Viện Thư Đình, nơi mà các hoàng tử cùng con cháu hoàng tộc cùng nhau học tập, tuy nhiên cũng sẽ có những con cháu của đại thần được hoàng thượng ân chuẩn để vào đây cùng học tập với các hoảng tử.
Bởi vì Thượng tướng quân là một trọng thần được hoàng thượng sủng ái nên con cháu của ông cũng được ân chuẩn vào cung để học tập, ba năm trước nhi tử thứ ba của ông được danh hiệu thư đồng cho tam hoàng tử, khiến cho ông vừa lo lắng vừa vui mừng.
Trên đường đi đến Viện Thư Đình, nhóm người bắt gặp nhóm người của nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử Hoàng Tiêu Ngân, năm nay mười tuổi, tính tình kiêu ngạo hống hách, luôn không để Hoàng Tiêu Hiên trong mắt.
Sau khi hai bên gặp nhau, nhóm người Hoàng Tiêu Hiên liền hành lễ, Hoàng Tiêu Hiên cũng chắp tay gọi một tiếng nhị ca, nhưng Hoàng Tiêu Ngân chẳng thèm đáp lại mà xoay người rời đi, những con cháu quan lại phía sau lúng túng hành lễ rồi nhanh chóng chạy theo sau.
Hoàng Tiêu Hiên thở dài rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bốn huynh muội Tô gia nhìn nhau rồi cũng theo sau.
Tiểu Tô Đình híp mắt đầy nguy hiểm nhìn nhóm người đang từ từ biến mất sau hòn giả mà tính toáng.
Tô Ninh bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua liền không nhịn được nhìn tiểu muội của mình đang có vẻ mặt đầy xấu xa, chàng thầm cầu nguyện cho muội muội đừng làm gì ở trong cung.
Đi khoảng nữa nén hương cuối cùng nhóm người cũng đến Viện Thư Đình, bởi vì hôm nay đến sớm, sư phó còn chưa đến, bên trong tiếng nói chuyện cực kỳ ồn ào.
Sau khi năm người bước vào, những ánh mắt đồng loạt nhìn lên đầy kinh ngạc.
"Tô Ninh, tại sao ngươi lại dẫn Tiểu Đình đến đây." Hoàng Lư Lê, con trai út của Tiêu Vương gia năm nay tám tuổi rất thân thiết với Tô Ninh, thường hay đến phủ Thượng tướng quân nên cũng biết tiểu muội này, bởi vì thân hình mập mạp nên bị nàng gọi là mập mập ca ca.
"Phụ thân kêu chúng ta dẫn muội ấy theo, chút nữa sẽ có người sang đón." Tô Ninh nhỏ giọng trả lời.
"Tô gia to gan, không biết Viện Thư Đình không cho nữ nhi vào hay sao, sao các ngươi có thể dẫn theo người vào." Hoàng Tiêu Ngân đập bàn chất vấn.
Tô Phong nghe vậy định đứng ra giải thích nhưng không ngờ muội muội nhà mình đã bước ra, hai tay chống nạnh rống lớn.
"Nhị hoàng tử to gan, dám chất vấn ý chỉ của hoàng thượng, Đình Đình là được hoàng thượng ân chuẩn đến đây, nếu ngài có ý kiến thì chuẩn tấu với hoàng thượng chứ đừng có tức giận lên người ca ca ta."
Tô Phong nghe xong liền ôm mặt, thôi xong muội muội lại giở thói ngang ngược rồi, kiểu này hoàn toàn đắc tội với nhị hoàng tử rồi.
"To gan dám nói chuyện với nhị hoàng tử như vậy, người đâu vã miệng." Tên thái giám bên cạnh nhị hoàng tử hung hăng quát lớn sau đó hạ giọng ra lệnh cho những cung nữ bên cạnh.
Huynh đệ Tô gia nghe vậy liền đi lên chặn trước mặt muội muội mình
"Nhị ca, chẳng lẽ huynh lại chấp nhất với một tiểu cô nương." Lúc này Hoàng Tiêu Hiên lên tiếng ngăn lại.
