Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 303: Hiền thê chi mưu




Lúc bụng nàng gần sáu tháng, bất ngờ trở nên vô cùng mê món thịt nướng, nhất mà món thịt nướng có thêm ớt, cắn vào miệng là như tan ra, cay đến xé lưỡi. Một đĩa thịt nước bóng nhẫy được đưa lên, Bánh Bao vừa ngấu nghiến vừa yên lặng suy nghĩ, chẳng lẽ, lại sắp sinh ra một tiểu Bàn[1] Tử? Còn chưa ra khỏi bụng mẹ, liền đã không thể xa rời thịt được rồi. Nàng không thể ăn vô những món khác, khiến Như gia tam thông luống cuống, đành phải nghĩ cách, đem rau nấu thành canh cho nàng ăn.

[1] bàn: mập.

Nương nương ăn xong một bụng thịt ba chỉ, lại mơ màng buồn ngủ. Nhưng mà như vậy thì dạ dày nàng sao chịu được. Trong mộng còn nghe nương nương nói một câu: “Thịt hôm nay không đủ mềm, ngày mai hầm cách thủy thêm hai canh giờ nữa.” Đây chẳng phải là trúng tà thịt sao? Có trách thì trách nương nương thích thịt, thèm ăn thịt, nhưng ngoại trừ cái bụng không thấy nhỏ lại kia, thì người lại càng ngày càng gầy gò.

Nương nương trở nên rất dễ đói, có một lần Như Nguyệt tưởng trong phòng bếp có trộm, hoặc là chuột quậy, thịt hầm ngày hôm trước để trong tủ lại không thấy, tìm nửa ngày, mới thấy cái chén trống không ở trong tẩm cung nương nương.

Sáng hôm sau, Thải Thải nuốt một ngụm hoành thánh thịt cuối cùng.

Như Ý ở bên cạnh cười nói: “Hoàng hậu nương nương, buổi trưa hôm nay, nương nương muốn ăn món gì?”

Thải Thải suy nghĩ một hồi lâu, mới mở miệng nhả ra hai chữ ‘thịt đi’.

“Nương nương, đã ăn thịt liên tiếp trong mười ngày, hay là thay đổi món khác đi.”

“A, vậy thì đổi qua sườn đi.” Bánh Bao không chút nghĩ ngợi nói.

“Nương nương……”

“Gì vậy?”

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng, Như Ý thua trận, “Dạ được, sườn thì sườn, sao nương nương ăn mà không biết chán……”

Ai biết, Thải Thải làm sao biết được, nhưng mà hiện tại trong đầu nàng toàn nghĩ đến thịt, tựa như tám đời chưa từng được ăn thịt vậy.

Nằm mơ cũng sẽ mơ thấy thịt.

Không chừng kiếp trước của đứa bé trong bụng là một lão hổ, bằng không thì cũng chính là một tiểu ác quỷ, nàng cắn răng gõ nhẹ xuống bụng, hai con thỏ nhỏ chết tiệt kia lại vô cùng hung mãnh đá mạnh vào bụng nàng, bây giờ càng lúc càng rõ ràng, có bốn cái chân nho nhỏ, đang nghịch nước trong bụng nàng.

Long Ngâm cung.

Sở Cuồng vừa mới cho các đại thần vào thảo luận chính sự lui ra xong, Như Ý đã đi vào, báo cáo tình huống hằng ngày của Thải Thải, gần đây hắn không có thời gian để phân thân, đành phải biết một vài chuyện thông qua trong miệng Như Ý.

“Cái gì, luôn ăn thịt?” Sở Cuồng đứng từ trên ghế lên, chạy bay ra ngoài, từ Long Ngâm cung đi thẳng tới Phượng Tảo cung. Mới vào tới cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt, mùi hương này mê người trong vạn dặm, nhưng ăn mãi cũng khiến người ta phải lo lắng, vừa vào cửa đã thấy nương tử đại nhân tay cầm giò heo, mở mồm cắn, cảnh tượng này thật đáng sợ khiến hắn lảo đảo một cái.

“Báo Bao, nàng xem nàng ăn thịt đã thành cái dạng gì rồi này.” Đi tới dùng khăn tay lau miệng cho nàng, lấy giò heo trong tay nàng ra, cầm tay lên, dùng khăn nhẹ nhàng lau một lượt cho nàng, Sở Cuồng mới phân phó: “Đi lấy canh khai vị của nương nương đem lên đây lên cho trẫm.” Thải Thải cười cười, lại cầm một cái lên, Sở Cuồng lại vội vàng lau cho nàng, “Chân giò hầm cách thủy rất nhừ, chàng ăn thử một chén nhé?” Sở Cuồng lắc đầu: “Không cần.” “Bánh Bao, nàng trúng tà rồi hả?” Bánh Bao gật đầu: “Không có, ta chỉ là…” Cặp mắt nhìn chằm chằm nửa cái chân giò lợn, “Như Tâm, dọn mấy thứ này xuống đi.”

