Trong vườn hoa, bốn vị quý phi theo thứ tự là Mai phi, Lan phi, Hòa phi, cùng Cảnh phi.
Vị quý phi Hòa phi này, vẫn hữu danh vôthực như cũ, Sở Cuồng là vì muốn để lại chút mặt mũi cho Hung Nô màthôi. Gọi là hữu danh vô thực, là bởi vì nàng không phụ trách xử lý công việc hậu cung, thái hậu nói, nữ tử Hung Nô từ nhỏ tiếp xúc với chế độquản gia khác xa với Đại Sở, nên sợ nàng không thích ứng được, nói trắng ra thì đó là chối bỏ nàng.
Mai phi, Lan phi, Cảnh phi phân chia nhau cung quyền.
Cảnh phi, ở tại Huyền Dương điện.
Là một trong ba quý phi, lại được sủng ái nhất, ba năm qua, ước chừng hoàng thượng đã ở tẩm cung nàng đến hai năm.
Cảnh phi xử lý công việc hậu cung rấttốt, thượng cung cục không cần phải quản nhiều, do vậy thái hậu rất yêntâm, cho nên, quyền lợi quan trọng, và nặng nề nhất, lại nắm chặt trongbàn tay người vừa mới được phong vị hoàng quý phi này.
“Quý phi nương nương, đến giờ đi chăm sóc hoàng hậu nương nương rồi ạ.” Như Tâm.
Nàng gật đầu một cái, “Gần đây khí trờirất lạnh, ta muốn làm cho nương nương một cái chăn bông mới, là loại màcó thể cho chân vào đó, muội cũng biết, không đủ ấm, thân thể rất dễ bịtổn thương. Đến lúc đó nương nương tỉnh lại, nếu để lại di chứng thìthật không tốt.”
“Muội hiểu rõ rồi, muội sẽ dẫn Như Nguyệt đi làm.”
“Gọi muội ấy? Lỡ đâu lại quên mất kim ở trong chăn, đâm phải nương nương thì làm sao giờ?!”
“……” Như Tâm cãi lại: “Mấy năm nay Như Nguyệt cũng đã trưởng thành. Làm sao người lại nói muội ấy như vậy được?”
“Ta không nói muội ấy, muội ấy sẽ khônglàm ra mấy cái chuyện ngốc nghếch đó sao?” Cảnh phi nhếch môi bật cười,ha ha, nha đầu Như Nguyệt này có thể làm tốt sao?! Chỉ cần nhắc nhở xong mà muội ấy không phạm lỗi đã là cảm tạ trời đất lắm rồi.
Đang nói, Như Nguyệt lại cuống quýt chạy đến, cặp mắt rưng rưng nhìn hai nữ tử trước mặt.
“Tỷ! Tỷ! Nương nương tỉnh!”
“A?”
“Thật sao?!”
“Dạ, nương nương tỉnh, mau đi Phượng Tảo cung đi, hoàng thượng cũng ở bên đấy rồi!”
Dứt lời, Cảnh phi cuống quýt mang theomột đôi muội muội, hướng Phượng Tảo cung mà chạy, thậm chí ngay cả dángvẻ hoàng quý phi đều không cần trưng, chạy đến nỗi xiêm y đều tung bay.Có nô tỳ tình cờ nhìn thấy, sợ đến mức không biết nói cái gì cho phải.Một đường xông vào Phượng Tảo cung, thấy hoàng thượng đang đỡ nươngnương tập tễnh bước đi. Nương nương mắng: “Sở Cuồng, chàng cố ý đi nhanh như vậy sao!” “Được được được…… Nàng muốn chậm, vậy thì chậm lại mộtchút…….” Thật phiền toái, vừa tỉnh dậy đã gây phiền thế này rồi.
“Sở Cuồng, cái vẻ mặt này của chàng, là ghét bỏ thiếp phiền phức sao?”
Ai da, lại chảy nước mắt nữa rồi, hắn mới suy nghĩ trong lòng một chút, sao nàng lại cảm giác được nhỉ? Còn làmra vẻ đáng thương như vậy nữa.
Sao lần này nữ nhân này lại biến thành dạng yếu ơt thế này rồi chứ!
“Không dám không dám, không phiền chút nào……”
Ba người đi tới, rưng rưng, run giọng vạn phúc nói: “Nương nương, Như Ý!”
“Như Tâm–”
“Như Nguyệt……”
Thỉnh an nương nương.
Thải Thải ngẩng đầu, nhìn thấy ba ngườinước mắt cuồn cuộn rơi, liền cũng chảy nước mắt, nàng lau đi, cười nói:“Ta đã tỉnh rồi, sau này, sẽ không bao giờ gặp chuyện xui xẻo nữa, cácem yên tâm!”
Như Ý đi tới, đỡ tay của nàng, nói:“Nương nương, người đã nằm ba năm, thân thể không thể chịu nổi mệt nhọcnhư vậy, người mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, không thể nóng lòngcầu thành được.” Thải Thải nhìn Như Ý, thấy nàng một thân hậu phi xiêmy. Trên đầu mang trâm phượng, hiểu ra hỏi: “Như Ý, em làm hoàng quý phisao?”
