Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 197: Nương tử đừng sợ




Hành hình…… Thẩm nhị thiếu tận dụng chút sức lực cuối cùng, khóc ròng nói: “Xin tha mạng, tha cho ta đi ~~”

Bên trong thủy lao, một giọng nói lo lắng vang lên: “Chủ tử, thần cầu xin chủ tử, là do đệ đệ thần không có tiềnđồ, chủ tử, dù sao hắn vẫn là đệ đệ của thần.”

“Hừ, ngươi cũng không hỏi xem hôm qua đệđệ ngươi đã làm cái gì?” Giọng nói cao ngạo lãnh khốc, không có chút ýtứ nào muốn thả gã ra cả.

“Thần không biết……” Sáng sớm Thẩm VânHiên liền bị Ảnh Vệ đánh thức, bịt mắt dẫn đến nơi này. Sau đó liền nhìn thấy chủ tử ngồi trước bàn vừa uống rượu vừa dùng chủy thủ xẻo thịt nai nướng ăn. Đối diện hắn, là một người bị dìm vào trong nước, sặc nước ho khan liên tục. Một lát sau, người đó ló đầu ra, lập tức khiến y phảidựng tóc gáy, người này, đúng là đệ đệ Vân Giác của hắn.

Sau đó, y đành im lặng mắt chứng kiến cảnh đệ đệ mình bị chủ tử hành hạ liên tục.

“Đệ đệ ngươi, đêm qua lại tặng canh hạ mê cho mấy cô nương, định thừa dịp bọn họ ý loạn tình mê mà hạ độc thủ.Vân Hiên, ngươi có một đệ đệ còn không bằng cả con lợn, thật đúng làkhiến trẫm phải thất kinh.” Thẩm Vân Hiên kinh hãi, y không ngờ đến VânGiác lại làm ra chuyện như vậy, đệ đệ của y bình thường mặc dù tính cách ẻo lả, chân mềm tay yếu, nhưng Vân Giác tuyệt cũng không hư hỏng đếnmức độ này chứ?

Y hỏi: “Vân Giác, ngươi thật sự làm việc này sao?”

“Ca, đệ không có làm, đệ…… thật sự cómang canh qua tặng, nhưng buổi tối, đệ còn chưa ra khỏi cửa Phúc Mãnlâu…… đã bị người…… trói lại…… đưa đến đây rồi.”

Hừ, gã này quả thực là có mắt khôngtròng, đã mưu tính kế hoạch xấu xa như vậy, lại còn mưu tính ở trước mặt hắn nữa. Phòng trong tửu lâu cách âm rất kém, hắn căn bản cũng là vô ýnghe được, cũng đã nghe tường tận kế hoạch của bọn họ. Mọi người nóixem, đây không phải là gã muốn đi tìm chết sao? Sở Cuồng lại bỏ mộtmiếng thịt nhỏ, đứng dậy, vỗ vỗ tay: “Vân Hiên, ngươi đã nghe thấy rồiđấy, ngươi cũng đã biết đó là do đệ đệ ngươi làm, nếu như trẫm xử lý đến tận cùng, ngươi, cũng sẽ bị liên lụy vào đó!”

Lời hắn nói cũng không quá lạnh, nhưng lại rét buốt vô cùng. Cái gọi là liên lụy vào, chính alf muốn diệt luôn cả cửu tộc rồi.

Thẩm Vân Hiên quỳ xuống, “Hoàng thượng, thần dạy đệ vô phương, xin hoàng thượng khai ân!”

Ở bên này, Thẩm Vân Giác sửng sốt: “Ngươi ngươi…… ngươi là…… hoàng thượng?……”

Sở Cuồng bước tới, cầm cây roi tẩm nước muối, dùng sức vung lên, chát ~! Một tiếng động thanh thúy quét qua.

Thẩm Vân Giác lập tức cảm thấy trầy da sứt thịt, hắn kêu oa óa lên: “Á á á á, hoàng thượng, xin tha mạng!”

Vân Hiên nói: “Vân Giác, bản thân ngươi tự làm tự chịu, đã biết sai chưa?”

Biết sai rồi thì như thế nào? Nếu như lànữ tử bình thường, vậy cũng không tính gì, nhưng gã này ngu xuẩn cũngkhông biết tìm cái gương soi thử mình được mấy lạng, hắn lại vung mộtroi, sau đó nói: “Vân Hiê, hôm nay trẫm không giết hắn, chừa lại cho hắn nửa người, đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”

Nửa người? Vân Hiên mồ hôi đầm đìa, cái gì gọi là nửa người?

Trong lúc y vẫn còn chưa nghĩ ra.

Một Ảnh vệ đã cầm lấy một thanh dao nhỏ sắc bén đi tới.

