Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 158: Thai vị không yên




Thục phi là vào lúc sau khi Thải Thải hồi cung điều chỉnh danh sách thị tẩm mà thụ thai, Thải Thải trở về tẩm cung mang tất cả những ngày Thục phi thị tẩm ra, so sánh với kỳ kinh nguyệt của nàng, đây chính là quy tắc, nhất định phải làm. Nhìn trên danh sách, không có chỗ nào khả nghi, theo lời thái y nói Thục phi thụ thai vào hai tháng trước, mà lần thị tẩm duy nhất của nàng cũng là vào hai tháng trước, khi đó kỳ kinh nguyệt của nàng đang ở đỉnh, cũng là thời điểm mang thai tốt nhất của nữ nhân.

“Nương nương, có chỗ nào khả nghi không?” Dường như Như Tâm, Như Ý lại mong đợi có chỗ sai lầm.

Thải Thải cười nói: “Không có, hoàng thượng của chúng ta có thể vui vẻ rồi, rốt cục cũng đã làm cha.” Vừa nghe thấy nàng tùy tiện nói vậy, các nàng không nhịn được lại hỏi:“Nương nương, từ chuyện lần trước chẳng lẽ không phát hiện được có vấn đề gì hay sao?” Lần trước, nàng nói lần trước nào? Nhìn Như Ý muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng cũng nói ra: “Lần trước hoàng thượng tới Phượng Tảo cung của nương nương, tại sao thái hậu, Mai phi, Lan phi sớm không đến, muộn không đến, lại đến Phượng Tảo cung lúc đó? Sau đó em có đi tìm hiểu chuyện này, mới biết, thật ra từ đầu Mai phi nương nương đã cho tai mắt nằm vùng ở đây, lần trước thay vì nói là do lỗi của nương nương, không bằng nói là vì nương nương không tra kỹ, để người nắm lấy thóp.”

“Người ta chính là muốn sự sủng ái của thái hậu đối với người giảm đi phân nửa.”Nàng quỳ xuống nắm lấy tay Thải Thải, khẩn thiết nói: “Nương nương tốt của em, làm nữ nhân trong cung chính là như vậy, cho dù người cố gắng làm hết sức, nhưng nếu như không có con cháu, hơi bất cẩn tý sẽ bị người khác đánh vào địa ngục. Nương nương có thể không nhúng tay vào cuộc tranh đấu của những người này, nhưng nương nương lại chiếm mất vị trí tốt nhất mà họ khổ cực theo đuổi, ở vị trí này, mưu mô đầy ắp, nương nương, vì bảo toàn mình, người nhất định phải sinh hạ hoàng tử cho hoàng thượng.”

Nói rất hay.

Mặc dù nàng biết đó là sự thật.

Như Tâm, Như Ý, Như Nguyệt cùng nhau quỳ xuống. Như Tâm cũng nói: “Những lời này của đại tỷ cũng đều là vì muốn tốt cho nương nương, cho nên nhìn thấy hoàng thượng yêu thích nương nương như vậy, bọn em đều thật cao hứng, bây giờ, chỉ cần nương nương quyết định thuận nước đẩy thuyền, ngày nương nương sinh được thái tử cũng sẽ nhanh thôi. Chỉ cần có thái tử, hậu cung mới có thể chân chính bình yên, bọn em cầu xin nương nương, chỉ cần làm một lần, dù là hư tình giả ý cũng được, chỉ cần không bị hoàng thượng phát giác, chiếm được một chút sủng ái của ngài ấy, nương nương có thể ngủ ngon giấc không phải lo gì cả rồi.”

Hư tình giả ý, từ Sở Cuồng chiếm được một chút sủng ái.

Sở Cuồng cũng thật đáng thương……

Thải Thải cúi đầu suy tư, chẳng lẽ những nữ nhân khác cũng đều hư tình giả ý để chiếm được một thứ gì đó từ hắn cả sao?

Chẳng lẽ còn cần thiết thêm một chân của nàng chen vào nữa sao?

Thải Thải hiểu được ý tứ của hai tỷ muội, tức là muốn ngoài mặt ngoài thuận theo Sở Cuồng, cho dù lòng có chán ghét hắn đi nữa, cũng chỉ có thể giấu ở trong, nhưng chỉ sợ là Thải Thải nàng làm không được mà thôi. Nàng nâng má, nhìn ánh nến nhẹ nhàng sáng quắc. Suy nghĩ bay xa, trong lòng tựa như đang có một vướng mắc, nhưng chuyện này sang ngày thứ hai cũng bị ném ra sau đầu, nàng lười phải giả vờ.

Nàng vốn tính trơ có thừa mà, thật sự đúng là chướng ngại.

