Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Dứa

Khi Tào Thiện Lai vào, phát hiện hai người còn dính sát nhau vừa rồi, hiện giờ lại cách rất xa.

Trình Cảnh Di chọn vị trí ngồi xa giường nhất, lưng thẳng như tùng trúc, sắc mặt vô cảm, trông hắn nghiêm nghị chính trực, đứng đắn tới mức bí hiểm.

Tào Thiện Lai thầm lo sợ, tại sao thái độ của Bệ hạ lại thay đổi trong nháy mắt như vậy?

Nhưng y không dám hỏi nhiều: “Bệ hạ, thái y tới rồi.”

Trình Cảnh Di không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Tào Thiện Lai mời thái y vào.

Thái y vừa bước vào lều đã nhận thấy bầu không khí bất thường.

Trong lòng ông ta kinh ngạc, chẳng lẽ mình tới muộn? Người bệnh không cứu được?

Thái y xách theo hòm thuốc, cung kính hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ.”

Trình Cảnh Di ngồi trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt chứa vài phần đánh giá.

Bị hắn nhìn chằm chặp, thái y toát mồ hôi lạnh giữa trời đông buốt giá, may mắn hắn chỉ nhìn trong chốc lát rồi dời mắt đi.

Tào Thiện Lai hầu hạ bên người Trình Cảnh Di nhiều năm, miễn cưỡng đoán được ý tứ của Bệ hạ, chỉ sợ Bệ hạ không vừa lòng khi thái y tới quá chậm.

Trái tim của thái y cứ thấp thỏm, ông ta thấy một nữ tử đầy vết thương nằm trên giường, giật mình buột miệng thốt ra: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Mặc dù rõ ràng Bệ hạ không có lòng thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng không thể bắt nạt cô nương nhà người ta đến thế chứ?

Tào Thiện Lai hắng giọng một tiếng, thái y lập tức nín thinh.

Trình Cảnh Di vốn đang tỏ vẻ, nghe thấy lời trách móc của thái y, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ thấp giọng hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”

Lần này thái y không dám nói lung tung, chỉ đến trước giường quan sát vết thương, ông ta biết mình nghĩ sai rồi.

Bệ hạ quả thực có tấm lòng Bồ Tát.

Thái y dẹp hết mấy suy nghĩ thiếu đứng đắn trong đầu, mới vừa vươn tay, chợt thấy cổ tay trắng nõn mềm mại của nữ tử. Ông ta nhanh trí, trở tay lấy một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra, đặt lên cổ tay trắng mịn như ngọc ấy, sau đó mới bắt đầu bắt mạch.

Trình Cảnh Di không kìm được mà điều chỉnh tư thế ngồi một chút.

“Vết thương này thoạt nhìn đáng sợ, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ lành thôi.” Thái y nói.

Trình Cảnh Di hỏi tiếp: “Vậy sao nàng lại hôn mê bất tỉnh?”

“Sợ hãi hay vui mừng quá độ đều có thể khiến gió độc xâm nhập vào cơ thể, cộng thêm tinh thần vẫn luôn căng thẳng, nếu bệnh nhân bất chợt thả lỏng thì sẽ rất dễ ngất xỉu. Đợi lão thần sắc thuốc an thần, bệnh nhân uống xong sẽ đổ mồ hôi, tống hết khí độc ra khỏi cơ thể là được ạ.”

Thái y dứt lời, chần chừ một chút rồi bổ sung: “Có điều, vết thương này cần phải bôi thuốc…”

Sống lưng của Trình Cảnh Di lập tức cứng đờ, hắn ho một tiếng, sau đó vươn tay về phía thái y.

“Đưa thuốc cho trẫm.”

Sau một hồi yên lặng, Tào Thiện Lai và thái y bốn mắt nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ không thể tin nổi trong mắt người kia.

Thái y dùng hai tay đặt chiếc hộp bằng ngọc trắng vào lòng bàn tay hắn, sau đó ông ta và Tào Thiện Lai lập tức cúi người lui ra ngoài.

