Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 21




Năm Thiên Tề thứ ba, từ đầu xuân đã thấy không phải là một năm mới an lành.

Ba tháng mùa đông, hải tặc hoành hành ngang ngược cướp bạc, đến mùa xuân. Giương buồm, ép buộc các thương nhân, lại hoành hành trên mặt biển.

An Định Đế tuổi trẻ khí thịnh, sau một năm đối nội an ổn, một đạo Hổ phù hạ xuống, lệnh cho Hạ Tường Dân ở Nam Hải làm chủ soái, Triệu vương của Vạn Yến thành làm giám quân, đi tiêu diệt hải tặc. Vì thành Vạn Yến nằm ở ven biển nên vấn đề tiếp viện đã được giải quyết, nếu không thì còn có Lương thành ở phía sau. Hoàng thúc của An Định Đế là một cái túi tiền, bên trong có đầy thoi vàng lấy mãi không hết. Đồng thời ở vùng duyên hải còn có mấy chục chiến thuyền, năm tới cũng chậm chạp giương buồm rời bến.

Hôm nay vẫn là tháng chạp năm trước, chiến tranh còn chưa bắt đầu.

Không có mặt trời chói chang, không có tuyết rơi, không gió lớn, rất yên bình, là thời tiết khó có được.

Đây là sáng sớm đầu tiên Hạ Lệnh Thù tỉnh lại ở Phượng Huyền cung vừa được sửa chữa xong, nàng bị ác mộng làm bừng tỉnh. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy đỉnh màn thêu long phượng đỏ thẫm, nàng mới mơ màng nhận ra mình lại trở về quỹ đạo vận mệnh một lần nữa, trên cột mốc ghi rõ —- Hoàng hậu Hạ Lệnh Thù phải chịu khổ nhọc vất vả khi còn sống.

Nàng chậm chạp thở ra một hơi, vừa cử động liền phát hiện trên đùi bị một “cây cột” đè nặng, đầu nghiêng sang, khuôn mặt ngủ say của Cố Song Huyền đang dán trên mũi nàng. Nàng không chút do dự đẩy ra gương mặt đáng ghét kia, đang định đứng dậy, ngực lại có một “cây cột” rơi xuống, là Cố Khâm Thiên. Hai cha con này, một người ôm nàng từ phía sau, một người ôm phía trước, khiến nàng trở thành miếng thịt ở giữa cái bánh bằng vàng.

Nàng đứng lên không chút lưu luyến, để hai chân của tiểu thái tử kẹp lấy cổ hoàng đế, mông chống lên cằm hoàng đế, phủi tay xuống giường.

Phượng Lê và Trúc Đào hầu hạ nàng rửa mặt, trang điểm, tiện thể hỏi Phượng Lê: “Không phải đêm qua An mỹ nhân hầu hạ Hoàng thượng sao, khi nào thì hắn leo sang chỗ của bản cung?”

Bên hông Tiểu Quái Tử có một cái lồng sắt, trong lồng có một con chuột, con chuột có một đôi mắt rất giống ăn trộm, giống y chủ nhân của nó, ánh mắt sáng ngời nói với Hạ Lệnh Thù: “Bẩm nương nương, tối hôm qua Hoàng thượng bảo An mỹ nhân sao chép kinh Phật cả đêm, nói là Thái hậu lễ Phật, cần dùng đến kinh Phật. Vừa đúng An mỹ nhân lại viết chữ rất đẹp, có thể thay hoàng thượng chép kinh, làm tròn chữ hiếu với Thái hậu.”

Hạ Lệnh Thù chợt nhíu mày: “Sau đó.”

“Sau đó, sáng nay Lương công công sai người mang đến cho An mỹ nhân một bộ văn phòng tứ bảo, nói là Hoàng thượng ban thưởng. Hoàng thượng đến Phượng Huyền cung vào giờ sửu sơ khắc, khi đó nương nương và thái tử đã đi ngủ, Hoàng thượng không cho nô tài đánh thức.” Một lát sau, Trương ma ma dâng “sách thừa ân” lên, Hạ Lệnh Thù tùy tiện lật vài trang: “Bảo An mỹ nhân sao chép kinh Phật, sai Quảng mỹ nhân ngâm thơ với hắn, Kiều Tiệp dư đang có mang không thể thị tẩm, bắt Trình sung viện chơi đàn cả một đêm…” Hơn ba tháng, đối với các giai nhân, hoàng đế không hề “xách thương lên ngựa” lấy một lần, kỳ quái, rất kỳ quái.