Sở Cuồng giật mình, ở bên tai nàng nói: “Nàng đừng hiểu lầm……”
“Nương nương, Như Ý đúng là đã làm hoàngquý phi, nhưng mà Như Ý làm quý phi… là vì nương nương người mới làm,người không nên trách hoàng thượng, hoàng thượng cũng là vì nương nươngmà thôi.”
Thải Thải cười một tiếng, dịu dàng nói:“Không cần phải giải thích, ta cũng đoán ra được. Ta ngủ ba năm, SởCuồng lo lắng hậu cung phong vân biến ảo (thay đổi, xáo trộn), thứ nhấtlà phòng ngừa sau khi ta tỉnh lại, quyền lực bị người khác độc chiếmmất, thứ hai, nếu như ta không tỉnh lại, hậu cung để Như Ý trông nom,trong lòng Như Ý thương ta, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với ta, có đúng không?” Nàng lại cười thêm tiếng nữa: “Mặc dù lúc đó ta vẫn chưa tỉnhlại, nhưng lại cảm thấy ngủ rất ngon, một chút khó chịu cũng không thấy, điều đó chứng tỏ, Như Ý, Như Tâm, Như Nguyệt, đối với ta rất tận tâm.”
Như Ý đột nhiên khóc rống lên, thì ra nương nương lại có thể hiểu rõ, tin tưởng nàng đến vậy.
Không sai, ba năm trước đây hoàng thượngđã bàn bạc với nàng, muốn mượn lý do nàng là con gái của trung quân đạitướng vị quốc vong thân, khai ân, trực tiếp sắc phong làm hoàng quý phi, hơn nữa giao phó cho nàng, vô luận thế nào cũng phải cưỡng chế thế lựccủa Mai Lan nhị phi trong hoàng cung, cho đến tương lai khi đã đánh xong một trận với Hung Nô, hoặc là hắn phân chia tài vụ, quân vụ trong triều thành công, độc chiếm vững vàng trong tay mình mới thôi.
Như Ý đáp ứng.
Thái hậu nương nương đã nhìn Như Ý từ nhỏ lớn lên, trong lòng cũng thích nàng, như vậy, trong lòng bà, Mai phicùng Như Ý, đều là người đáng tin cậy, từ đó Như Ý cũng chiếm mất mộtnửa phần của Mai phi. Hơn nữa Như Ý từ nhỏ đã được dạy bảo, các loạitình huống trong hậu cung đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đối với độc kếcùng tranh đấu hậu cung, đều nhìn rõ mọi việc, càng thêm nữa là mấy lầnnương nương bị hại, nàng cũng đã lão luyện hơn, cho nên, không ngoài dựđoán của Sở Cuồng, rất nhanh, Cảnh hoàng quý phi, trở thành một trongtam đại hồng nhân chốn hậu cung, hơn nữa lại là sủng phi mà hoàng thượng ‘yêu thương’ nhất.
Thật ra thì, nàng cùng hoàng thượng, chẳng qua là tình huynh muội mà thôi.
“Nương nương, hoàng thượng đã cùng Như Ýkết bái huynh muội. Như Ý tuyệt đối sẽ không giống mấy nữ nhân khác,chen vào một chân, khiến nương nương thương tâm đâu.”
“Hiểu hiểu…..” Thải Thải rưng rưng, xoanước mắt Như Ý: “Ta muội, là tỷ muội, hoàng thượng là huynh trưởng củamuội, Như Ý vì ta, lại hy sinh hạnh phúc suốt đời mình, ta trừ bỏ cảmkích muội, hổ thẹn với muội, chẳng lẽ còn có thể đi hiểu lầm muội đượcsao?”
“Không, nương nương không thể thẹn với em được, cho dù em không làm hoàng quý phi, cả đời em đây, đều tuyệt đốikhông rời nương nương mà đi gả chồng được, cho nên, vô luận em dùng thân phận gì ở bên cạnh người, cũng không khác nhau.”
Như Tâm Như Nguyệt nói: “Bọn em, cả đời cũng đi theo nương nương nương.”
Sở Cuồng cười một tiếng: “Được rồi, bâygiờ nàng đã tỉnh, đối với mọi chuyện cũng có điều mơ hồ không rõ, cácngươi giúp nàng ôn tập một chút đi, mấy năm nay hậu cung này khiến trẫmtốn không ít tâm lực, phiền vô cùng!” Hắn dùng tay nắm cái mặt mập củaBánh Bao: “Nàng tỉnh rồi, nếu còn lười, trẫm sẽ dùng roi quất chếtnàng!”
“Chàng…… chàng……” Nàng làm nũng khóc nói: “Thiếp mới tỉnh, chàng lại dùng roi quất chết thiếp sao?!”
“A, được được được, trẫm sai rồi, không quất nàng, là quất trẫm!” Hắn bế lấy nàng, vỗ vỗ sau lưng.
Thật ra thì vỗ cũng không có tới, vì vậyđành phải vỗ vỗ vào bả vai: “Nha đầu béo…… trẫm ôm nàng, thật có cảmgiác an toàn nha……” Hắn nói: “Tốt lắm, sau này, đừng giảm cân nữa, thậtra nàng béo hay gầy, nàng là người hay là chim, cho dù có là heo, thì có sao đâu?”
Nói xong, ghé một cái hôn lên môi nàng.
Thải Thải đỏ mặt, đỏ như quả táo chín.