Tào Thiện Lai phải hầu hạ bên cạnh, thế nên dù rời đi cũng chỉ đứng trước lều, nhìn y hệt như một vị thần canh gác.

Cửa lều bông được buông xuống, bên trong đốt than, hơi nóng bao phủ từng đợt khiến người ta có phần bất an.

Trình Cảnh Di vuốt ve hộp ngọc, cảm thấy hơi hối hận.

Tương lai cô nương nhỏ còn phải xuất giá, nếu để hắn bôi thuốc, trong lòng hắn biết nàng trong sạch, nhưng người khác không rõ, chỉ nói cơ thể nàng đã bị người khác thấy, sau đó sẽ đàm tiếu về nàng.

Hắn không thể huỷ hoại thanh danh của người ta.

Trình Cảnh Di đứng phắt dậy, quyết định đi tìm thái y.

Ốm đau trước mắt còn phân biệt nam nữ gì?

Nhưng vừa mới đi được hai bước, hắn nhớ tới một số tin đồn về vị thái y kia. Mặc dù y thuật cao siêu, nhưng ông ta lại là đồ háo sắc, thường xuyên dạo quanh các thanh lâu, danh tiếng ở Thái Y Viện cũng không tốt mấy.

Hắn dừng bước.

Từ trước đến nay hắn luôn quyết đoán trong mọi việc, hiếm khi nào rơi vào tình huống khó xử như vậy.

Trình Cảnh Di thở dài, mà thôi, hắn lớn hơn nàng nhiều tuổi, chẳng lẽ thật sự có suy nghĩ khác sao? Đối với lý trí của bản thân, hắn vẫn tự tin cực kỳ.

Huống chi, vì một số lý do nên hắn cũng không ham mê nữ sắc. Trước đây, không phải chưa từng có nữ tử cởi bỏ xiêm y tự hiến thân làm ấm giường, cố gắng mê hoặc hắn trông rất quyến rũ.

Hắn còn nhớ dường như mình không hề dao động, chứ đừng nói tới hứng thú.

Trình Cảnh Di chậm rãi đến bên giường, cụp mắt kiêu ngạo nhìn nữ tử thướt tha hấp dẫn trên giường.

Toàn thân nàng nóng bừng, khiến cả người nàng ửng hồng, rất xinh đẹp. Đây là một nét quyến rũ tao nhã khác, diễm lệ tới mức rung động lòng người.

Trình Cảnh Di nhíu mày.

Không rõ hắn làm thế nào, trong lều chỉ vang lên tiếng lụa rách, một chiếc dây lưng màu đen xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.

Hắn hơi cúi đầu, hai tay vòng qua sau tai, quấn dây lưng quanh mắt, thắt nút gọn gàng, chỉ để lại những đường nét sắc bén của quai hàm.

Trang phục của hắn đều làm từ tơ lụa, che chắn ánh sáng không tốt lắm, nhưng vậy cũng đủ rồi.

Trước tiên Trình Cảnh Di nghiêng đầu, thấy trong tầm mắt tối tăm chỉ có một vài hình bóng lờ mờ, bấy giờ hắn mới quay đầu lại, mò mẫm ngồi xuống bên giường.

Trình Cảnh Di đặt tay lên vạt áo Triệu Quy Nhạn, ngón tay rõ từng khớp xương nhẹ nhàng mở khuy áo nàng.

Tiếng vải cọ xát khuếch đại bên tai, tinh tế êm ái như có người cào nhẹ trong lòng, khiến suy nghĩ của người ta bay xa.

Trình Cảnh Di mở hộp ngọc, mùi thuốc đắng quanh quẩn trước mũi. Hắn dùng đầu ngón tay quệt thuốc mỡ, nương theo thân hình mờ ảo, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Triệu Quy Nhạn.

Sự kích thích từ thuốc mỡ mát lạnh, cộng thêm vết thương dính thuốc, khiến Triệu Quy Nhạn đau tới mức vốn đang hôn mê vẫn khẽ rên rỉ thành tiếng.