(văn phòng tứ bảo: bút, nghiên, giấy, mực)

Hạ Lệnh Thù thấp giọng nói: “Đợi lát nữa đi mời Thái y tới bắt mạch cho Hoàng thượng, có lẽ mấy ngày nay Hoàng thượng bận tâm chiến sự, thân thể không khỏe.” TIểu Quái Tử vừa lĩnh lệnh đi, nội điện bỗng truyền ra tiếng hô kinh hoảng, không lâu sau hoàng đế mang thái tử vẫn còn đang ngủ đến chảy nước miếng đi ra, vẻ mặt đau khổ nói: “Đêm qua ai trực đêm? Sao lại để Thái tử đi tiểu trên giường.” Hắn run rẩy cầm vạt áo, đâu chỉ là trên giường, quần áo của hắn, từ cổ áo đến đùi, đâu đâu cũng có vết ướt sũng. Nhìn thấy Hạ Lệnh Thù liền cười nói: “Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, sao không ngủ cùng trẫm thêm một lúc.”

Ánh mắt của Hạ Lệnh Thù di chuyển trên quần áo của hắn. Tay Cố Song Huyền vung lên, mang thái tử đi tắm cùng mình. Tắm rửa xong liền không nhịn được đến phía sau Hạ Lệnh Thù, cười hì hì: “Hôm nay không có việc gì, chúng ta cùng đi ngắm hoa. Trong cung hoa cúc nở rất nhiều, tiện thể mời họa sĩ đến vẽ cho chúng ta một bức tranh, thế được không?”

Hạ Lệnh Thù đang chải lông cho tiểu bạch hồ, chải một cái liền rụng một dúm lông, bay lên không trung giống như bồ công anh, nghe vậy nói: “Nếu hoàng thượng khó lắm mới có thời gian rảnh, hay là thần thiếp đi gọi các phi tần khác cùng nhau mở tiệc ngắm hoa cúc, để Quảng mỹ nhân làm thơi, Kiều tiệp dư viết câu đối, Trình sung viện chơi đàn, An mỹ nhân hôm qua thị tẩm mệt quá nên hôm nay chỉ cần pha trà cho hoàng thượng, thế được không?”

Gương mặt tươi cười của Cố Song Huyền cứng lại; “Đang tốt gọi các nàng làm gì.”

Hạ Lệnh Thù thở dài, đặt tiểu bạch hồ lên tay hắn: “Hoàng thượng, người cần phải thông cảm cho sự khó xử của thần thiếp. Hoàng thượng đăng cơ đã hơn một năm, bụng các phi tần trong cung chẳng có chút động tĩnh nào chẳng phải sẽ làm người ta chê cười sao. Đương nhiên đây là do các phi tần không tốt, không hầu hạ chu toàn, không thể khiến hoàng thượng vui vẻ. Nên hôm nay chúng ta không làm theo quy củ cũ nữa, gọi tất cả mọi người trong hậu cung tập trung một chỗ với Hoàng thượng, thêm chút tình thú, xem người nhìn trúng ai thì tối nay người đó thị tẩm. Không chừng sẽ có người vừa thử đã “đoạt giải nhất”.

Cố Song Huyền ho khan một tiếng: “Gần đây trẫm không có tâm tình.”

Hạ Lệnh Thù cười nói: “Không sao, thần thiếp đã sai người đi mời Thái y.” Vừa dứt lời, ngoài điện đã có người nói: “Tạ tiên sinh cầu kiến.” Hạ Lệnh Thù đẩy hoàng đế lên ghế, nói khẽ: “Gần đây hoàng thượng làm việc vất vả quá độ, có lẽ là tâm lực không đủ, để thái y xem bệnh một chút là được.” Sắc mặt Cố Song Huyền chuyển từ trắng sang xanh, sửng sốt không nên lời. Tạ tiên sinh vừa bắt mạch vừa nghi ngờ nhìn cảnh hai vợ chồng hòa thuận, đắn đo một lúc lâu mới nói: “Hoàng thường là do hư hỏa tăng cao, cơ thể quá nóng…”

Hạ Lệnh Thù hỏi: “Cơ thể quá nóng, như thế sao lại ‘không được’ chứ?”

Cố Song Huyền ho khan.

Tạ tiên sinh nói: “Có lẽ là cơ thể yếu ớt mà lại uống thuốc bổ quá mức.”

Hạ Lệnh Thù gật đầu: “Vậy thì canh đuôi cọp gần đây đừng nấu nữa, sai người đi hái hoa cúc pha trà giải nhiệt đi.”

Cố Song Huyền quay đầu.

Tạ tiên sinh nói: “Đã vào đầu đông, uống trà hoa cúc không tốt.”