Giơ tay chém xuống, vô cùng lưu loát.

A ~!! Máu tươi tứ phía.

Thẩm Vân Giác chỉ có thể trơ mắt nhìnmình biến thành thái giám. Lúc này Sở Cuồng mới hơi hài lòng xoay người, cầm lên một chén rượu, đi tới, vẩy vào nơi máu tươi đầm đìa của gã.

A!

~~Vân Hiên đau lòng, nhưng vẫn phải dập đầu tạ ơn: “Đa tạ hoàng thượng, đã tha mạng cho đệ đệ thần.”

“Thẩm Vân Hiên, ngươi phải hiểu được,trẫm đã rất nển mặt người rồi, sau này, làm thế nào để cai trị thành UChâu này cho tốt, đệ ngươi, chính là vết xe đổ!”

“Vâng, vâng ạ!” Hắn dập đầu như giã tỏi.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Tam Cô xảo quyệt cơ hồ muốn phá hủy cả Lạc Phượng lâu, “Đến tột cùng là nhị ca ta ở đâu rồi?!”

“Ngươi kỳ quái thật, lại tới đây để tìm nhị ca của ngưi, ngươi muốn tìm nhị ca của mình, thì về nhà ngươi mà tìm chứ!”

Đột nhiên Thục phi nghĩ ra: “A ~! Ta biết rồi, nhị ca ngươi chính là tên đạo tặc hái hoa ngày hôm qua có phảikhông? Thì ra là do các ngươi làm, ngươi nói đi, có phải hay không?”Nàng dùng bụng chỉa vào người Tam Cô khiến nàng ta phải lùi ra xa mấybước. Tam Cô xảo quyệt hừ nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả!”

“A ~! Ta biết rồi, nhất định là thức ăncác ngươi đưa ngày hôm qua có vấn đề rồi, nhất định là các ngươi định hạ độc hại chết người của Lạc Phượng lâu có phải hay không?!”

“Ngươi nói bậy!”

Cửa mở ra, Thải Thải kéo thân người yếu ớt bước ra, vịn lan can từ trên cao nhìn xuống Tam Cô xảo quyệt.

“Nàng ta nói đúng……” Nàng cau mày khổ sở nói: “Nàng ta nói đúng rồi……”

Nàng thật không dám nghĩ đến nữa, chẳnglẽ, đêm qua, thật sự là…… là Thẩm nhị thiếu…… Thải Thải thật muốn ngất.Đảo quanh nhìn đám người ở phía dưới, lảo đảo suýt té xuống. Tam Cô xảoquyệt nhìn thấy cảnh tượng này, liền cho rằng Thẩm nhị thiếu đã đắc thủ, lập tức cười nói: “Vậy ta cũng không dấu các ngươi nữa, các ngươi cũngbiết rồi đấy, vậy…… Chuyện Thẩm gia chúng ta làm, tuyệt đối sẽ khôngchối, ta muốn ngươi gả cho nhị ca của ta, Thẩm gia chúng ta tuyệt đối sẽ không so đo chuyện trước khi thành thân, ngươi đã không còn thanh bạchnữa!”

“Vô sỉ!” Thục phi nghe thấy, liền vung tay, bàn tay thanh thúy liền rơi vào má Tam Cô.

“Ngươi dám đánh ta?”

“Sao ta lại không dám chứ?!”

“Trẫm còn muốn giết ngươi nữa kìa –” Một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái bay đến.

Thải Thải đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân ngược ánh mặt trời đi tới…… Thật quen thuộc……

Sau đó đầu của nàng càng thêm choángváng…… Tại sao, lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Tại sao lại chọn lúcnàng đang nan kham nhất, lúng túng, bất lực nhất để xuất hiện……

Thải Thải chẳng biết làm sao, thân mình nghiêng về phía trước……

Đột nhiên, đầu hướng về phía dưới, rơi thẳng xuống.

Sở Cuồng cả kinh toát cả mồ hôi lạnh,nhảy lên, đạp mặt bàn xông tới, liên tiếp vọt người mấy cái đón lấy Thải Thải đang rơi xuống, xoay người một cái, hắn cúi thấp đầu, nhìn nàngđang nhắm mắt chờ chết ở trong ngực.

“Thải Thải……” Sở Cuồng vững vàng hạ xuống, nhẹ nhàng lay người đang bất tỉnh trong lòng, kêu: “Thải Thải?”

“……” Chờ nàng mở mắt ra, thấy rõ ràngmình đang nằm trong ngực của hắn, gương mặt người trên đầu nàng mang nụcười như có như không.

Ngón tay nhẹ điểm vào mũi nàng cọ cọ: “Nha đầu béo, nàng đã tỉnh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.