Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm

Chương 13




Hạ Lệnh Thù từ trong điện đi ra, chợt nghe thấy có người liên tục soi mói.

Nào là nơi này hoa không cắt sửa, chỗ kia nước không đủ dùng, ngói xanh không mới, tường cũng không trắng, ngay cả người hầu cũng phải chịu một phen soi ba lấy bốn, cuối cùng nhìn về phía Hạ Lệnh Thù, bĩu môi nói: “Ta hành tẩu bên ngoài, thường nghe người ta nói hoàng hậu xinh đẹp hiền lành, hoàng cung xa hoa phú quý, không biết là ai còn nói ngươi đang ở chốn tiên cảnh thiên cung, hiện tại nhìn thế này, ta thấy tẩm cung của hoàng hậu còn không lịch sự tao nhã bằng biệt trang ta đặt mua bên ngoài. Ngay cả người ở đây đầu cũng bị nước vào, chẳng thông minh chút nào.”

Nói chuyện thẳng thắn như thế không phải là kẻ phản nghịch nhất Hạ gia Hạ Lệnh Mị sao!

Hạ Lệnh Thù đi tới, cầm tay nàng cười nói: “Đường tỷ sao lại tới đây?”

Hạ Lệnh Mị oán trách: “Ta mà không đến thì tỷ tỷ của ngươi sẽ làm ầm lên cho xem.”

Nói tới chuyện đáng cười của vợ chồng Triệu vương, Hạ Lệnh Mị càng không thèm kiêng nể gì, tán gẫu một lúc lâu. Hạ Lệnh Thù kiên nhẫn đợi nàng nói xong, tự mình bưng trà lên cho nàng, cười hỏi: “Người bình thường không thể vào hậu cung, ngươi không gây chuyện gì với người khác đấy chứ?”

Tròng mắt Hạ Lệnh Mị trợn to: “Ta gây chuyện với ai chứ?” Dừng một chút, tặc lưỡi nói: “Ta đi theo mẹ ta vào cung thỉnh an Thái hậu, sau đó mới đến chỗ ngươi, yên tâm đi, ta không gây chuyện gì cho ngươi đâu.”

Hạ Lệnh Thù nhìn về phía Tạ Sâm, đối phương khom người: “Hoàng thượng và Ngự sử Uông đại nhân đang nghị sự ở điện Biền Đằng, để vi thần mời Uông phu nhân đến nói chuyện với hoàng hậu.”

Hạ Lệnh Mị chỉ cười, vung tay nói với Tạ Sâm: “Phụ nữ chúng ta nói chuyện, người ngoài như ngươi sẽ không xuôi tai, nên làm gì thì cứ làm. Nói xong ta sẽ đi gặp Thái hậu.” Người này, lòng dạ cũng quá ngay thẳng.

Tính tình Tạ Sâm hiền hòa, hành lễ lui ra ngoài, lại tới hậu viện xem bệnh cho người trong cung.

Lúc không còn ai, Hạ Lệnh Mị mới nói: “Hắn là người mà Hoàng đế phái tới để giám thị ngươi à?”

“Không phải, hắn chỉ đến để bắt mạch thôi.”

Hạ Lệnh Mị nhìn nàng, tỏ vẻ không tin: “Hoàng đế rất đa nghi, nhất là với người của Hạ gia, làm sao lại để ý đến chuyện sống chết của ngươi.” Trong lời nói đầy khó chịu: “Ta đã nghe đại bá nói chuyện năm trước ngươi không thể ra ngoài, thật đáng tiếc. Theo ta thấy hoàng cung này rất giống chỗ mà ta từng đi qua, là một nhà giam, mà hoàng đế chính là con hổ trong lồng sắt.”

Hạ Lệnh Thù cười: “Hiếm khi ngươi tới đây, chúng ta nói đến hắn làm gì. Một năm nay ngươi đã đi nơi nào? Vì sao lại gặp tỷ tỷ, nàng sống thế nào?”