Hạ Lệnh Thù nói: “Vậy thì viết phương thuốc đi.”

Tạ tiên sinh lắc đầu: “Thuốc nào cũng có ba phần độc.”

Hạ Lệnh Thù nóng nảy, cả giận: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tạ tiên sinh nhìn hoàng đế, hoàng đế trừng mắt với hắn, Hạ Lệnh Thù nhìn hai người, cuối cùng thở dài, nói: “Thần thiếp hiểu rồi. Tối nay gọi An quốc công chúa thị tẩm.”

Thiếu chút nữa là Cố Song Huyền phun ra một ngụm máu tươi, giận dữ nói: “Đó là vương phi cho huynh đệ của trẫm.”

Hạ Lệnh Thù phản bác: “Còn chưa hạ chỉ, để lại một người làm quý phi cho Hoàng thượng cũng được.”

Cố Song Huyền phất tay áo một cái: “Trẫm không cần. Thê tử của huynh đệ làm sao trẫm có thể đoạt được.”

Hạ Lệnh Thù miễn cưỡng nói: “Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như áo quần. Ba vị vương gia sẽ không oán trách, nếu có trách móc thật, thần thiếp sẽ tuyển ba vị mỹ nhân khác để bù lại cũng được.”

Cố Song Huyền liền đứng dậy khỏi ghế, vung vạt áo đi ra ngoài điện: “Trẫm còn tấu chương chưa xem, đi trước.” Thái tử bị các ma ma ôm ra, giống như một cây củ cải trắng nõn mềm mại, vươn tay nhỏ bé gọi: “Mẹ, đói.” Cố Song Huyền “vù” một cái chạy vào, hô to: “Không nghe thấy thái tử kêu đói sao, mau dọn đồ ăn sáng.”

Hạ Lệnh Thù đã quen với việc hắn thay đổi thất thường, bảo Tạ tiên sinh lui ra, lại sai người đi gọi Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Đại công chúa đến cùng ăn sáng. Cố Song Huyền biết Phượng Huyền cung là do Hạ Lệnh Thù làm chủ, hắn nói cái gì cũng không có tác dụng, nghẹn một hơi liền để thái tử bế tiểu bạch hồ, mình cầm lược ngà voi chải lông cho nó một cách không thương tiếc. Tiểu bạch hồ còn nhỏ, quen được nuông chiều, bị người ta giở thủ đoạn độc ác làm rụng lông liền phát giận, giơ móng vuốt lên cào, bàn tay vất vả lắm mới lành của Cố Song Huyền lại chồng chất vết thương.

Lúc này hắn liền kêu to: “Hoàng hậu, trẫm bị thương, mau tới giúp trẫm băng bó.” Hạ Lệnh Thù đang cầm kéo tỉa lại cây hoa cúc, không cẩn thận liền xoẹt một cái, hoa tànHoàng đế kinh ngạc, hoàng hậu rất kiên nhẫn để hắn ép buộc. Lúc ăn bữa sáng, có công chúa Cố Nguyên Tình – con gái của tiên đế đến, đi cùng là nữ nhi của Triệu vương – An quận chúa. Ngồi cùng nhau trong chốc lát, Hạ Lệnh Thù thấy hoàng đế ngồi bên trên có vẻ không yên lòng, suy nghĩ một lúc, nói: “Thân mình Kiều tiệp dư ngày càng nặng nề, Hoàng thượng cũng hiếm khi đi gặp, hay là hôm nay chúng ta đến điện Xương Linh ngồi một chút.”

Tháng tám là lúc Kiều tiệp dư đó có mang ba tháng, giờ là tháng mười hai, tính ra cũng đã bảy tháng. Thân thể càng lúc nàng nặng nề, không thường xuyên ra cửa nữa, mỗi tháng đến ngày thị tẩm của nàng, hoàng đế chỉ nói cùng nàng vài câu, tính ra thì mỗi tháng cũng chỉ một lần mà thôi, không quá coi trọng.

Người xưa đều nói gần vua như gần cọp, Cố Song Huyền có sự lạnh lùng của đế vương, cũng có sự phong lưu của hoàng tử. Khi tình yêu tràn đầy, ngược lại hắn bắt đầu muốn có lòng của hoàng hậu, càng trở nên cố chấp với hoàng hậu.

Cho nên khi Kiều tiệp dư thức dậy cùng cái bụng lớn, Cố Song Huyền đã giở đi giở lại sách thừa ân, chỉ nói: “Ngày tháng không đúng. Hai tháng sau trẫm đã không gọi người thị tẩm, đứa con trong bụng kia không phải cốt nhục của trẫm.”