“Dạ.”

Không cho ăn nữa, Bánh Bao rất tức giận, dậm chân một cái, dọa Sở Cuồng sợ hãi, may thay trái cây được đưa lên đúng lúc, trong đó có dưa lưới, nho, lựu, dưa chuột.

Sở Cuồng lột vỏ một quả nho, dỗ dành: “Ăn quả nho đi.”

“Ta không muốn ăn.” Trừ thịt, tất cả đều không nằm trong tầm hứng thú của nàng. Xác thực là có chút cuồng thịt như mạng rồi, Thải Thải đứng lên, leo lên giường, nhắm mắt lại nói: “Bạc chàng dùng để đánh giặc, là do ta ở hậu cung nỗ lực tiết kiệm ba mươi vạn lượng, còn nữa, của hồi môn của ta đổi ra cũng được năm mươi vạn.” Nhẹ nhàng mở mắt ra, cười một tiếng: “Tám mươi vạn, là sự ủng hộ của ta đối với chàng. Bây giờ chàng lại hẹp hòi đến vậy, không chịu cho ta ăn thịt.”

Sở Cuồng nghe vậy, tám mươi vạn, mặc dù chỉ duy trì cuộc chiến trong một tháng, thậm chí có thể chỉ được hơn mười ngày, nhưng nàng âm thầm chuẩn bị tiền cho hắn, thật khiến hắn cảm động. Thải Thải cắt giảm chi tiêu hậu cung, chủ yếu là từ may mặc của các phi tử và của chính nàng, nhưng không công khai ra, có lẽ thật lâu sau các phi tử mới phát hiện ra, ăn ở thì vẫn như cũ, vì khoản này tương đối dễ bị phát hiện.

Làm hoàng hậu, mà cũng phải bớt xén để sống qua ngày, người ta thường nói gả cho hoàng đế có thể hưởng vinh hoa phú quý, nhưng thật ra, gả cho hoàng đế cũng giống như nàng dâu thường dân, cũng phải chắp vá lung tung để duy trì gia nghiệp mà thôi.

Sở Cuồng cũng là người hiểu chuyện, nghe nàng nói đã đem hồi môn đổi hết ra bạc, bước tới nắm lấy tay nàng nói: “Sao nàng lại lấy hết của hồi môn, để lại một nửa cho mình dùng không được sao?”

Nàng cười một tiếng, rất hiểu chuyện đáp: “Chàng phải đánh giặc, chiến tranh là phải giao ra cả tính mạng mình, xã giao chỉ là thể diện, nếu chàng có thể khải hoàn, thuận lợi trở về, trở thành một hoàng đế anh minh bảo vệ tốt quốc gia, đó là đã cho ta thể diện lớn nhất.” Trong lòng Sở Cuồng cảm động không thể nói nên lời, hắn thậm chí không nghĩ ra, làm cách nào để yêu nữ tử luôn đặt chuyện đại sự lên trước như thế này cho tốt nhất nữa.

“May mà kiếp này nàng mang thân nữ nhi mới có thể gả cho ta, chứ nếu là một nam tử, chẳng phải là ta rối rắm tới chết rồi sao?” Sở Cuồng phát hiện, tấm lòng của nàng, không giống nữ nhân bình thường, mà hoàn toàn giống một nam nhân rộng lớn với đầu óc thông minh, nàng không hề thua chính hắn, lúc chiến đấu với kẻ khác, không hề nương tay. Chỉ khi nào nàng an tâm sống bên cạnh hắn mới làm một hiền thê, lại rất đảm đang vì hắn mà tính toán, luôn đặt việc thành toàn cho đại nghiệp của hắn lên hàng đầu.

Nghĩ đến việc sắp lên chiến trường, lòng hắn có chút không nỡ, bọn người Hung Nô đáng giận, tại sao lại chọn thời điểm này chứ?

“Hoàng hậu, trẫm đi rồi, nàng làm sao đây?”

“Vậy thì ta sẽ chờ chàng trở lại chứ sao nữa.” Nàng rất tự nhiên trả lời hắn, khiến hắn trở nên an tâm hơn.

Thái hậu nghe nói hoàng hậu lấy bạc riêng của mình dùng cho chiến tranh, hôm sau, liền bảo người mang tặng một tấm ngân phiếu năm mươi vạn lượng, cùng một rương vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.