Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 237: Viết thư cho chàng




“Mai phi?!” Mặc dù Thải Thải cũng hoàinghi, nhưng sau khi nghe được đáp án, vẫn phải giật mình. Nàng nhiều lần nghi ngờ Mai phi bụng dạ khó lường, đúng là người không thể chỉ nhìn ởbên ngoài được.

Trong lòng Thải Thải suy tư, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cho Mai quý phi, một nữ nhân bề ngoài dịu dàng, lại trở nên độc ác như vậy.

Nàng vì nàng ta mà cảm thấy tiếc hậnthay. Không khỏi nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, nàng đột nhiên phát hiện,mình lại trưởng thành thêm một chút.

Làm một nữ nhân ở thâm cung, nàng lại thay nữ nhân ở đây cảm thấy tiếc hận.

Hoàng cung giống như một cái chảo nhuộm khổng lồ, lúc nào cũng không ngừng nảy sinh ra những âm mưu.

“Mai quý phi nói, chỉ cần lần này nô tỳhạ độc, độc chết công chúa cùng người, nô tỳ có thể xuất cung, mà nàngấy lại cho nô tỳ một lượng lạc lớn nữa…… Cho nên, nô tỳ liền động lòng,hoàng hậu nương nương…… Thật ra nô tỳ cũng sợ sẽ bị Mai phi nương nươnggiết người diệt khẩu, nương nương, xin người đại nhân đại lượng, tha thứ cho nô tỳ. Nô tỳ chưa từng nghĩ đến việc hại công chúa, nô tỳ muốn từchối, nhưng Mai quý phi nói, công chúa sẽ chỉ bị ngất xỉu mà thôi……”

“Nô tỳ to gan! Ngươi chăm sóc công chúa ba năm, thế nhưng lại dám làm những chuyện bậc này sao?”

“Nương nương! Nô tỳ cũng rất hối hận, thật đó, nô tỳ hối hận vô cùng!!”

Nàng trầm mặc, chỉ là từ trong sâu thẳmnội tâm nàng vẫn nghĩ, sẽ không tha thứ cho nhũ mẫu này, Thải Thải trầmgiọng: “Ngươi không nên thỉnh cầu bản cung tha thứ ngươi, người ngươigây tổn thương sâu nhất chính là công chúa, ngày mai buổi trưa bản cungsẽ dẫn ngươi đi gặp công chúa, phải làm sao, thì do công chúa quyết định đi.”

Giữa trưa hôm sau, Thải Thải dẫn nhũ mẫuđi gặp Hân Nhi, Hân Nhi tươi cười rạng rỡ kêu một tiếng ‘mẫu hậu’ sau đó lại vui vẻ gọi một tiếng ‘nhũ mẫu’!

“Công chúa, nô tỳ có một việc muốn nóivới công chúa.” Bà cảm thấy rất hổ thẹn khi nhìn thấy Hân Nhi, nhất làlúc nãy khi nghe được tiếng ‘nhũ mẫu’ kia.

“Nhũ mẫu……” Hân Nhi tuy chỉ có ba tuổi,nhưng rất nhạy cảm, nhũ mẫu đi tới, nói, “Lần này là nô tỳ không tốt, là nô tỳ hạ độc trong đồ ăn khiến công chúa ngã bệnh, bị khó chịu cho nêncông chúa mới phải uống thuốc. Công chúa, người có trách nô tỳ không?”

Hân Nhi hơi nhíu mày, nhìn về phía ThảiThải, nàng khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, Hân Nhi kéo cánh tay nhũ mẫu:“Hân Nhi đỡ rồi, không sao hết, cho nên Hân Nhi không trách nhũ mẫuđâu.”

Trong lòng Thải Thải cảm khái, có lẽ làdo Hân Nhi không biết oán hận đi, hoặc là Hân Nhi căn bản không hiểu rõkhái niệm hạ độc là gì.

Nhưng vô luận như thế nào, sự rộng lượng của bé, là điều mà người lớn không cách nào sánh được.

“Ý của công chúa chính là không trách nô tỳ sao?”

Cô bé nhìn thấy nước mắt của nhũ mẫu, đưa bàn tay nhỏ bé lên, dịu dàng lau chúng đi: “Con không còn khó chịu nữa, cho nên không trách nhũ mẫu.” Cô bé cười rộ, như chưa từng xảy rachuyện gì.

Từ trên giường nhảy lên, cô bé ôm lấy cổ nhũ mẫu, “Con muốn gặp phụ hoàng.”

“Phụ hoàng không có ở kinh thành nha, Hân Nhi, nếu con ngoan một chút, sau khi phụ hoàng trở về, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Dạ, Hân Nhi nhất định sẽ khiến phụ hoàng thật vui vẻ.”

Cái đầu nhỏ gật như là giã tỏi.

Thải Thải phân phó người hầu dẫn côngchúa đi ăn, chơi một lát rồi cho đi ngủ. Còn mình thì mặt đen thui, dẫnnhũ mẫu đến phòng trống trong điện công chúa.

“Hoàng hậu nương nương, công chúa đã tha thứ cho nô tỳ.”

“Đúng vậy, công chúa nói, con bé khôngtrách ngươi, vậy thì bản cung liền đặc xá tội chết cho ngươi, chỉ là tội chết có thể miễn, nhưng ngươi nhất định phải theo bản cung đến điệnthái hậu để nói rõ tất cả đi.”

