Đông Triều mỗi ngày trông ngóng tin tức của Huệ Đạt từ Hắc Hổ, đêm đêm trước khi ngủ đều ghé chỗ Dận Chân và Hoằng Quân xem có điều gì xảy ra không, lòng cứ thấp thỏm. Phải đến ba hôm sau Hắc Hổ mới mang đến cho nàng một chiếc túi hương. Trong chiếc túi có một phong thư màu vàng được phong lại rất kín. Đông Triều thở dài, xé phong thư ấy. Bức thư không có chữ gì cả, chỉ là tờ giấy trắng. Chẳng hiểu sao Hắc Hổ lại lao đến ngoạm lấy tờ giấy ấy rồi lấy móng cào nát. Đông Triều ngạc nhiên :
-Mày làm sao thế ? – Đông Triều cốc đầu Hắc Hổ. – Thật hư quá đi.
Hắc Hổ lắc đầu nguây nguậy. Đông Triều lấy trong túi hương ra bức thư thứ hai. Qua bức thư thì bức thư vừa rồi là bùa yểm của gã pháp sư kia. Đông Triều đâu biết những việc kia đã khiến cho tên pháp sư yểm bùa ho ra máu. Đông Triều hỏi Hắc Hổ:
-Chỉ bao nhiêu đó thôi à ?
Hắc Hổ gật đầu. Đông Triều ẵm Hắc Hổ qua phòng Hoằng Quân. Đêm nay Hoằng Quân ngủ ngon lành, đã vậy thằng bé còn nói mớ khá to :
-Con không thích ăn cái này đâu ! Đau lắm ! Con học bài mà ! – Cái giọng dễ thương đó làm Đông Triều bật cười.
Đông Triều qua phòng Dận Chân, thấy vẫn còn sáng đèn. Đông Triều để Hắc Hổ xuống đất :
-Đi chơi với Tuyết đi.
Hắc Hổ nhe răng, trợn mắt, ngoe nguẩy đuôi rồi chạy đi. Đông Triều thở dài :
-Ở đời có kẻ làm thuê nào lại có thái độ vậy với chủ chứ ?
Bên trong phòng không có câu nói xỏ xiên nào. Đông Triều ghé mắt nhìn vào phòng, Dận Chân vẫn tập trung viết gì đó. Lâu lắm mới thấy có một việc khiến Dận Chân ngó lơ Đông Triều. Đông Triều không lấy làm buồn bực hay tức giận, trái lại nàng còn chăm chú nhìn bóng Dận Chân cặm cụi viết với đôi mắt đầy thích thú. Đến một lúc Dận Chân đẩy cửa bước ra, đụng phải Đông Triều làm nàng suýt té. Dận Chân nắm tay nàng, kéo lại :
-Nha đầu, sao muội lại ở đây ?
Đông Triều cứ y sự thật mà đáp :
-Muội sợ huynh mất ngủ nên đến.
-Vậy sao không gõ cửa ?
Đông Triều nhún vai :
-Huynh tập trung đến thế muội chỉ có nước phá cửa mới khiến huynh nghe được.
-Hiểu chuyện đó, nha đầu.
Lại xúc xiểm rồi. Đông Triều cười cười :
-Vậy thì “kẻ hiểu chuyện” xin cáo từ.
Dận Chân nắm bím tóc của nàng, kéo lại :
-Vào đây, ta có chuyện muốn nhờ muội đây.
Đông Triều giật bím tóc ra :
-Có gì thì vào, huynh nghĩ đầu muội là đầu sắt hay sao mà kéo tóc không đau ?
Dận Chân dẫn nàng vào phòng, để nàng ngồi cạnh còn mình thì lại chấm mực. Đông Triều nhìn dưới chân, đầy giấy bị vò nát. Đông Triều hỏi :
-Huynh viết gì mà bỏ giấy nhiều thế ?
Dận Chân thở dài :
-Là mấy lời chúc cho Ngạch nương. Nàng biết đấy, lễ Vu lan sắp đến rồi, ngoài cầu nguyện cho cha mẹ thì trong cung còn vẽ ra chuyện tặng lễ nữa.
Đông Triều đoán ra :
-Huynh chuẩn bị bài vở để ra mắt Đức phi sao ?
