Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 308: Chủ động từ bỏ ngôi vị




Ban đêm, Như Ý mang các nữ quan của Phượng Tảo cung đến nơi ở của các ngự tiền thị vệ.

Nàng muốn tìm Mạc Trung Quân.

Mạc Trung Quân nhìn Như Ý cô nương trước mặt, há hốc mồm.

Như Ý chỉ nói một câu ngắn gọn: “Đi theo ta đi.”

“……”

Mạc Trung Quân nhìn Như Ý, luôn có một cảm giác chuột đi gặp mèo, cháu trai gặp ông, con trai gặp mặt mẹ.

Cậu sợ hãi đi theo, mãi cho đến Phượng Tảo cung, rốt cục Như Ý mới lại nói một câu nữa: “Vào đi thôi.”

Mạc Trung Quân quỳ gối trước một tấm bình phong lớn, bóng dáng hoàng hậu in trên mặt sau tấm bình phong ấy.

“Hoàng hậu nương nương, người tìm tiểu Mạc ạ?”

“Ừ.” Một tiếng ừ trầm ổn, phá vỡ trầm mặc.

Mạc Trung Quân nói: “Hoàng hậu nương nương người trị tội tiểu Mạc đi, tiểu Mạc đã không bảo vệ tốt nương nương!”

“Tiểu Mạc, bản cung muốn ngươi giúp bản cung đi làm rõ một chuyện, ngày đó bà đỡ sau khi rời Phượng Tảo cung đã đi đâu, hài nhi của bản cung, đến tột cùng là do tay kẻ nào mai táng, còn nữa… ngươi hãy đi điều tra, gần đây có nghệ nhân xiếc khỉ nào ở kinh thành từng bán khỉ cho người ta không.”

“Vâng.” Mạc Trung Quân dập đầu: “Tiểu Mạc nhất định sẽ điều tra rõ cho nương nương.”

“Tiểu Mạc, chuyện này, trời biết đất biết ta biết ngươi biết, vô luận tra ra được cái gì, ngươi chỉ có thể hồi báo cùng bản cung, hiểu không?”

“Dạ!”

“Nếu ngươi nói cho người thứ ba biết, ngươi sẽ không còn là trung thần nữa, lúc đó ngươi chính là phán[1] thần!” Thải Thải hết sức nghiêm túc nói.

[1] Phán thần: phán có nghĩa là chia ra, phân ra, trong trường hợp này mình cho rằng nó mang nghĩa trái với từ ‘trung’, tức là ‘bất trung’ ^^

Đối với Mạc Trung Quân mà nói, nếu bảo cậu không phải trung thần, thì cũng đồng nghĩa với việc, bảo cậu đi tìm chết. Mạc Trung Quân dập đầu nói: “Mạc Trung Quân là trung thần, hoàng hậu mệnh tiểu Mạc đi điều tra, vô luận tra ra được chuyện gì, tiểu Mạc đều chỉ bẩm báo với một mình người!”

Thải Thải gật đầu, bảo: “Đi đi, ngay lập tức.”

Như Ý tiễn tiểu Mạc ra, mấy nô tỳ đi vào sau tấm bình phong, Như Tâm nhận lấy đại hoàng tử từ trong lòng Thải Thải, để nàng đi nghỉ ngơi. Như Ý nghi ngờ hỏi: “Nương nương, chẳng lẽ người hoài nghi, chuyện nhị hoàng tử có……”

Thải Thải dùng tay nâng má nhắm mắt dưỡng thần, nàng thủy chung vẫn không tin hài tử mình đang khỏe mạnh lại biến thành như vậy. Chỉ là hiện tại nàng không thể quá phô trương thanh thế, đế tránh kẻ xấu nhân cơ hội đuổi tận giết tuyệt. Tiền triều cũng từng xuất hiện tiết mục ly miêu hoán thái tử[2]. Thải Thải dự cảm, có lẽ, đây cũng là âm mưu của kẻ nào đó.

[2] Ly miêu hoán thái tử/ Ly miêu tráo thái tử/ Ly miêu hoán chúa: một trong những vụ án do Bao Công phán xử, xem thêm tại đây.

Bây giờ không phải là thời điểm để lấy lại công bằng, Thải Thải hít một hơi, trong đôi mắt ướt sũng nước, bây giờ là thời điểm tìm hài tử về, ổn định triều cục.

Sở Cuồng ở tiền phương đánh giặc, nếu chuyện trong hoàng cung truyền vào tai chàng, nhất định chàng sẽ bị rối loạn tinh thần.

Thải Thải cúi người xuống đầu gối, yên lặng suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận nghĩ tới tất cả mọi người, chính là vẫn không thể nghĩ ra, đến tộc cùng là ai đã hãm hại mình?!

Đại hoàng tử ở trong lòng Như Tâm bỗng nhiên cựa quẫy, bàn tay nhỏ bé vươn ra, làn da mềm mại, đáng yêu.

“Đại hoàng tử thật đáng yêu quá đi.”

Thải Thải gật đầu, lại ôm lấy con trai mình, nhẹ nhàng gọi: “Tranh Nhi.”

Đại hoàng tử mở mắt, dáng vẻ dường như đang cười. Ánh mắt của cậu bé luôn nhìn theo ánh mắt Thải Thải, Thải Thải biết cậu bé đã nhận ra mẹ mình rồi.

Vô luận như thế nào, cũng phải tìm nhị hoàng tử trở về mới được.

Thải Thải chợt nói với Như Ý: “Bổn cung muốn chủ động từ bỏ ngôi vị hoàng hậu này.”