Nhưng không rõ vì luồng khí lạnh lẽo quanh người hắn xoa dịu thân nhiệt nóng bừng của nàng, hay do thuốc mỡ có hiệu quả thần kỳ, cơn đau đã thật sự giảm bớt. Nào ngờ Triệu Quy Nhạn lại chủ động nhích người về phía Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di cụp mắt nhìn nàng bám chặt vào chân hắn như dây leo, hắn chống một ngón tay lên đầu vai nàng, nặng nề bảo: “Đừng tới gần nữa.”

Người đang hôn mê nghe được tiếng cảnh cáo của hắn ở đâu đó, thậm chí còn mở đôi mắt ướt át ra, thấp giọng buồn bực nói: “Nóng…”

Trình Cảnh Di: “Vậy ngoan ngoãn bôi thuốc đi.”

Trình Cảnh Di đang bịt mắt nên không thấy tình trạng của Triệu Quy Nhạn vào lúc này. Mặc dù nàng mở mắt, nhưng ánh mắt trống rỗng, xem chừng chưa hề tỉnh táo.

Trình Cảnh Di vốn tưởng mình đã trấn an được nàng, nhưng không ngờ Triệu Quy Nhạn lại bắt đầu không nhịn được mà giãy giụa, vết thương rách ra, mùi máu tanh phảng phất trong không khí.

Như thể đau đớn có thể làm dịu cơn nóng, Triệu Quy Nhạn càng vùng vẫy tự làm đau chính mình.

Trình Cảnh Di nhíu chặt mày, cảm thấy khó giải quyết quá.

Hắn mở lòng bàn tay to lớn, nắm đầu vai mịn màng trắng như tuyết, sau đó cúi nhẹ người, hắn dịu dàng nhưng không kém phần khéo léo giữ nàng dưới thân.

Người trên giường bị khống chế, nhăn mày bất mãn, tơ lụa lạnh lẽo dán lên làn da trần trụi đã giảm bớt khô nóng, cuối cùng nàng cũng nằm yên.

Trình Cảnh Di nhếch môi hài lòng, giữ nguyên tư thế nhanh chóng bôi thuốc cho nàng.

Khi mặc quần áo giúp nàng, Trình Cảnh Di tiếp tục gặp khó khăn.

Hắn không biết kiểu thắt nút của nữ tử, nhưng cũng không thể để nàng nằm đây với xiêm y xộc xệch. Đến lúc người tỉnh dậy, hắn sẽ hết đường chối cãi.

Trình Cảnh Di đành phải thắt nút như bình thường, dù sao vẫn tốt hơn việc không mặc quần áo.

Trình Cảnh Di loay hoay một hồi, sau lưng hơi nóng lên, hắn ổn định hô hấp. Khi Trình Cảnh Di định ngồi dậy, dây lưng lụa che mắt đột nhiên bị người kéo xuống.

Hoá ra Triệu Quy Nhạn trở mình, vô tình kéo dải lụa xuống.

Trình Cảnh Di bất ngờ khôi phục thị giác, một gương mặt yêu kiều khiến người ta mất hồn ập vào mắt hắn.

Hai người dựa quá gần, gần tới mức hơi thở hòa vào nhau, gần tới mức… Trình Cảnh Di có thể nghe thấy từng tiếng đập trong lồng ngực nàng.

“Nàng đúng là biết chọn thời cơ tốt…”

*

Lúc tỉnh dậy, Triệu Quy Nhạn phát hiện cơ thể mình dễ chịu hơn hẳn trước khi hôn mê.

Nàng mở mắt, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Trong lều thắp nến, ánh sáng yếu ớt soi rọi xung quanh.

Giữa ánh nến, Triệu Quy Nhạn thấy một người đang ngồi ngay ngắn yên tĩnh, hắn cầm bút tập trung viết gì đó.

Triệu Quy Nhạn kinh hãi, vô thức ôm chăn gấm bật dậy, đụng đến vết thương. Gương mặt nhỏ của nàng tái nhợt, nhưng nàng vẫn nhìn người nọ chăm chú.

Trình Cảnh Di cũng không ngẩng đầu, chỉ bình thản hỏi: “Tỉnh rồi?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.