*********Bánh bao thịt Thải Thải*********

Sau khi mang thai, hoạt động đối ngoại của Thục phi dường như tăng lên nhiều, mặc dù mỗi người ở đây đều dặn dò Thục phi phải bảo trọng thân thể, dù sao trước ba tháng là thời kỳ thai nhi yếu ớt nhất. Nhưng Thục phi lại không thèm để ý, mang theo nô tỳ chạy đến cung Mai phi ngồi một chút, lại chạy sang cung Lan phi ngồi một chút, sau đó lại thỉnh an thái hậu, xong liền mang theo người đến Phượng Tảo cung ngồi một chút. Lúc đến Phượng Tảo cung lại cố ý lộ ra bộ dáng rất cố sức, nhìn từ bên ngoài vào thì nàng có vẻ rất mệt mỏi, nhưng mà vẫn kéo lê thân thể mang thai để chạy đến thỉnh an hoàng hậu cơ đấy.

Thải Thải vẫn đối với nàng ta vẫn ôn hòa như bình thường, lại còn đặc biệt cho thêm một cái nệm trên ghế của nàng ta nữa.

“Aiz, người mang thai thật là cực khổ, nếu nô tỳ biết được cực như vậy, không bằng không có cho rồi.”

Thải Thải sửng sốt, aiz, nếu ngươi không mang thai, làm gì còn có cơ hội để nói những loại lời như thế này chứ, thật là không biết điều.

Nàng ta nói tiếp, “Nô tỳ từng ở bên chỗ thái hậu ăn được món cao hoa mai của hoàng hậu, thật sự rất ngon, bây giờ chợt nhớ đến, cũng là nhớ mãi không quên.”

À, thì ra là muốn ăn cao hoa mai, Thải Thải cười nói: “Bản cung gọi người gói một ít cho Thục phi ăn.”

Nàng còn tưởng rằng nàng ta sẽ tự mình làm, không nghĩ đến chẳng qua chỉ gói lại mà thôi.

Aiz, thật may chỗ nàng hôm qua mới bảo Như Ý làm một ít, nguyên bản muốn để cho nàng ăn, cao hoa mai này dùng tổ yến, bột gạo, thịt băm, đường phèn, cánh hoa mai làm thành. Chua ngọt ngon miệng, cũng là thức ăn rất tốt cho phụ nữ có thai bồi bổ cho con, nhưng đừng mà mơ tưởng, nàng có thể hạ thấp thân phận mình mà đi xuống bếp làm, không đời nào!

Hoa mai cao được mang đến, sau đó để trước mặt nàng ta, đột nhiên Như Tâm móc ra một cây ngân châm, cười khanh khách nói: “Quên giúp nương nương thử độc, để nô tỳ.” Xong lại đem ngân châm cắm qua cả bánh ngọt, không thấy vấn đề gì cả: “Nương nương có thể yên tâm ăn rồi, để nô tỳ gói lại.”

Không ngờ lần này, lại khiến cho Thục phi nhớ đến chuyện đã từng hạ độc Thải Thải, bụng đau lên.

A—

Nàng thế nhưng cảm giác được, chuyện mình làm, đã bị hoàng hậu, còn có đám nô tỳ của hoàng hậu đều phát hiện cả rồi.

Bằng không tại sao lại muốn nghiệm độc trước mặt nàng?

“Nương nương mệt mỏi, người đâu, mau đỡ nương nương hồi cung, truyền thái y!”

Sau khi nàng đi, Như Tâm bảo nô tỳ mang bánh ngọt đem đi theo.

Sau đó lại thầm hỏi: “Sao Thục phi nương nương lại khẩn trương như vậy nhỉ?”

“Em thử độc, là sợ nàng ta gài tang vật hại bản cung?” Thải Thải cởi chiếc vòng tay xuống, hỏi.

“Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tất cả mọi chuyện đều khó lường trước, cho nên em nói, cẩn thận vẫn hơn.”

Thải Thải chứng kiến tận tâm tận lực của ba người, tâm thật cảm động.

Đột nhiên lại nhớ đến Quan đại ca. Nếu như Quan đại ca cũng ở trong cung thì thật là tốt, đáng tiếc, Quan đại ca sẽ không bao giờ ở được nữa……

Năm ba người nô tỳ chạy vào phòng, vạn phúc nói: “Mới vừa rồi thái y chẩn bệnh cho Thục phi, nói Thục phi nương nương thai vị không yên, thai nhi, tràn ngập nguy cơ.”

“Cái gì?!”

Thải Thải sợ đến hết hồn, thai vị không yên?

Kết quả nàng gọi thái y đến hỏi thật kỹ, Thục phi trời sinh thể chất hơi nhiệt, vốn mang thai có nhiều nguy hiểm.

Hiện tai thân thể thai nhi hơi chếch lạnh, mẹ con hai người đối nghịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.