Hạ Lệnh Mị cảm thấy chua sót, khẽ cười: “Chúng ta đều tốt, chỉ có ngươi là không tốt. Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi bảo ta mang không ít đồ từ thành Vạn Yến tới, có chút đồ là đưa cho ngươi, chờ Thái hậu xem xong sẽ đưa tới đây.” Dựa theo quy củ, những vật phẩm thần tử tiến cống cho hậu cung đều phải chuyển tới chỗ Hoàng hậu. Hạ Lệnh Thù tự khóa mình ở Phượng Huyền cung, tất cả mọi việc đều phải qua tay Thái hậu, người ở ngoài nhìn vào sẽ cho rằng đây là dấu hiệu chứng tỏ hoàng hậu đang thất thế. Hạ Lệnh Mị cũng lớn lên trong thế gia, làm sao không biết mấy chuyện lòng vòng này, nói ra cũng chỉ muốn thử phản ứng của Hạ Lệnh Thù. Nhưng nàng chỉ mặc kệ, mắt cũng không nháy một cái, hoàn toàn không có vẻ bất bình, uể oải, v.v… xem ra nàng đã hết hy vọng với hoàng đế.

Hai người nói thêm một chút, Hạ Lệnh Mị chậm rãi đi vào việc chính: “Thật ra, lần này ta thay Ngũ thúc đưa tin cho Hoàng đế. Vịnh phía nam hải tặc hung hăng ngang ngược, tích tiểu thành đại, cướp đoạt chém giết thuyền buôn ngày càng nhiều. Trước đó mấy ngày Ngũ thúc đã lấy được chứng cớ triều thần của ta thông đồng với địch phản quốc, trở thành trung gian buôn hàng hóa đánh cướp của hải tặc để kiếm lời bỏ túi riêng.” Nàng thở dài, “Sát tính của Ngũ thúc rất mạnh, muốn phát binh tiêu diệt Hải quốc, thể hiện uy thế của Đại Nhạn.”

Hạ Lệnh Thù có hiểu biết đối với triều chính, sau khi khép kín mình mới chặt đứt thông tin trong triều, nghe xong những lời này nàng cũng không nói gì.

Hạ Lệnh Mị nắm tay nàng: “Là người có vị trí cao nhất trong Hạ gia, ngươi không thể né tránh. Không bao lâu nữa Hoàng đế chắc chắn sẽ mời ngươi xuất cung.”

Hạ Lệnh Thù cười nói: “Rõ ràng là Đường tỷ đi biển, vì sao lại tới thành Vạn yến?”

“À,” Hạ Lệnh Mị cười mỉa. “Thật ra là ta đi ngang qua thành Vạn Yến, nghe nói tỷ tỷ ngươi muốn mượn chuyện cống phẩm để tới thăm ngươi, Triệu vương không đồng ý. Hai người họ tranh chấp rất lâu, cuối cùng biến thành ta tới đây.” Nàng uống một ngụm trà, cười nói: “Dù sao ta cũng là người vô dụng thảnh thơi nhất Hạ gia, lại có võ nghệ, làm chân chạy việc lặt vặt thế này cũng đúng.”

Hạ Lệnh Mị đến đây không bao lâu, quả nhiên Ngũ gia của Hạ gia đưa tin từ biển tới, đồng thời còn có đề nghị chiến tranh của Triệu vương. Nói tới ân oán giữa Triệu vương và hoàng đế thì một ngày một đêm cũng không xong, hoàng đế mời Hạ Lệnh Mị tới hỏi tình hình hải tặc. Hạ Lệnh Mị có thể coi là một kỳ nữ, không thích làm Ngự sử phu nhân, lại thường tới địa bàn của Ngũ thúc, theo thuyền ra biển. Đối nhân xử thế can đản cẩn trọng, dung mạo hơn người, tính tình ngay thẳng mạnh mẽ, rất được lòng quân lính, không bao lâu đã có không ít hoa đào bay tới.

Ở Đại Nhạn triều việc tách biệt giữa nam nữ chưa kết hôn cũng không nặng nề lắm, nữ tử thế gia cũng có người tập võ từ nhỏ, hoặc xuất giá vào gia tộc trong võ lâm, hoặc là gả cho tướng quân rồi nữ giả nam trang theo quân ra trận, cũng có người độc tẩu hành hiệp trong giang hồ. Hạ Lệnh Mị xuất hiện ở điện Biền Đằng, còn rất thoải mái dùng lễ với các đại thần khác, bình thản nhưng không nhu nhược, nói thẳng những ý kiến của mình.

