Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 60: Rốt cục lại lên giường




Nàng gắp lấy một miếng măng tây, đặt trên đĩa của phu nhân: “Cái này là măng tây, trước khi nấu được phơi khô,sau đó ngâm nước, đặt trong bát sứ với gà đem hấp chín, đến khi canh gà bị măng hấp thu toàn bộ, mới có hương vị như vậy.”

Đặc sứ Pháp đưa một chai vang thượng hạng, Thải Thải gọi Như Nguyệt đem xuống, mở ra.

Như Nguyệt chưa từng thấy qua vang, thấy sắc hồng như máu, trong nội tâm thấy là lạ, nhưng ngửi vào lại rất thơm.

Sau đó lại đổ vào bình giống như rượu trắng

“Như Nguyệt, Nương nương gọi kìa.”

Như Nguyệt đậy kín nắp bình rượu, đáp lời rồi đi ra ngoài.

Như Ý bưng một vò rượu Phần thượng hạng đi tới.

(rượu Phần: thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, Trung Quốc.)

Thấy bình rượu lúc nãy đã được rửa sạch,nàng mở cái nắp, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đổ vào.”Bình rượu nàylớn thật”, Như Ý liền ôm đến tiền thính. Nàng căn bản không biết, rượutrong tay mình, chính là hỗn hợp rượu nho của Pháp và rượu Phần.

Bầu rượu vừa mới đặt trên bàn.

Bên ngoài liền có người hô: “Hoàng thượng giá lâm.”

A? Sao hắn lại đến chứ? Thật là kẻ nói dóc, không phải hắn đã thề cả đời cũng không bước vào ngưỡng cửa của nàng sao?

Thải Thải đứng lên, hai vợ chồng đặc sứ Pháp cũng đứng lên.

Qua nửa ngày mới nhìn thấy Sở Cuồng thật sự đến đây.

Sau khi ngồi xuống, Sở Cuồng nhìn cũng chưa từng nhìn Thải Thải, nói ra: “Thế nào? Món ăn Đại Sở có hợp khẩu vị không?”

“Vô cùng vừa miệng, Nương nương chiêu đãi chúng tôi vô cùng chu đáo.”

Nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, quảnhiên là rất dụng tâm, trong nội tâm có chỗ khen ngợi, nhưng Sở Cuồngcũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài, vẫn tỏ vẻ thâm trầm.

Sau một hồi có chút trầm mặc, đặc sứ Pháp lại bưng bầu rượu lên, đầy nhiệt tình nói: “Đây là rượu nho thượnghạng, để trong hầm rượu ủ hơn một trăm năm, xin dâng tặng cho Hoàng đếbệ hạ, Hoàng hậu bệ hạ.” Đại Sở không có ly thủy tinh chân dài, cho nênđổ rượu vào trong chén nhỏ.

“Uống vào có bị say không?”

“Hoàng hậu bệ hạ có thể yên tâm, rượu nho nếu như không uống nhiều, chắc chắn sẽ không say.”

Thải Thải cúi đầu, nhấp một ngụm nhỏ,hương vị hơi chua xót, vào miệng rất chát, khi đến lưỡi lại ngọt, nhưngcũng có lúc rất nồng, cảm giác thật tinh khiết, Thải Thải còn tự nghĩ là do mình không có quen uống rượu này, làm sao biết được đây thật ra làhỗn hợp rượu nho cùng rượu Phần, rượu Phần nguyên chất vốn là rượu mạnh, lại tăng thêm nồng độ rượu nho, phỏng chừng đối với Thải Thải, ba chénnàng sẽ say chết tại chỗ.

Sở Cuồng đã từng thưởng thức qua rượu nho, biết rõ mỹ vị của nó, vì vậy rất không khách khí, uống vào.

Thật kỳ quái, cùng loại rượu trước kia, lại không giống cho lắm.

Sở Cuồng lại nhấp thêm một ngụm.

Đặc sứ Pháp cũng không biết là từ đâunghe được, nói người Đại Sở uống rượu nhất định sẽ rót đầy và uống cạnđáy, mới tỏ ra tôn kính đối phương, hắn đối với vợ chồng Hoàng đế Hoànghậu vô cùng tôn kính, cho nên uống thật nhanh, cũng gục thật nhanh.

Sở Cuồng chỉ biết là khách quý rót rượu thì phải uống hết, nhưng mà hình như đặc sứ có ý muốn chuốc cho hắn quá chén thì phải?!

May mắn đây là rượu nho, uống nhiều cũng sẽ không say…

Sở Cuồng vô cùng tự tin tửu lượng của mình, cho nên uống đến đầu óc quay cuồng.

Ầm.

Híp mắt say lờ đờ, Sở Cuồng hốt hoảng nhìn thân thể mập mạp bên cạnh, gục lên mặt bàn.

Sau đó đặc sứ có chút không hiểu được, kinh hoảng nhìn mặt hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.