Dận Chân gật đầu. Đông Triều thấy chạnh lòng, chưa từng nghe con trai muốn tặng quà cho mẹ mà phải chuẩn bị bài vở kỹ lưỡng đến thế. Dận Chân nhịp chân :
-Nha đầu này, muội từng bức người tự sát hoặc tự khai tội mình…
Đông Triều nhăn mặt:
-Huynh khen muội hay xỏ muội vậy ?
Dận Chân nói :
-Ta đang nói lý do ta nhờ muội.
-Thì huynh nói tiếp đi.
-Muội có thể cho ta một lời hay để ta nói cho Ngạch nương ưng dạ không ?
Đông Triều thấy Dận Chân rối quá đến loạn trí, nàng là trẻ mồ côi, làm sao biết nói chuyện cho đẹp dạ mẹ được ? Nhưng Đông Triều chợt nhận ra rằng với Dận Chân, lấy lời thật lòng của một đứa con để đứng ra nói chuyện là rất khó. Đông Triều mỉm cười :
-Huynh cứ nghĩ sao viết vậy đi. Thế là hay nhất.
-Được vậy thì tốt.
Hoằng Quân mang tập vở lại chỗ Lý thị, tíu tít khoe. Lý thị xem qua, mỉm cười, khen ngợi đứa con giỏi giang của mình. Sau đợt ốm nặng của Hoằng Quân, Lý thị đã quan tâm đến con mình hơn. Đông Triều thấy ấm lòng khi Hoằng Quân lại có thể đón nhận tình thương của mẹ ruột, tốt hơn là thằng bé không hề quên nàng và hai di nương cũng rất yêu thương nó. Rồi Đông Triều quay qua Dận Chân, người đang cùng thưởng trà bên hồ sen với mình. Dận Chân thấy nhột nhột nơi trán, rời mắt khỏi tách trà nhìn Đông Triều :
-Gì đây, nha đầu ?
Đông Triều chống cằm, quay nhìn Hoằng Quân rồi tới Dận Chân. Nàng rót trà từ trong chiếc ấm màu xanh ngọc hoa văn trắng, đối lập với ấm sứ hình hoa đang chứa đựng loại trà pha theo cách Dận Chân thích. Đông Triều uống một ngụm trà, nuốt ực :
-Muội nhìn thấy Hoằng Quân giống huynh y hệt mà sao tính tình khác nhau thế ?
Dận Chân rót trà trong ấm của mình, nhâm nhi từ từ :
-Muội không thấy ta với muội tính tình giống nhau mà sở thích khác nhau sao ?
Đông Triều lấy khăn tay lau nước trà còn đọng trên môi :
-Muội muốn nói cách huynh xã giao với mọi người kia, cứ lạnh như băng ấy.
Dận Chân nheo mắt :
-Muội xem cách muội nói chuyện kìa ? Có lửa trong lời nói của muội sao ?
Đông Triều nói :
-Đó là bản tính. Nhưng với những người không hiểu mình thì phải cố bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ lên. Muội có tính cách rất giống huynh nhưng tùy tình huống muội phải thật hồ hởi, thật đằm thắm vào để họ có thể hiểu được mình đang nghĩ gì.
-Thì ta đã đằm thắm đấy thôi.
Đông Triều nói :
-Vậy thì huynh thử nói lại cho muội xem.
Dận Chân đặt tách trà xuống, hít một hơi sâu :
-Hôm nay ta trông muội tràn đầy nhuệ khí.
Đông Triều thở dài. Hôm qua cả hai thử chọn những lời hay ý đẹp để nói với Đức phi sao cho Đức phi không phật lòng mà trả quà lại. Văn phong của Dận Chân rất tốt, câu nào cũng đầy sức thuyết phục, chất chứa tình cảm trong đó. Nhưng cái cách Dận Chân bộc lộ ra ngoài vô cùng, vô cùng kém. Không chỉ kém về biểu cảm khuôn mặt, Dận Chân còn luôn giữ chất giọng lạnh băng, trịch thượng của kẻ cả. Đông Triều làm thám tử, phải tìm cách lấy lòng nhiều người để có lời khai và vật chứng hữu dụng, rất hiểu tâm lý của con người. Nàng nghĩ nếu để Dận Chân đi điều tra thì hỏng chắc.