Cũng giống như bình thường, hễ có chiến sự thì luôn có phái chủ chiến và phái chủ hòa, cãi nhau kịch liệt. Hạ Lệnh Mị báo xong tin tức, nghe nói vật phẩm ở chỗ Thái hậu đã được chuyển vào Phượng Huyền cung xong liền thản nhiên xuất cung.

Đêm đó, hoàng đế bị làm cho ù tai hoa mắt, một tay ôm thái tử Cố Khâm Thiên, một tay nhấc lồng vàng, lén lút đến ngoài cửa Phượng Huyền cung.

Gõ cửa liên tục hai lần đều không có người trả lời. Cố Khâm Thiên không kiên nhẫn nổi, tự mình kéo hoàng đế đi tới lỗ chó mà ngày thường nó vẫn chui qua, nói: “Tìm mỹ nhân.”

Cố Song Huyền nhìn cái lỗ chó chỉ vừa được một đứa bé choai choai, lại nhìn thân hình mình, kiên quyết lắc đầu: “Con cháu hoàng gia làm sao lại chui qua lỗ chó được, chúng ta đi cửa chính.”

Cố Khâm Thiên mặc kệ, giãy khỏi tay hoàng đế, cố khom lưng chen vào, để mặc hoàng đế đứng bên ngoài tức tối, giận đến nửa ngày vẫn không thể lên tiếng được.

Cố Khâm Thiên đã quen đến tẩm điện của Hạ Lệnh Thù, kêu lên giòn giã: “Mỹ nhân, cha đến.”

Phượng Lê đang hầu hạ Hạ Lệnh Thù tắm rửa, không ngờ Thái tử lại chọn canh giờ này để đến, thích thú ôm nó vào trong nước nóng để tắm, hai mẹ con cùng nhau tắm uyên ương, tiểu thái tử lắc lắc cái mông cười khanh khách: “Tắm, mỹ nhân, trống trơn.” Hoàn toàn đem người cha đang đau khổ chờ nó đưa tin ném lên chín tầng mây.

Hạ Lệnh Thù ôm Cố Khâm Thiên ra bể, cầm khăn tơ tằm lau cánh tay cho nó, nói với Phượng Lê: “Lấy loại phấn thơm mới ra đây, hộp mà có thể ngăn rôm ngứa ấy.”

Phượng Lê nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp tròn bằng bạc trắng, mặt trên điêu khắc rất tinh tế hình cậu bé thả diều, mở nắp ra, mùi thơm ngát xông vào mũi, thoang thoảng vị bạc hà. Cố Khâm Thiên vươn ngón tay ra: “Ăn”.

“Tiểu quỷ tham ăn này, chẳng lẽ chưa ăn bữa tối.” Phượng Lê lại đưa cho nàng một chiếc bông phấn hình tròn, chấm chút bột phấn, nhẹ nhàng bôi lên cổ, nách, đùi Cố Khâm Thiên, nghĩ một lúc liền bôi cả hai bên mông nó. Cố Khâm Thiên đứng lên, hôn nàng “bẹp” một cái: “Mỹ nhân.”

Hạ Lệnh Thù tức giận đến bốc hỏa, phát vào mông nó một tiếng rất to. Miệng Cố Khâm Thiên méo xẹo, sửa lại: “Mẹ.” Đáng thương ôm cổ nàng, cùng nhau vào tẩm điện.

Phượng Lê mang đến rất nhiều quần áo sạch, tất, giày, cười nói: “Áo nương nương tự tay làm cho Thái tử cuối cùng cũng có thể mặc rồi, lúc trước cứ tưởng không có cơ hội.”

Hạ Lệnh Thù mở cái yếm nhỏ màu vàng ra, mặt trên thêu con rồng mập đang thổi bong bóng, cho Cố Khâm Thiên mặc vào. Đừng nói là Phượng Lê, ngay cả Hạ Lệnh Thù cũng cho là mình vĩnh viễn không thể thấy được mặt hoàng nhi. Lúc đầu phong bế Phượng Huyền cung, nàng nhớ thương đứa nhỏ, đem tất cả tinh lực vào việc may quần áo, từ khi thái tử nửa tuổi đến khi mười tuổi, mỗi tuổi liền làm ba bộ, tính ra cũng may mất hơn nửa năm. Những lúc nghĩ đến hoàng nhi, nàng liền lấy ra vuốt ve, tưởng tượng dáng vẻ toàn thịt nho nhỏ của Cố Khâm Thiên mặc vào, thương nhớ đến muốn phát điên.

