy ta thoát khỏi miệng hổ thì sai thái y tới khám và điều trị cho ta, để ta cẩn thận dưỡng thương, ngoài ra Bệ hạ cũng không nói gì thêm.”

“À đúng rồi.”

Cứ như mới nhớ ra điều gì, Triệu Quy Nhạn kể: “Trước khi hồi cung, Bệ hạ đã đưa con hai chuỗi tràng hạt. Một chuỗi dành cho lão phu nhân, Bệ hạ bảo ngài ấy nhớ lão phu nhân thờ Phật, bèn tặng ngài chuỗi tràng hạt này, còn nhờ con thay mặt ngài ấy vấn an ngài nữa. Chuỗi kia là của mẫu thân, ngài ấy biết con lên chùa Hương Tích để cầu phúc cho mẫu thân, hiện giờ con lại không thể đến chùa Hương Tích, nên ngài ấy đưa con một chuỗi tràng hạt, nói rằng nó đã mang theo long khí của ngài ấy, ít nhiều gì cũng có thể xua đuổi tà ma ạ.”

Lời của nàng nửa thật nửa giả, nhưng vẫn đủ khiến họ không thể nghi ngờ.

Dù sao họ cũng không có khả năng chạy vào cung tìm Trình Cảnh Di kiểm chứng nhỉ?

Nghe Trình Cảnh Di nhắc tới mình, Phương thị lập tức vui mừng khôn xiết, cười rộ như bông hoa cúc: “Bệ hạ có lòng rồi, đã làm khó ngài ấy còn nhớ đến lão thân.”

Bà đặt chén trà xuống bàn, nhìn Triệu Quy Nhạn đầy mong đợi: “Con có cầm theo chuỗi tràng hạt không?”

Thấy bây giờ Phương thị đã đặt toàn bộ tâm trí vào chuỗi tràng hạt, Triệu Vân Oanh căm hận cắn môi.

Đã tặng tràng hạt rồi, thái độ của Bệ hạ không cần nói cũng biết.

Dương thị không ngờ Bệ hạ còn tặng mình một chuỗi tràng hạt, bà ta vốn đang lên mặt kiêu căng, lúc này cũng không khỏi nhìn Triệu Quy Nhạn thêm vài lần.

Bà ta không quan tâm chuỗi tràng hạt, điều bà ta để ý là vinh dự Bệ hạ ban tặng.

Triệu Quy Nhạn lắc đầu: “Con không cầm theo chuỗi tràng hạt ạ. Con vừa về viện, còn chưa kịp sắp xếp hành lý thì đã bị Trần quản gia đưa đến Phúc Thọ Đường.”

Dương thị hụt hẫng ra mặt.

Lão phu nhân nhíu mày, có phần không vừa lòng với Trần quản gia.

Cần gì phải gấp gáp như thế?

Bà biết rõ Trần quản gia thuộc kiểu người thế nào, ông ta thường xuyên gió chiều nào theo chiều ấy. Nhưng bà thấy đó chỉ là một ít tật xấu, ông ta có năng lực, làm việc ổn thỏa là được.

Bây giờ bà lại sinh lòng chán ghét, suy cho cùng nô tài cũng chỉ là cây non, không có tầm nhìn, không làm được việc lớn.

Triệu Quy Nhạn bình tĩnh nhìn thoáng qua lão phu nhân, cười thầm.

Đời trước của Vinh Quốc công có tư chất bình thường, không tạo được thành tựu gì trong triều nên chẳng ai xem trọng.

Lão phu nhân chịu đủ mọi cơn giận vô cớ, hiện giờ Bệ hạ ban cho chuỗi tràng hạt khiến bà hiếm khi được cảm nhận được thiên ân, tất nhiên bà sẽ không kìm được kích động, hận không thể lập tức cầm chuỗi tràng hạt trên tay, ngày ngày ngắm nghía.

Việc không lấy được chuỗi tràng hạt về tay, không thể nghi ngờ gì đã dội một chậu nước lạnh vào trái tim háo hức của bà, khiến nó nguội ngắt.

