Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 269: Hãm sâu Thương Khung cung




Thải Thải thất thần, không động khôngđậy, Nhất Nhi, Nhị Nhi cười nói: “Chủ nhân của chúng ta nói, cô nương là khách quý của người, bảo chúng ta dẫn cô nương đi tắm rửa thay quần áo, sau đó dẫn đến đại điện dự tiệc. Tắm rửa xong, Thải Thải bị dẫn vào một gian phòng, trên bàn có chút thịt dê nướng, trái cây, còn có mấy mónrau xanh. Thải Thải nhìn qua, hoàn toàn không cảm thấy hứng thú. Khônglâu sau một nam tử mặc trường bào đỏ thẫm, chậm rãi bước vào dưới ánhđèn. Thân thể y rất gầy, cũng rất cao, tóc dài rũ xuống. Là Nhiếp LăngPhong, thay xiêm y xong, nhìn y thâm sâu không lường được, hơn nữa ngũquan lại càng thêm tinh xảo. Tại sao lại như vậy. Ít nhiều thật có chútkhác biệt.

Nói một cách khác, bây giờ Nhiếp Lăng Phong, xinh đẹp khác thường. Thậm chí là có hơi quá mức nữa.

Khí chất dương cương cùng khí chất âm nhu, sự kết hợp hoàn mỹ.

(Ahh, đây là kiểu vẻ đẹp mà bạn mê nhất đấy T^T)

Thải Thải sững sờ nhìn, hỏi: “Tên lừa gạt kia, ngươi dùng thuật dịch dung sao?”

Không sai, trước kia là y dùng thuật dịch dung, thật ra thì rất đơn giản, dùng một lớp cao khiến da thịt thêm dày hơn hiện tại, ngay cả cánh mũi cũng có phần thêm to ra.

Đôi môi cũng chỉnh lại một ít, Nhiếp Lăng Phong với vẻ đẹp tuyệt sắc liền dễ dàng có thể lẫn vào mọi người.

Chỉ là nam nhân trước mắt này không phải vậy, vẻ đẹp của y là kinh thế. Đủ khiến Bánh Bao rung động đến không thốt nên lời.

“Rốt cục là trước kia ngươi dùng thuật dịch dung, hay bây giờ dùng thuật dịch dung vậy chứ?”

“Chu cô nương, đáng lẽ nàng nên hỏi, vìcái gì ta lại dẫn nàng trở về đây mới đúng chứ.” Ngữ điệu của y, vẫn ônhòa vô cùng, ánh mắt với vẻ mặt so với trước đây cũng không có gì khácnhau.

“Ngươi chính là thiếu chủ nhân của Thương Khung cung phải không, ngươi bắt ta, có lẽ là vì muốn uy hiếp Sở Cuồng.”

“Nàng rất thông minh.”

“Cái này rất rõ ràng rồi, nhưng mà ta lại không ngờ ngươi lại ẩn nấp bên cạnh chúng ta lâu đến vậy.”

Nhiếp Lăng Phong không đáp, khách khí nói: “Mời nàng ở đây ít ngày, ta sẽ đối đãi tốt với nàng, càng không làm khó nàng.”

“Nhiếp Lăng Phong, ngươi là thiếu chủ Thương Khung cung, tại sao muốn gạt ta rằng ngươi là người Hung Nô?

Nhiếp Lăng Phong không trả lời, y ngồi xuống tự rót tự uống.

Thải Thải thầm nghĩ, chẳng lẽ ngay cả Thương Khung cung cũng đều là tai mắt của Hung Nô ẩn nấp ở Đại Sở cả sao?

Đột nhiên Nhiếp Lăng Phong rót cho ThảiThải một chén trà, nhàn nhạt nói: “Cha ta là người Hung Nô, mà mẹ ta làchủ nhân Thương Khung cung. Có mâu thuẫn gì không? Ta vừa mới lớn lênliền bị mẹ ném đến Hung Nô đi theo cha. Nhưng mà ở Hung Nô ta bị huynhđệ chèn ép, nên ta rời nhà trốn đi, một mình tới kinh thành, sau đó, talại trở về Hung Nô, lúc đó cha đã mất rồi, khi ta sắp xếp hậu sự xongxuôi mới trở lại Thương Khung cung, mẹ cũng đã mất. Mẹ ta là chết theocha ta. Cho nên ta không hề lừa nàng cái gì cả. Ta chỉ là không nói hếtra thôi, ở lại Tụ hiền hội quán của nàng, quen biết nàng, không thể nghi ngờ là những ngày vui vẻ nhất trong đời ta.”

“Coi như lời ngươi nói đều là thật, vậy vì cái gì muốn gạt ta, bày ra bộ dạng gần chết đói, để ta dẫn ngươi hồi kinh chứ.”

Còn nói không có tâm cơ nữa, vì để có được sự tín nhiệm của nàng, lại biến mình đến đói bụng gần chết cơ đấy.

“Điều này thì nên hỏi nàng cùng hoàng đếđi, đại hội võ lâm kiếm đủ danh tiếng nhỉ, những lời như trong vòng mộttháng giết chết bổn tôn cũng dám nói. Chẳng lẽ bổn tôn nên ngồi yênkhông nhúc nhích gì sao?”