“Mẹ, xấu hổ.” Tiểu thái tử chỉ vào mũi nàng trêu chọc.

Ngoài điện, Trương ma ma đứng ở cửa nói: “Nương nương, Hoàng thượng đang ở cửa cung, có nên mở cửa hay không?”

Người hầu đứng ở bên cạnh đều nín thở lén nhìn nàng, Hạ Lệnh Thù cho đứa nhỏ mặc áo ngoài, đi tất. Cố Khâm Thiên không có chút nề nếp nào, lăn qua lăn lại trên giường long phượng, không chịu nghe lời. Sau khi tắm rửa cho con Hạ Lệnh Thù đã rất mệt, cả giận nói: “Lại đây, còn nghịch ngợm nữa sẽ ném con cho tiểu quỷ, không cho con gặp mẹ nữa.”

Cố Khâm Thiên không hiểu những lời này lắm, nhưng nhìn sắc mặt đối phương cũng biết đang tức giận, liền đi hai bước, phỏng đoán tâm trạng nàng, lại đi tiếp hai bước, đoán thêm lần nữa, Hạ Lệnh Thù liền kéo cái chân mũm mĩm của nó: “Đem con về chỗ của Hoàng đế, đừng ở đây quấn quýt lấy ta.”

Cố Khâm Thiên biết hoàng đế là ai, lúc còn rất nhỏ Bát hoàng thúc đã dạy nó, ai là hoàng đế, dỗ nó nói một câu: “Hoàng tê.”

“Là Hoàng đế.”

“Tế.”

Hạ Lệnh Thù cẩn thận kéo lại áo cho nó, đưa cho Phượng Lê, nhẫn tâm nói: “Đưa ra ngoài.”

Mọi người kinh ngạc: “Nương nương.” Thái tử chẳng mấy khi đến, hơn nữa lại là buổi chiều, đây là ân điển mọi người cầu còn không được, hoàng hậu làm sao lại bỏ đi cơ hội thân thiết cùng thái tử.

Hạ Lệnh Thù không quan tâm tới nghi hoặc của mọi người, đưa đứa nhỏ vào trong tay Phượng Lê, tự mình ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải đuôi tóc. Nữ tử tuổi tác càng lớn thì tóc càng dài, mái tóc của Hạ Lệnh Thù rũ xuống đất, nàng chải rất mạnh, một lần đưa lược liền khiến mấy sợi tóc rụng xuống, Phượng Lê sợ tới mức không dám nói thêm gì, vội vàng ôm Cố Khâm Thiên đi tới cửa cung.

Cố Song Huyền đợi rất lâu, kiên nhẫn gần như mất sạch, trong chốc lát nghĩ Hạ Lệnh Thù hận hắn, chốc lát lại nghĩ một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Hắn đã cúi đầu gập thân đến đất vì nàng, hoàng hậu từ trước tới giờ là người luôn hiểu quy củ chắc sẽ chịu đi gặp hắn.

Tất nhiên, làm hoàng hậu, dù thế nào cũng muốn tỏ vẻ chủ mẫu, phải làm cao một lần, năm trước hoàng hậu và hoàng đế gây chuyện ầm ĩ đã làm cả triều đình đều biết. Dù sao, mặt mũi của hoàng hậu thì hoàng đế như hắn cũng phải bận tâm một chút. Ít nhất, hai người không cãi cọ, ừ, có chuyện gì thì từ từ nói. Tính tình nàng rất cứng rắn, hắn nhịn một chút, nhường một chút sẽ không có gì.

Hoàng đế, vĩnh viễn phải lấy đại cục làm trọng.