Chắc chắn bà sẽ giận chó đánh mèo với Trần quản gia.

Triệu Quy Nhạn suy nghĩ một chốc, tiếp tục: “Lão phu nhân chớ trách, con sẽ về lấy chuỗi tràng hạt ngay ạ.”

Nàng ra vẻ thẹn thùng mím môi, nhỏ giọng nói: “Nếu không đích thân giao cho ngài, cứ để chuỗi tràng hạt kia trong viện của con, ít nhiều gì con cũng không yên lòng nổi.”

Phương thị khó hiểu, hỏi nàng: “Tại sao để trong viện của con lại không yên tâm?”

Triệu Quy Nhạn vô thức nhìn Dương thị ngồi một bên, trên mặt thoáng qua vẻ do dự.

Dương thị chẳng biết tại sao nàng nhìn mình, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

Phương thị sa sầm mặt bảo: “Có chuyện gì cứ việc nói, không cần sợ người khác.”

Triệu Quy Nhạn nhăn sống mũi thanh tú, hơi đau lòng trả lời: “Con còn nhỏ tuổi, không đủ uy thế, đám nô bộc chỉ cung kính con ngoài mặt, sau lưng thì khinh thường con. Thậm chí có kẻ lợi dụng lúc con đi vắng mà lấy trộm tài vật của con… Lão phu nhân, chuỗi tràng hạt này quá quý giá, con sợ mình bảo quản không tốt sẽ bị người khác lấy trộm, tốt nhất con vẫn nên giao sớm tới tay ngài ạ.”

Ngay lúc này Dương thị đã biết vừa rồi Triệu Quy Nhạn liếc nhìn bà ta là có ý gì!

Bà ta tức giận tới nỗi run run ngón tay, hay lắm, dám kéo bà ta vào chuyện này!

Hôm qua khi nghe được tin Triệu Quy Nhạn “tự sát”, quả thực bà ta đã bảo muốn chuyển hết những thứ mà vài ngày trước Triệu Thanh Hồng đưa đến viện của nàng về nhà kho, nhưng bà ta chỉ lén nói thôi!

Bà ta làm việc cẩn thận, chưa thấy thi thể của Triệu Quy Nhạn thì sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Dương thị không ngốc, nếu Triệu Quy Nhạn dám vạch trần trước mặt lão phu nhân, sợ rằng nàng đã bắt được cả người lẫn tang vật, mà kẻ trộm kia nhiều khả năng là người của bà ta.

Lão phu nhân vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Đám nô bộc chó này! Thật sự xem phủ Vinh Quốc công ta là giấy hả?”

Làm sao Phương thị có thể không tức giận chứ?

Đầu tiên là xa phu Trần Nhị bán chủ, rồi đến Trần quản gia giẫm thấp nịnh cao, sau đó tới lượt Thu Cúc tay chân không sạch sẽ, quả là xuất sắc.

Lúc này sắc mặt lão phu nhân u ám vô cùng: “Nô bộc tay chân dơ bẩn kia đâu?”

Triệu Quy Nhạn trả lời: “Thải Nguyệt đang canh chừng bên ngoài ạ.”

Lão phu nhân đưa mắt ra hiệu, Lý ma ma nhanh chân bước ra ngoài, chẳng mấy chốc đã túm được Thu Cúc đang hoảng sợ rồi lôi nàng ta vào.

Thu Cúc vừa trơ mắt chứng kiến Trần Nhị bị đánh chết ngay trước mặt, trong đầu chỉ toàn cảnh máu thịt bầy nhầy.

Bây giờ thấy lão phu nhân, nàng ta sợ tới mức chỉ biết run lẩy bẩy.

Giọng lão phu nhân lạnh lùng: “Nói, ngươi đã trộm thứ gì?”

Thu Cúc quỳ dưới đất khóc lóc: “Nô tỳ không trộm gì cả, chỉ là vài món trang sức nhỏ của ngũ tiểu thư, không đáng giá bao nhiêu. Lão phu nhân tha mạng, lần sau nô tỳ không dám nữa!”