-Muội đã nói là xem muội như người chẳng biết tí gì về huynh, ví dụ như là Thái tử gia vậy. Vì muội chẳng hiểu tí gì về huynh nên tất cả những gì huynh nghĩ trong lòng phải bộc lộ ra hết.
Dận Chân nhún vai :
-Huynh hôm nay có tinh thần rất tốt.
Nét mặt Dận Chân có hân hoan một chút nhưng chỉ thể hiện được sự kính trọng chứ không đọc được tình cảm trong đó. Đông Triều nói :
-Vậy thì xem muội như Bát A ca vậy.
-Bát đệ vẫn khỏe chứ ?
Nét mặt Dận Chân hoàn toàn lạnh băng, tình cảm cho Dận Nhưng vừa mới thể hiện có một chút xíu thì qua đây đã bị tắt lịm ngay. Dận Chân quả nhiên rất ghét Dận Tự. Đông Triều biết Dận Tự cũng không ưa Dận Chân nhưng mỗi lần gặp, Dận Tự luôn cười rất tươi. Hai vị A ca có hai cách che giấu cảm xúc khác nhau, một người giữ khuôn mặt lạnh lùng, một người giữ khuôn mặt hiền hòa. Và Đông Triều thích cách che giấu cảm xúc của Dận Chân hơn vì nàng là người trọng sự thật, thích sống thật với lòng mình. Ghét ai thì cứ tránh xa người đó ra, cứ dối lòng mãi sẽ rất khó chịu.
-Không được sao ? – Dận Chân hỏi.
Đông Triều lắc đầu :
-Huynh cho muội nói thật được không ?
-Được thôi.
Đông Triều cứ y sự thật trong lòng mình mà nói :
-Mọi người không chịu được giọng điệu « ta » của huynh đâu. Đôi lúc tỏ ra mình mạnh mẽ quá thì không ai thích cả. Đặc biệt là những người già.
-Vậy muội làm cho ta xem, xem ta như Ngạch nương.
Đông Triều gật đầu :
-Được thôi.
Đông Triều nở nụ cười tươi :
-Hôm nay trông huynh khỏe khoắn quá nhỉ.
Dận Chân uống vội một ngụm trà :
-Muội có khuôn mặt này thế nào cũng có chuyện.
-Huynh bảo muội xem huynh như Đức phi, sao lại nói chuyện vậy ?
-Ta bảo muội xem ta như Ngạch nương chứ có bắt ta phải là Ngạch nương đâu. Hoằng Quân mang tập vở lại chỗ Lý thị, tíu tít khoe. Lý thị xem qua, mỉm cười, khen ngợi đứa con giỏi giang của mình. Sau đợt ốm nặng của Hoằng Quân, Lý thị đã quan tâm đến con mình hơn. Đông Triều thấy ấm lòng khi Hoằng Quân lại có thể đón nhận tình thương của mẹ ruột, tốt hơn là thằng bé không hề quên nàng và hai di nương cũng rất yêu thương nó. Rồi Đông Triều quay qua Dận Chân, người đang cùng thưởng trà bên hồ sen với mình. Dận Chân thấy nhột nhột nơi trán, rời mắt khỏi tách trà nhìn Đông Triều :
-Gì đây, nha đầu ?
Đông Triều chống cằm, quay nhìn Hoằng Quân rồi tới Dận Chân. Nàng rót trà từ trong chiếc ấm màu xanh ngọc hoa văn trắng, đối lập với ấm sứ hình hoa đang chứa đựng loại trà pha theo cách Dận Chân thích. Đông Triều uống một ngụm trà, nuốt ực :
-Muội nhìn thấy Hoằng Quân giống huynh y hệt mà sao tính tình khác nhau thế ?
Dận Chân rót trà trong ấm của mình, nhâm nhi từ từ :
-Muội không thấy ta với muội tính tình giống nhau mà sở thích khác nhau sao ?
Đông Triều lấy khăn tay lau nước trà còn đọng trên môi :
-Muội muốn nói cách huynh xã giao với mọi người kia, cứ lạnh như băng ấy.