Đối với chính sự, Cố Song Huyền nói phải là phải, không phải là không phải. Hạ Lệnh Thù biết hoàng tự không chấp nhận giả mạo, hai người suy nghĩ quyết định chờ đứa bé được sinh ra, lấy máu nhận thân là biện pháp tốt nhất. Dù sao tất cả cũng chỉ là nghi ngờ, ai biết được liệu có ngày nào đó hoàng đế uống rượu say, uống phải thuốc kích thích mãnh liệt nên đần độn, u mê liền đi ăn mỹ nhân. Việc này rất khó nói, không chừng lại là như vậy.

Hạ Lệnh Thù nói thế, Cố Song Huyền cũng không cãi lại được, lập tức nói: “Trong cùng thật không an toàn.” Hắn chắc chắn mình không hề để người khác có cơ hội đặt bẫy, “Hơn nữa vì sao chỉ có mình Kiều tiệp dư mang thai mà những phi tử khác lại không có động tĩnh?”

Hạ Lệnh Thù liếc mắt với hắn: “Ý hoàng thượng là trong số thị vệ có cố nhân của Kiều tiệp dư?”

Cố Song Huyền hừ hừ: “Có lẽ là bọn cướp sông cướp biển.”

Hạ Lệnh Thù đề nghị: “Hay là chúng ta đi thăm dò trước An mỹ nhân và Quảng mỹ nhân. Kiều tiệp dư có quan hề tốt với ai, hai người các nàng càng rõ hơn người khác.” Cố Song Huyền chỉ mong chuyện này sớm được điều tra rõ ràng, hắn có thể xử lý nhanh chóng, kẻo khi đứa bé được sinh ra rồi hắn lại không nỡ xuống tay.

Liên quan đến danh dự của hoàng đế đương nhiên là phải bí mật. Hai người tỏ vẻ như đi an ủi sủng phi, đến điện Xương Linh.

Điện Xương Linh có một điện chính, hai điện bên. Điện chính là của Kiều tiệp dư, hai điện kia là chỗ ở của An mỹ nhân và Quảng mỹ nhân cùng tuyển tú vào cung với nàng.

Trong điện chính trồng không ít mẫu đơn, gió thu thổi qua, mẫu đơn dần úa tàn. Hạ Lệnh Thù sai người sửa sang lại, đem thêm vào rất nhiều hoa cỏ quý giá, mẫu đơn tàn rồi thì hoa cúc lại nở, muôn hồng nghìn tía rực rỡ.

Kiều tiệp dư chống eo tựa nửa người trên giường, hoàng hậu dặn một câu nàng liền vâng một câu, thoạt nhìn có vẻ vất vả. Lúc đối mặt với Hoàng đế thì vẫn luôn tươi cười, đôi mắt như mặt hồ dưới ánh mặt trời, sóng nước lưu chuyển, khiến cho người ta không thể không chú ý.

An Mỹ nhân buông tay xuống, cười khẽ nói: “May mà thần thiếp phát hiện sớm, nếu không thì bụng Kiều tỷ tỷ lớn thêm một vòng cũng không biết sao lại thế.”

Hạ Lệnh Thù đang xem các ma ma mang đồ lót lên, nghe vậy liền cười: “Các ngươi khi tiến cung đều là tú nữ, sao lại biết được việc này.”

An Mỹ nhân đến bên cạnh hoàng hậu, trước tiên dâng trà cho hoàng đế, lại dâng lên một tách cho hoàng hậu, nói: “Cũng không hẳn thế. Nếu ngày đó Kiều tỷ tỷ không cẩn thận bị ngã, thần thiếp sẽ không sợ đến mức hô thái y. May mà không bị thương, lại còn phát hiện ra hỉ mạch, coi như việc vui lớn. Kiều tỷ tỷ còn chưa cám ơn ta.”

Kiều tiệp dư vỗ về bụng, lén nhìn hoàng đế, mặt đầy xấu hổ nói: “Đây cũng là việc vui của hoàng đế và hoàng hậu, người lấy ta ra làm trò cười thế làm gì.”

Cố Song Huyền cười ha ha, có thâm ý khác hỏi nàng: “Đúng đúng, sao lại tự nhiên ngã thế? Nay ngươi đã mang cốt nhục của trẫm, không thể có sai lầm gì. Một khi trẫm phát hiện có người mượn cơ hội mưu sát hoàng nhi của trẫm,” Hắn ngừng một lúc, đặt chén trà “đinh” một cái lên bàn, giống như chiếc búa gõ vào trong lòng trống rỗng: “Tất nhiên trẫm sẽ băm thây vạn đoạn kẻ đó.”