Những người xung quanh đều không dám can hiệp vào
Hoàng Tiêu Ngân trừng mắt khẽ cắn môi, vẻ mặt không tình nguyện lên tiến "Tiểu Can..."
Nhưng không để nhị hoàng tử nói hết câu, Tiểu Tô Đình đảo tròn mắt, nhìn thấy vài bóng dáng đang từ xa đi lại liền nhanh chóng bĩu môi, hai mắt to tròn rơi đầy nước mắt rồi khàn giọng khóc toáng lên.
Những người khác kinh ngạc nhìn nàng, huynh đệ Tô gia cùng Hoàng Lư Lê thì hoảng loạn nhìn nàng, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy nàng khóc lớn đến vậy.
Hoàng Tiêu Hiên cũng bị biến cố này làm cho ngây ngốc.
Lúc này hoàng thượng cùng sư phó cùng Tô Mạnh đang đi đến thì bỗng nghe tiếng khóc, Tô Mạnh thoáng đỏ bừng mặt tức giận nhưng ngại có hoàng thượng ở đây nên không thể nhanh chóng chạy vào trong.
Sư phó nghe tiếng khóc của nữ nhi liền kinh ngạc, không phải Viện Thư Đình cấm nữ nhi đi vào sao, vậy tại sao có tiếng khóc của nữ nhi.
Trong lúc ông hoang mang thì hoàng thượng lại cau mày, thoáng nhìn qua Tô Mạnh thấy cả người ông đầy vẻ nôn nóng thì thở dài.
Các hoàng tử đều học ở bên trong, không biết hôm nay ai lại xui xẻo đến nỗi chọc cho tiểu cô nương khóc đây, dù sao đây cũng là ý chỉ của ngài, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì phải phạt vậy.
Ba người nhanh chóng đi vào trong, nhìn thoáng qua năm phe đang đứng năm bên.
Tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử cùng nhóm người của mình lùi sang một bên, thất hoàng tử tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên ngây ngốc ngồi ở chổ của mình, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Còn hai phe ở trung tâm thì đội hình khá rối loạn, nhị hoàng tử thì ngồi ở một bên, bao quanh là một nhóm con cháu quan lại, trước mặt là một thái giám, phía trước nữa là hai cung nữ đang vươn tay, nhưng chắc bởi vì người sắp túm lấy bỗng nhiên bật khóc nên hai cung nữ quá kinh ngạc không kịp thu tay lại.
Còn đối diện thì ít người hơn, chắn phía trước là tam hoàng tử, nhưng vẻ mặt đầy lúng túng không biết phải làm sao, một tiểu mập mạp đang không ngừng làm trò hề để dỗ giành, ba huynh đệ Tô gia thì không ngừng xoay tròn an ủi.
Còn người đang khóc đến hoa lê đài vũ là một tiểu cô nương năm tuổi, hai mắt bởi vì khóc mà sưng húp đỏ chót, cả khuôn mặt đều tỏ vẻ đáng thương.
"Chuyện gì đang xảy ra." Hoàng thượng bước vào trong trầm giọng hỏi.
Nghe tiếng nói, tất cả mọi người đang ở trong phòng liền kinh ngạc rồi quỳ xuống dập đầu.
"Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng thượng phất tay tỏ vẻ đứng lên, sau đó đi đến ghế thái phó ngồi xuống.
Thái phó cùng Tô Mạnh nhanh chóng đi qua đứng hai bên trái phải.
"Có ai nói cho trẫm biết chuyện gì đang xảy ra." Hoàng thượng nói, sau đó nhìn lướt qua những người có mặt trong phòng.
Hoàng Tiêu Ngân nghe vậy liền kiêu ngạo bước lên rồi thưa "Bẩm phụ hoàng, Viện Thư Đình không cho phép nữ nhi bước vào vậy mà tam đệ cùng huynh đệ Tô gia lại cả gan dẫn nữ nhi vào, đúng là không xem quy tắc ra gì, kính mong phụ hoàng xét xử."