Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 80: Một tên trứng thối




Sở Cuồng dọc theo cầu thang bước lên lầu, mới phát giác thì ra bên trong hội quán này là dựa vào kiến trúc củaTàng thư lâu trong hoàng cung mà xây dựng thành, tâm niệm vừa động, cảmtạ ông trời giúp hắn, trí nhớ Sở Cuồng dù vô cùng tốt, nhưng gặp qua sẽkhông quên đúng là có chút khó khăn, nếu cho hắn nhìn qua vài lần, đạikhái cũng sẽ không có lỗi, hắn cẩn thận dọc theo số đánh mà đi qua, âmthầm nghĩ, nhất định là nha đầu béo kia giao chuyên tình cải tạo hộiquán cho Chu lão gia tử, Chu lão gia tử lại giao chuyện này cho nội tạophủ, người nội tạo phủ nhàn hạ, cho nên y theo sơ đồ đã có sẵn, dựa theo khuôn mẫu Tàng thư lâu, kết hợp với một số chủng loại sách, sắp xếplại, cũng là rập khuôn mà thôi.

Kỳ vọng của tiên đế đối với các Hoàng tửcực kỳ cao, hy vọng bọn họ đều thông kim bác cổ, cho nên từ khi Sở Cuồng còn nhỏ, đã bị mẫu hậu dặn dò thường xuyên đến Tàng thư lâu đọc sách,cho nên hắn đã sớm đem cấu trúc Tàng thư lâu nắm trong lòng bàn taymình, đó là thứ tự sắp xếp các sách. Ngẩng đầu nhìn thấy Nhiếp LăngPhong đang yên tĩnh nhớ kỹ các loại sách, Sở Cuồng tự nhiên bày ra bộdáng đã định liệu trước, sắc mặt đắc ý tràn đầy tự tin.

Sở Cuồng đơn giản thí nghiệm thử mấy quyển, phát hiện thật sự, giống như phòng sách trong hoàng cung như đúc.

Cho nên giả vờ chạy qua chạy lại một hồi, sau đó bước xuống tầng dưới thư khố, ngồi xuống ghế uống trà. Cái gọilà tài năng thiên tử, cũng không phải ở chỗ hắn có được bao nhiêu nănglực đặc biệt, ví dụ như đã gặp qua là không quên được, mà là hắn có baonhiêu linh hoạt, sau không lường được, có bản lĩnh đem người ta đùa bỡntrong lòng bàn tay. Sở Cuồng cầm trà thơm, thản nhiên tự đắc.

“Ngươi xem xong rồi sao?” Thải Thải cóchút giật mình, tốc độ này của hắn, cơ hồ ngay cả tính là chỉ xem mộtlần cũng không thể, căn bản là chỉ liếc mắt vài cái mà thôi, Thải Thảinhìn hắn với cặp mắt khác xưa: “Vị Long gia huynh này? Ngươi thật sự xem xong rồi ư?”

“Vị huynh béo này, ta đương nhiên tự tin.”

Thải Thải bị hai chữ huynh béo làm cho đỏ mặt, líu lưỡi, quả nhiên làm người tốt thật khó, loại người như hắnkhông đáng để cho người ta đối tốt mà, bởi vì hắn chỉ có lòng lang dạthú còn thỉnh thoảng lại cắn ngược người ta, loại người như Sở Cuồng, hỉ nộ vô thường, cũng chính cũng tà, Thải Thải không thể rõ được, nhất làloại tà nam này, lâu lâu lại làm ra một ít hành vi bốc đồng như trẻ nhỏ, tỷ như lần xuất cung, vội vàng chạy đến đây đấu đá này chẳng hạn.

Một nén hương rơi xuống đất.

Thanh sam nam tử từ trên bước xuống dưới, tươi cười dịu dàng nho nhã, nụ cười của hắn khiến người ta rất thoảimái, tựa như gió mát mùa hè vậy, Thải Thải nhìn thấy phong thái của hắnkhi bước xuống lầu, quay đầu nhìn Sở Cuồng bên môi lộ nụ cười không phân biệt đươc chính tà, mặt như quan ngọc, hai mắt phượng, tuấn đấn khiếnngười ta cảm thấy được kỳ dị, mái tóc đen dài được chăm sóc rất tỉ mỉ,giống như tơ trù. Huống hồ quý khí lại bức người, từ điểm đó mà nói, vịcông tử phía trên kia, ít nhiều cũng có chỗ mờ nhạt.

Đáng tiếc, một tên trứng thối như hắn, lại có một túi da vô cùng tốt như vậy.

Càng đáng giận là, một tên trứng thối có được túi da tốt như vậy, lại là phu quân của nàng.

Lại càng đáng bóp cổ tay, một tên trứngthối có được túi da tốt như vậy, vô duyên vô cớ làm phu quân của nàng,mà nàng cùng hắn không hề có nùng tình mật ý, chỉ là khinh thường lẫnnhau mà thôi.

Thải Thải sâu kín thở dài một hơi, SởCuồng trào phúng cười nói: “Ngươi nhìn bản công tử chăm chú như vậy, lại còn thở dài, chẳng lẽ là, tự mình biết xấu hổ sao? Rốt cục hiểu được,ta với ngươi, cỡ nào là chênh lệch nhau phải không?”

“Ta chỉ là nghĩ, đáng tiếc cho một cái túi da tốt như của ngươi mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.