Dùng nụ cười thoải mái nhất, nói ra lời tàn nhẫn nhất, không phải là tính tình thật sự của đế vương.

Hạ Lệnh Thù liếc mắt với hắn, nói: “Trong hậu cung có thể có án mạng gì chứ? Bên cạnh Kiều tiệp dư có nhiều ma ma như vậy, còn cả cung nữ và thái giám, nếu không bảo vệ được mẹ con họ thì giữ lại cũng vô dụng.” Lời này vừa nói ra, người hầu lớn nhỏ trong cung đều quỳ đầy đất. Hạ Lệnh Thù nhìn sang chỉ thấy Kiều tiệp dư cúi đầu xuống, móng tay đan vào trong áo, như một đóa anh túc giữa muôn vàn loài hoa, thần bí mà xinh đẹp.

Sau khi ra khỏi cung, An mỹ nhân vui sướng nói với hoàng đế: “Thần thiếp đã sao chép xong kinh Phật rồi. Hoàng thượng có muốn xem không?” Cố Song Huyền thản nhiên trả lời: “Lấy đến đây đi.”

Hạ Lệnh Thù vẫn nhìn Quảng mỹ nhân từ nãy không nói một lời, cười hỏi: “Kiều tiệp dư không thể ra khỏi cung, khó tránh khỏi buồn chán. Hai người các ngươi quan tâm tới nàng nhiều một chút.”

Quảng mỹ nhân ngẩng đầu, khinh thường nói: “Mỗi ngày đến giờ Dậu, điện chính trong điện Xương Linh đều đóng cửa, sợ có người quấy nhiễu nàng. Kiều tiệp dư là quý nhân, thần thiếp không dám trèo cao, chuyện này vẫn nên giao cho An mỹ nhân thì hơn.”

Hạ Lệnh Thù cười: “Tính tình ngươi vẫn ngay thẳng như vậy.”

Quảng mỹ nhân thở dài nói: “Trong cung mọi người đều tinh quái, thần thiếp nhìn không quen, cũng không thể tỏ vẻ hai mặt được, chỉ có thể như vậy thôi.”

Cố Song Huyền không nhịn được cười: “Trẫm vẫn nói Quảng mỹ nhân có bóng dáng trước đây của hoàng hậu, bây giờ đúng là càng nhìn càng giống.” Lại đến bên cạnh Hạ Lệnh Thù, nói vào tai nàng, “Giống nàng lần đầu tiên nói chuyện với trẫm.”

Hạ Lệnh Thù giật mình, An mỹ nhân đã dâng kinh Phật lên, Cố Song Huyền ban thưởng cho hai người vài món đồ rồi chậm chạp đưa hoàng hậu rời đi.

Đợi đến lúc đi xa, hoàng đế chợt thốt ra một câu: “An mỹ nhân đúng là thần kỳ.”

Hạ Lệnh Thù cười: “Cũng không hẳn. Chỉ là nàng xuất hiện đúng lúc thấy Kiều tiệp dư ngã, còn hô thái y. Thần thiếp nhớ rõ, ngày ấy tin tức đến vào giờ mẹo sơ khắc, mặt trời còn chưa lên nóc nhà. Trùng hợp, quá trùng hợp.”

Hoàng đế gật đầu: “Khi trẫm mới gặp nàng cũng có nhiều trùng hợp lắm, làm cho trẫm đến giờ khó quên.” Nhịn không được ngửi tóc mai của nàng: “Khi đó trên người nàng có hương hoa mai lành lạnh, chạy trối chết cùng với trẫm, trẫm đã nghĩ mùi hương này có thể dẫn thích khách tới hay không…”

Thế mà hắn vẫn còn nhớ rõ!

“Làm sao quên được. Ngay lúc đó trẫm đã nghĩ, nếu chết cũng có mỹ nhân làm bạn, tốt xấu gì cũng coi như tuổi trẻ phong lưu, không uổng, không uổng.” Bỗng nhiên cười, nâng cằm nàng rồi hôn lên.

Hạ Lệnh Thù cứng đờ, đứng ở trong rừng mai chưa nở, nghe được lời nói đầy cẩn thận của đối phương: “Tin ta một lần nữa, lần này ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng.” Giọng nói kiên định, nụ hôn đầy cẩn trọng và dịu dàng, giống như đang cầm ngọc lưu ly quý giá nhất, quá nhẹ thì sợ không truyền đạt được tấm lòng của mình, quá nặng lại sợ đối phương hoài nghi chân tình của hắn.

Haiz, thật khó, hoàng đế đa tình giờ lại muốn chung tình, thật sự là khó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.