Dận Chân nheo mắt :
-Muội xem cách muội nói chuyện kìa ? Có lửa trong lời nói của muội sao ?
Đông Triều nói :
-Đó là bản tính. Nhưng với những người không hiểu mình thì phải cố bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ lên. Muội có tính cách rất giống huynh nhưng tùy tình huống muội phải thật hồ hởi, thật đằm thắm vào để họ có thể hiểu được mình đang nghĩ gì.
-Thì ta đã đằm thắm đấy thôi.
Đông Triều nói :
-Vậy thì huynh thử nói lại cho muội xem.
Dận Chân đặt tách trà xuống, hít một hơi sâu :
-Hôm nay ta trông muội tràn đầy nhuệ khí.
Đông Triều thở dài. Hôm qua cả hai thử chọn những lời hay ý đẹp để nói với Đức phi sao cho Đức phi không phật lòng mà trả quà lại. Văn phong của Dận Chân rất tốt, câu nào cũng đầy sức thuyết phục, chất chứa tình cảm trong đó. Nhưng cái cách Dận Chân bộc lộ ra ngoài vô cùng, vô cùng kém. Không chỉ kém về biểu cảm khuôn mặt, Dận Chân còn luôn giữ chất giọng lạnh băng, trịch thượng của kẻ cả. Đông Triều làm thám tử, phải tìm cách lấy lòng nhiều người để có lời khai và vật chứng hữu dụng, rất hiểu tâm lý của con người. Nàng nghĩ nếu để Dận Chân đi điều tra thì hỏng chắc.
-Muội đã nói là xem muội như người chẳng biết tí gì về huynh, ví dụ như là Thái tử gia vậy. Vì muội chẳng hiểu tí gì về huynh nên tất cả những gì huynh nghĩ trong lòng phải bộc lộ ra hết.
Dận Chân nhún vai :
-Huynh hôm nay có tinh thần rất tốt.
Nét mặt Dận Chân có hân hoan một chút nhưng chỉ thể hiện được sự kính trọng chứ không đọc được tình cảm trong đó. Đông Triều nói :
-Vậy thì xem muội như Bát A ca vậy.
-Bát đệ vẫn khỏe chứ ?
Nét mặt Dận Chân hoàn toàn lạnh băng, tình cảm cho Dận Nhưng vừa mới thể hiện có một chút xíu thì qua đây đã bị tắt lịm ngay. Dận Chân quả nhiên rất ghét Dận Tự. Đông Triều biết Dận Tự cũng không ưa Dận Chân nhưng mỗi lần gặp, Dận Tự luôn cười rất tươi. Hai vị A ca có hai cách che giấu cảm xúc khác nhau, một người giữ khuôn mặt lạnh lùng, một người giữ khuôn mặt hiền hòa. Và Đông Triều thích cách che giấu cảm xúc của Dận Chân hơn vì nàng là người trọng sự thật, thích sống thật với lòng mình. Ghét ai thì cứ tránh xa người đó ra, cứ dối lòng mãi sẽ rất khó chịu.
-Không được sao ? – Dận Chân hỏi.
Đông Triều lắc đầu :
-Huynh cho muội nói thật được không ?
-Được thôi.
Đông Triều cứ y sự thật trong lòng mình mà nói :
-Mọi người không chịu được giọng điệu « ta » của huynh đâu. Đôi lúc tỏ ra mình mạnh mẽ quá thì không ai thích cả. Đặc biệt là những người già.
-Vậy muội làm cho ta xem, xem ta như Ngạch nương.
Đông Triều gật đầu :
-Được thôi.
Đông Triều nở nụ cười tươi :
-Hôm nay trông huynh khỏe khoắn quá nhỉ.
Dận Chân uống vội một ngụm trà :
-Muội có khuôn mặt này thế nào cũng có chuyện.
-Huynh bảo muội xem huynh như Đức phi, sao lại nói chuyện vậy ?
-Ta bảo muội xem ta như Ngạch nương chứ có bắt ta phải là Ngạch nương đâu.
Đêm nay trăng tròn vành vạnh vì đã đến rằm tháng bảy. Nghe Dận Chân nói Huệ Đạt đã về chùa để chủ trì đại lễ quan trọng. Dận Chân nhốt mình trong Phật đường mấy canh giờ liền, đến đêm mới thả bước ra hồ sen dạo cảnh. Dận Chân bắt gặp Đông Triều ở đó.