Bánh Bao nghe xong cũng thờ ơ. Nàng cóchút tức giận, tại sao người bên cạnh nàng ai ai cũng thích chơi trò đổi thân phận rồi đi đùa giỡn hết vậy? Năm đó Quan Bộ Phi cũng vậy, bây giờ Nhiếp Lăng Phong cũng là như vậy. Thải Thải chỉ nói: “Ngươi muốn giữ ta đến khi nào?”

“Ha ha, nàng cứ yên tâm ở đây đi.” Nóixong, liền gắp thức ăn đặt vào bát cho Thải Thải: “Bây giờ nàng đangmang thai phải không, cho nên, vẫn phải ăn chút gì đó đi.”

“Biết đâu ngươi hạ độc trong đồ ăn thìsao?” Nhiếp Lăng Phong bất đắc dĩ cười cười, cầm đũa gắp thức ăn bỏ vàomiệng, nhai. Xong mới nói: “Ta dùng bữa cùng với nàng, nàng cứ yên tâmmà ăn.” Lúc này Thải Thải mới ngồi xuống, nhưng mà không động một chút,ngón tay cũng lười nâng lên.

“Ngươi nói xem, có phải ngươi rất khốn nạn hay không?”

Nhiếp Lăng Phong cũng không cãi lại, chỉ cười một tiếng, nhấc chén rượu lên uống.

Thải Thải càng tức giận, y còn nuốt nổisao? Chỉ là Thải Thải biết bây giờ tức giận cũng không làm nên chuyệngì, cúi đầu rút cây trâm bạc xuống, chọc vào chén cơm trước trước mặtmình, thấy quả nhiên không có độc mới thu lại, rất nhanh sau đó ăn vàimiếng, không nói một lời đứng lên đi tới giường, nàng mệt chết rồi, nhất định phải nghỉ ngơi một chút mới được. “Phòng này là ngươi chuẩn bị cho ta đi, vậy bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài rồi.”

Nhiếp Lăng Phong gật đầu một cái: “Được.” Y đứng lên, kéo một thân y phục đỏ thẫm, rời khỏi phòng.

Thải Thải tập trung tinh thần, cưỡng bức mình ngủ đi, nhưng vẫn vểnh tai cảnh giác nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Thương Khung cung không nhỏ, sau lưng làmột mảnh núi rừng, nàng đi ra ngoài tản bộ với sự đồng hành của haingười thị nữ, thật ra là vì muốn xét rõ hoàn cảnh nơi này, chết cũngmuốn biết mình chết như thế nào chứ, chợt nàng nhìn thấy Nhiếp LăngPhong, trong tay y cầm mũi tên, cưỡi một con ngựa, buộc theo mấy con thỏ trắng như tuyết. Thải Thải đi tới, nhìn thấy thỏ vẫn còn sống, chẳngqua là chân sau bị thương, nàng nhíu nhíu mày, “Ngươi không thiếu ănthiếu mặc, lại còn đi săn thỏ?”

Nhiếp Lăng Phong không nói một lời, từtrên lưng ngựa nhảy xuống, cũng cầm thỏ xuống theo. Mấy nô tỳ cầm hộpthức ăn đi tới, bỏ thỏ vào, xách đi.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ăn mấy con thỏ này sao?”

Tất cả mọi người không ai lên tiếng, ởđây một hai ngày, Thải Thải phát hiện mỗi ngày Nhiếp Lăng Phong đều sẽbắt mấy con thỏ sống cho nô tỳ mang trở về, chẳng lẽ là y mê ăn thỏ vậysao? Thải Thải cũng đã từng đi tìm thử, nhưng vẫn không biết thỏ bị cất ở đâu.

Địa vị của Nhiếp Lăng Phong ở đây cực kỳcao, quả thật giống như là một hoàng đế vậy. Phía sau y lúc nào cũng cómột đám tiểu thị nữ như hoa như ngọc đi theo.

Đám nữ hài tử này ngược lại rất ngây thơ, luôn ở sau lưng y gọi tôn chủ này tôn chủ nọ, hiển nhiên là Nhiếp LăngPhong chưa từng gây ra bất kỳ áp lực gì cho các nàng. Đám nữ hài tử nàyxác thực là được lớn lên dưới sự che chở của Nhiếp Lăng Phong, nàng cũng nhìn ra được đây giống như nhà y, hơn nữa Thương Khung cung không hềgiống như những lời đồn đại ở bên ngoài rằng như một ma vực đen tối.Ngược lại nơi này tương đối an nhàn.

Nhưng mà Thải Thải cảm giác được ẩn dưới sự bình tĩnh này là mối nguy hiểm không lường được.

Càng tệ hơn, nàng đang lo Sở Cuồng sẽ ngu ngốc đồng ý điều kiện gì đó với Nhiếp Lăng Phong, thậm chí là đến tìm mình.

Đích xác, Thải Thải vô cùng hy vọng cóthể độc chiếm tình yêu của Sở Cuồng, lại mong đợi bộ dánh anh dũng hàokhí vì mình của hắn, đây chính là vì nàng yêu Sở Cuồng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.