“Nô tỳ nguyện ý, nhưng mà, thái hậu nương nương sẽ tin tưởng người sao?”

Thải Thải không biết, thật sự không biết, nhưng mà, chỉ cần có cơ hội nói ra chân tướng, nàng đều nguyện ý thửmột lần, nếu như người khác không tin, ít nhất nàng vẫn phải thử.

Thái hậu vẫn còn đang nổi nóng, bà dườngnhư là chịu đựng nhũ mẫu một hơi đem chuyện kể lại tất cả, nhưng mà, bàcàng nghe lại càng giận: “Hoàng hậu, chuyện chính ngươi làm sai ngươilại không chịu thừa nhận, còn nghĩ cách đổ lên người Mai phi sao? Làmsao ngươi có thể biến thành như vậy, là vì ghen tỵ? Hoàng hậu của ngàytrước đã đi đâu rồi?!” Thải Thải cũng tự hỏi, thái hậu nương nương củangày trước, đã đi về đâu rồi?

“Mẫu hậu, vô luận người có tin hay không, đây chính là chân tướng, kẻ xấu thật sự mới là Mai phi, mẫu hậu khôngthể chuyện gì cũng tin muội ấy được.”

“Ai ai không tin lời kẻ nào cả, lại càngkhông tin lời của hoàng hậu. Ngươi đem ai gia cùng hậu phi giam lỏng,bước kế tiếp ngươi muốn làm gì, giết chết ta, ngươi cho rằng làm như vậy là ngươi có thể độc bá hậu cung sao?”

Thải Thải lắc đầu một cái, nói với Trịnhcông công: “Công công, xin hầu hạ thái hậu cho tốt, không được để Maiquý phi cùng Lan quý phi yết kiến thái hậu. Xin thái hậu hãy yên tâm màniệm kinh đi ạ.”

“Ngươi, càng ngày càng càn rỡ rồi.”

“Mẫu hậu, từ xưa nay đế vương tin vào sàm ngôn, cũng sẽ đi vào con đường mất nước, mặc dù người là thái hậu, cũng không phải hoàng đến, nhưng nếu như người bắt đầu tin giả thành thật,coi lời thật thành giả, nhất định sẽ mang đến chuyện không tốt cho hoàng thượng, vì vậy, điều thần thiếp làm chính là tận lực tránh cho thái hậu nương nương không phải làm ra những hành động hồ đồ. Chờ thần thiếpthanh lý khối u trong hậu cung xong, thái hậu cùng hoàng thượng có thểan tâm ngủ mà không cần lo lắng rồi.”

“Điều mà bây giờ ai gia biết, đó là ngươi chân chính mới là khối u trong hậu cung này!” Bà thở hào hển, nàng thật lớn mật, lại dám quang minh chính đại giam lỏng bà.

Không biết sau khi trở lại Sở Cuồng có dưới cơn nóng giận mà chém nàng không đây.

Nhưng mà, nàng vẫn không thể học được thủ đoạn mà Sở Cuồng vẫn thường nói, phải lợi dụng tiểu nhân, học được cách xử lý vấn đề từ sau lưng. Nàng không có thiên phú về phương diện nàynha. Thải Thải sâu kín thở dài, trở về tẩm cung, thay thuốc xong, độtnhiên lại nhìn thấy một con chim bồ câu bay qua, là chim bồ câu mà SởCuồng để lại.

Bắt chước hắn viết một phong thư thôi.

Thải Thải cầm bút lên.

Viết:

Phu quân Sở Cuồng của thiếp, không biếtchàng đã đi đến đâu rồi, thiếp rất nhớ chàng. Thông báo cho chàng mộttiếng, thiếp đã gây họa rồi, hơn nữa lại là đại họa cơ. Có lẽ sau khitrở lại chàng sẽ tức giận mà chém chết thiếp mất. Thiếp từng hứa vớichàng, tuyệt không thể giấu chàng chuyện gì, cho nên, thiếp thông báovới chàng một chút, trong ba ngày chàng đi đã xảy ra đại sự. Đầu tiên,Hân Nhi bị bệnh, là nhũ mẫu hạ độc, là thiếp không tốt, không thể bảo vệ con chu đáo. Sau đó thiếp đã tra ra, là Mai quý phi chỉ điểm nhũ mẫu hạ độc. Chuyện thứ hai, Mai quý phi không biết đã làm cách gì, hoàn toànnắm lấy lòng mẫu hậu, nàng ta nói gì mẫu hậu cũng tin tưởng hết, lần này mũi nhọn chỉ về phía thiếp, thiếp đã giải thích rất nhiều, đáng tiếc,mẫu hậu lại mặc kệ, không tin thiếp mà lại tin kẻ xấu. Cho nên thiếp đãlàm ra chuyện tiếp theo, chàng phải chuẩn bị tinh thần nghe thiếp nói,thiếp, giam lỏng mẫu hậu…… Thật ra cũng không phải là giam lỏng, đókhông tính là giam lỏng, có lẽ nên gọi đó, là bảo vệ quá mức mà thôi,hậu quả của chuyện này, là có lẽ lúc quay trở về chàng sẽ hạ lệnh chémthiếp đi…… Dù sao cũng không sao cả, muốn chém, muốn giết tùy chàng,trong lòng thiếp vẫn chỉ có chàng mà thôi.”

Lạc khoản, Thải Thải, vẽ một lá sen nho nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.