Mỗi ngày vào đầu giờ mẹo, hắn đều phải vào triều, cùng các triều thần bàn bạc sự tình lớn nhỏ, mỗi quyết định phải cực kỳ thận trọng, không có một điểm qua loa. Phần lớn thời gian ăn trưa hắn đều chỉ ăn lung tung vài miếng, chẳng có khẩu vị gì. Buổi chiều thì phê tấu chương đến choáng váng, có đôi khi bị tấu chương sáo rỗng không thực tế của đám văn thần làm tức giận đến đau dạ dày. Các quan võ thì ngay thẳng, không thèm viết tấu chương, trực tiếp chạy vào hoàng cung nói chuyện cùng hoàng đế, nói được mấy câu đã khắc khẩu. Một đám đàn ông cao lớn thô kệch, cùng cãi nhau với một hoàng đế văn nhã như hắn. Giọng ai lớn hơn? Tất nhiên là không phải hắn, hắn còn phải uống trà cho mát họng; ai cáu kỉnh hơn? Cũng không phải hắn luôn, hắn mà giận dữ thì sẽ có người bị chặt đầu, cho nên không thể tức giận một cách tùy tiện, có tức giận cũng chỉ là cáo mượn oai hùm thôi.

Kết thúc một ngày vất vả, hắn nghĩ cùng thái tử giải trí, ăn bữa cơm tối ngon miệng cũng được, coi như giải lao. Được rồi, các phi tần cảm thấy tịch mịch, một đám người biến đổi liên tục lại ngẫu nhiên gặp hắn. Hắn cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ, đã có mấy lần lăn lên giường các phi tần rồi, kết quả đối phương nũng nịu vuốt ve ngực hắn, nói mấy câu tán thưởng xong, bắt đầu cầu xin vào trọng điểm. Các nàng cũng không biết qua lần này còn lần khác hay không, cho nên chỉ cần có cơ hội nhất định phải xin được chút gì cho gia tộc mình. Cố Song Huyền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi của hắn là vì quyền lực cùng tiền tài trong tay mình.

Vừa nghĩ tới quyền thế, hắn lại nhớ tới việc phái chủ chiến và chủ hòa khắc khẩu hôm nay, đầu đau, chân đau. Cầm theo lồng vàng, nói nhỏ với tiểu tử bên trong kia. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, xem chừng mình đã chờ ở ngoài cửa một canh giờ rồi, cho dù hoàng hậu làm cao thì cũng có thể đến đây đi?

Sau đó, cửa mở.

Cố Khâm Thiên gào khóc thảm thiết, tay chân đá loạn lên, gào to từng tiếng: “Mẹ, mẹ…”

Cố Song Huyền trợn tròn mắt: “Hoàng hậu đâu?”

Phượng Lê đã ăn một trận sợ hãi, cũng không dám nhìn hắn. Nói thế nào? Nói hoàng hậu không muốn gặp hoàng đế, thế không phải là tự tìm chết sao. Nàng lưu luyến đưa thái tử cho Lương công công, chờ đối phương ôm rồi liền lập tức xoay người, “Oanh” một cái, cửa bị đóng lại.

Cố Song Huyền sửng sốt, một lúc lâu sau, quay đầu hỏi Lương công công: “Trẫm, vừa mới phải ăn “bế môn canh” đúng không?” (bế môn canh: món canh đóng cửa)

“À,” Lương công công bị tiểu thái tử cào cấu, ngẫm nghĩ xong liền nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, có lẽ canh giờ ngài đến không đúng.”

Cố Song Huyền hỏi: “Có gì không đúng?”

Lương công công cẩn thận nói: “Hoàng thượng, hiện tại đã là canh ba giờ hợi, sắp tới giờ tý đêm khuya.” Canh giờ này vừa đúng là giờ hoàng đế chọn người thị tẩm. Lão gia ngài đến đây rõ ràng là tuyên bố muốn cùng hoàng hậu làm chuyện vợ chồng.

Không thể không nói, mục đích của Hoàng thượng rất rõ ràng, rất rêu rao, da mặt rất dày.

Cố Song Huyền giận tím mặt: “Dù là thế thì nàng cũng không thể không cho trẫm vào cửa chứ?” Hắn rống một tiếng lớn, chốc lát sau, toàn bộ ánh nến trong Phượng Huyền cung đều dập tắt

Ngoài cửa cung, chỉ còn người hầu đang cầm đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, gió thu thổi qua làm tay áo bay lên.

Trăng lạnh, lòng người càng lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.