Lý ma ma không nói hai lời, luồn bàn tay thô ráp vào vạt áo trước ngực Thu Cúc, thô lỗ móc ra một ít trâm cài khuyên tai, dâng tới trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân thoáng nhìn, cười khẩy: “Trang sức nhỏ?”

Bà chỉ vào đôi khuyên tai trong đống đồ: “Đôi khuyên tai phỉ thúy đỏ đính ngọc trai này là sản phẩm mới của Trân Phẩm Lâu trong năm nay, chỉ một đôi thôi e rằng giá trị có thể bằng một trăm đứa như ngươi đấy!”

Thu Cúc sững sờ, không ngừng lắc đầu: “Đây không phải thứ nô tỳ lấy, nô tỳ không lấy đôi khuyên này.”

Lão phu nhân giận dữ: “Bắt được cả người lẫn tang vật mà còn dám nguỵ biện!”

Bà mất kiên nhẫn phất tay: “Bán nàng ta đi!”

Lý ma ma giữ nàng ta muốn dẫn đi, sắc mặt Thu Cúc trắng bệch. Không biết lấy sức lực ở đâu, nàng ta đột nhiên vùng lên thoát khỏi tay Lý ma ma, nhào tới trước mặt Dương thị, túm chặt vạt váy của Dương thị: “Phu nhân, cứu nô tỳ, nô tỳ không muốn bị đuổi khỏi phủ!”

Nô tỳ ăn trộm tài vật của chủ, sau này sẽ không có ai mua nàng ta. Mẹ mìn sẽ bán nàng ta vào nhà chứa vừa bẩn vừa loạn, vậy… vậy quả thực sống không bằng chết!

Dương thị đá nàng ta một cước: “Buông tay ra!”

Thu Cúc bị đá vẫn không buông, Lý ma ma bèn dẫn người tới bắt nàng ta, nàng ta lớn tiếng nói: “Phu nhân, cứu nô tỳ, rõ ràng nô tỳ nghe lời ngài…”

Chính Dương thị kể cho nàng ta biết ngũ tiểu thư đã chết, cũng do bà ta nói bóng nói gió để nàng ta lấy trộm một số thứ quý giá.

Nàng ta chỉ nổi lòng tham, tự trộm thêm ít đồ không đáng tiền thôi.

Dương thị sững sờ, quát lớn: “Mau chặn miệng nàng ta lại! Đừng để con tiện tì này la hét khiến lão phu nhân giật mình!”

Dương ma ma nhanh chân lẹ tay cầm khăn thô bạo nhét vào miệng Thu Cúc, hạ thấp giọng tới mức không ai nghe thấy để cảnh cáo nàng ta: “Nếu ngươi cứ bám chặt lấy phu nhân, hai tên đệ đệ của ngươi tuyệt nhiên sẽ không sống được đâu!”

Thu Cúc chợt ngừng vùng vẫy, trong mắt hiện rõ nỗi tuyệt vọng.

Lý ma ma kéo nàng ta ra ngoài, trong phòng khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Lão phu nhân day day ấn đường, mệt mỏi vô cùng.

Bà đã già, cứ tức giận hết lần này đến lần khác, bà hết chịu nổi từ lâu rồi.

“Vợ lão đại, chính ngươi đã đưa Thu Cúc tới viện của tiểu ngũ, ngươi chọn người kiểu gì thế? Giao hậu trạch cho ngươi, nhưng ngươi lại nuôi được một đám nô bộc như vậy?” Lão phu nhân thất vọng.

Dương thị siết chặt khăn tay, quỳ xuống nhỏ giọng nói: “Là con dâu quản lý không nghiêm, lần sau nhất định con dâu sẽ nghiêm khắc dạy dỗ người trong phủ.”

Lão phu nhân bảo: “Ngươi nên nhận lỗi với tiểu ngũ, hôm nay con bé mới là người phải gánh chịu những việc này.”

Dương thị hơi tái mặt, bà ta gượng cười: “Tiểu ngũ, để con chịu oan ức là lỗi của mẫu thân, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.