Hả? Tất cả mọi người đều cho rằng mình đã nghe lầm rồi.

Nhưng mà Thải Thải rất rõ ràng, nếu như đối phương hãm hại nàng vì vị trí này, khi mà chúng còn chưa đạt được mục đích, tiểu Nhị nhất định sẽ còn bị giấu diếm rất kỹ.

Vậy cũng tốt, thay vì bị động, không bằng chủ động đi.

Nàng ôm hài tử trong lòng nhàn nhạt nói: “Bản cung đã quyết định rồi, không làm hoàng hậu nữa.”

“Ngày mai bản cung sẽ đi gặp mẫu hậu, hãy giúp bản cung ăn vận chỉnh chu một phen.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Thải Thải ôm đại hoàng tử đi về tẩm cung thái hậu, nàng phát hiện quả nhiên mình bị người ta nhìn chòng chọc.

Không sao cả, nhìn chòng chọc thì cứ nhìn đi, chân vẫn vững bước đi về phía điện thái hậu.

Thải Thải ở xa nhìn thái hậu ôm đại hoàng tử chơi đùa trong chốc lát, bất thình lình nói: “Mẫu hậu, Thải Thải quyết định, tự rời bỏ ngôi vị hoàng hậu, xin mẫu hậu hãy hạ chỉ.”

“……” Thái hậu thật sự cũng không biết phải làm sao, không ngờ tới hoàng hậu đã tự mình quyết định.

Thải Thải nói: “Vì để ổn định triều cục, xin mẫu hậu hãy chọn người khác mà tuyển làm hoàng hậu của hoàng thượng đi ạ.”

Thái hậu không ngờ nàng thâm minh đại nghĩa đến nỗi khiến người khác phải cảm động như vậy.

Chỉ có Bánh Bao hiểu được, nàng căn bản cũng không phải thâm minh đại nghĩa gì, chỉ là, so với hài tử, làm hoàng hậu hay không, cũng không có gì quan trọng cả.

“Hoàng hậu, con thật sự đã quyết định sao?”

Bánh Bao gật đầu một cái: “Quyết định, bây giờ đã có nhiều lời nói bóng gió, nói con dâu là một kẻ mang điềm xấu, nhưng mà hoàng thượng đang ở tiền phương đánh giặc, loại ngôn luận này sẽ ảnh hưởng rất lớn, cho nên, vì hoàng thượng, xin thái hậu hãy thu hồi danh hiệu hoàng hậu của con đi thôi.” Nàng quỳ xuống, ngưng trọng dập đầu một cái.

Thái hậu thật sự không nỡ, nhìn tình huống trước mắt, hôm nay thái sư tới đây mặt ngoài là hiến kế, trên thực tế là tạo áp lực cho nàng.

Các trọng thần trong triều cũng không biết là đang có ý đồ gì nữa, dường như cũng muốn kéo hoàng hậu xuống khỏi đài.

Thái hậu nhức đầu, nắn nắn chân mày nói: “Ai gia muốn suy nghĩ một chút, chẳng qua, ai gia sẽ tạm thời thu hồi danh hiệu hoàng hậu của con, nhưng đại hoàng tử còn quá nhỏ, tạm thời con cứ ở lại Phượng Tảo cung, chờ ai gia cùng mấy vị đại nhân chọn được người mới. Lại nói, chuyện lập hoàng hậu mới, ai gia, thật sự không thể tự mình làm chủ hoàn toàn được.”

Thải Thải rất cảm kích, vì thái hậu làm như vậy là để bảo vệ nàng, nàng cũng không phải là không biết.

Ôm đại hoàng tử từ điện Thái hậu đi ra ngoài, sáng hôm sau, liền nhận được ý chỉ.

Tước danh hiệu quốc mẫu hoàng hậu, tạm thời biếm làm thứ nhân, nhưng vẫn được ở lại trong Phượng Tảo cung, tiếp tục đảm nhiệm chức trách dưỡng dục hoàng tử.

Lần này những kẻ khác đã vừa lòng đẹp ý.

Nhưng mà Chu phu nhân khóc đến thành người nước mắt luôn rồi.

Vừa ôm cháu ngoại trai đáng yêu vào lòng, vừa lẩm ba lẩm bẩm: “Ta không tin, cháu của ta nếu một đứa vừa khỏe mạnh vừa đáng yêu, vì sao đứa kia…… Thải Thải, con nói xem, có phải đã nhầm lẫn gì hay không?”

Thải Thải ngược lại vẫn khuyên lơn: “Mẹ, người đừng nghĩ nữa, hôm nay con gái chỉ là một người bình thường, một thảo dân, nói không chừng sau này sẽ được về nhà nữa, đến lúc đó, mẹ đừng sợ mất mặt đó.”

“Mất mặt? Con gái của ta, là kiêu ngạo của hai chúng ta, sao có thể mất mặt được?”

Thải Thải chợt nhớ đến câu chuyện cũ được nghe ở Hung Nô, câu chuyện về thân thế của mình.

Nàng cũng không thể nào nhẫn tâm hỏi tận tuyệt cha mẹ, người đã coi mình như tâm can bảo bối, về thân thế của mình được.

Dù mình không phải do mẹ sinh ra, thì sao chứ?

Thải Thải dựa vào bờ vai mẹ, nhìn bé con trong lòng mẹ.

Nàng nhất định sẽ tìm hài tử mình trở về, nhất định, nhất định.

Nhất định sẽ là một nhà đoàn viên.

Trong lòng Thải Thải dâng lên niềm tin.

Nàng muốn là một người mẹ tốt, người mẹ tốt, không thể vứt bỏ đứa con của mình được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.