-Đã bái Phật xong rồi à ? – Dận Chân hỏi.
-Vâng ạ.
-Cũng chép kinh xong rồi sao ?
-Vâng.
Dận Chân thẫn thờ ngồi xuống ghế. Đông Triều ngồi đối diện với chàng. Đông Triều im lặng hồi lâu, đợi một lúc thật thích hợp mới cất tiếng :
-Muội có nghe Uyển tỷ nói quà bị trả lại.
Dận Chân cười buồn :
-Cũng không đến nỗi là trả lại, chỉ là Ngạch nương mang cho Hoằng Thời mà thôi. Phụ lòng muội rồi, muội đã ép lòng ở nhà để khỏi làm bận lòng Ngạch nương, vậy mà ta…
Để không xảy ra chuyện Đức phi ngất xỉu như lúc trước, Đông Triều cùng Hoằng Quân ở nhà, tránh giáp mặt với Đức phi. Nhưng Đông Triều vẫn nghe Phúc tấn kể lại rằng Đức phi sau khi nhận quà đã nhanh chóng tặng lại cho Hoằng Thời coi như là tích phúc cho cháu. Hành động đó khác nào trả quà lại ?
-Đừng buồn nữa. – Đông Triều chỉ biết an ủi có thế.
Dận Chân nhìn ra hồ sen, Đông Triều hiểu là Dận Chân không muốn Đông Triều trông thấy khuôn mặt buồn bã, thất vọng nên mới quay đi. Đông Triều ngước lên trời, ngắm vầng trăng từ từ nấp sau mây đen:
-Trăng cũng đã mệt mỏi rồi.
-Chúng ta nên vịnh một bài thơ về trăng đi.
Đông Triều cứng người. Sao mỗi lần Dận Chân có gì bực mình là lấy việc chọc ghẹo nàng làm thú khuây khỏa nhỉ ? Đông Triều rất giỏi Hán tự, tất cả các tập thơ viết bằng chữ cổ đều thuộc làu nhưng nàng không biết đối thơ và làm thơ, riêng bình thơ thì cực kỳ giỏi. Hơi tức cười nhỉ.
-Huynh hiểu người quá nhỉ ? – Đông Triều lườm Dận Chân.
-Sao kia ?
-Huynh thừa biết muội không giỏi làm thơ mà.
Dận Chân gãi đầu rồi à lên một tiếng :
-Quên mất. Tại hôm qua muội bình thơ Lý Bạch hay quá nên ta quên.
Đông Triều lạnh xương sống, Dận Chân khen nàng là nàng lạnh cả xương sống :
-Muội về phòng lấy áo choàng đã. – Nàng quay trở về phòng.
Dận Chân đứng dậy, nắm lấy đuôi sam nàng, kéo lại. Đông Triều ngã vào lòng Dận Chân. Thân hình nhỏ bé, còn quá yếu ớt so với con người thời hiện đại bị Dận Chân siết chặt, không muốn rời, giống như người đi trong bão tuyết đã lâu không muốn rời lò sưởi. Đông Triều đành đứng yên đó. Phải đến khi trăng còn chừa cho mặt đất một chút ánh sáng, Dận Chân mới buông nàng ra.
-Về phòng lấy áo choàng đi. – Dận Chân nói.
Đông Triều đặt tay lên má mình :
-Có lẽ… muội không cần áo choàng nữa. Hết lạnh rồi.
-Ta có lẽ cũng hết lạnh rồi.
Đông Triều mỉm cười :
-Vậy thì tốt. Thật tiếc vì huynh không ra sớm, trăng rất đẹp.
Dận Chân ngước nhìn lên bầu trời :
-Tiếc quá, không thể ngắm trăng rồi.
-Ai bảo không thể ?
Dận Chân nhíu mày :
-Chẳng lẽ muội có quyền năng làm cho mây bay đi sao ?
Đông Triều nháy mắt :
-Muội có thể tạo ra một mặt trăng khác.
-Một mặt trăng khác ?
Đông Triều gật đầu :
-Muội sẽ vẽ tặng huynh.
-Đúng rồi.