Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 109: Âm mưu của công chúa




Như Nguyệt, Như Ý, Như Tâm.

Rốt cục có thể quang minh chính đại xuấtcung cùng Nương nương mà không cần phải giống như con chó nhỏ, chui lỗcùng với chủ tử, còn lại phải có hai con ở nhà giữ cửa, thật ra, Hoàngthượng thật khoan dung với Nương nương, không, phải nói là càng ngàycàng khoan dung…… Như Tâm hình như phát giác được điều gì đó, khóe môinhếch lên thành một nụ cười thấu hiểu, nhìn Hoàng hậu, thấy nàng nằmtrong xe ngựa ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, khuôn mặt vẫn còn có nét trẻ con tồn tại. Hoàng hậu Nương nương, vốn cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn thôi, từ nhỏ đã được nuông chiều, khác với các nàng đã còn bé đã bịhuấn luyện, phải mò mẫm lăn lộn trong hoàn cảnh gian nan.

“Công chúa Thục Ngọc thật quá đángthương.” Ai ngờ người nằm cạnh cửa sổ không hề có ý định thưởng thứcphong cảnh, mà là đang vì công chúa Thục Ngọc tính toán lo nghĩ, “Nămxưa để tang phu quân, hiện tại chỉ còn có mỗi con gái. Mặc dù nói, GiaiMậu phải hòa thân là do ý trời, nhưng không phải có câu ‘nhân định thắng thiên…’, chẳng lẽ không có cách nào để thay đổi số mạng được hay sao?”

“Nương nương!” Như Ý luôn luôn trầm ổnlại lên tiếng: “Nương nương lòng dạ thiện lương, nhưng mà, có một sốviệc, ngay cả người thiện lương cũng bất lực. Nương nương cũng nên vìmình mà tính toán một chút mới phải.”

Thải Thải yên lặng quay đầu, thật là một nha đầu thông minh, lại đoán ra được nàng đang dao động.

Nàng bĩu môi, cười xòa, cố gắng xấu đi xúc động muốn bênh vực giúp công chúa Thục Ngọc xuống đáy mắt.

Mấy nha đầu vẫn còn bất an như cũ, các nàng phát hiện, Nương nương cũng không hề nhẫn nhịn chịu đựng với Hoàng thượng.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc. . . . . .

Trước phủ công chúa Thục Ngọc có treo một đôi đèn lồng giấy màu trắng, lại bị nước sơn đen của cửa lớn làm nổibật lên, vô cùng –

“Tang tóc.”

Cốc cốc cốc.

Ba tiếng gõ cửa.

Quản gia ra mở cửa. Nhìn thấy Thải Thảicũng không nhận ra, Như gia tam thông không nói một lời, liền che chởcho Thải Thải đi vào viện, ngôi nhà này cũng không tệ lắm, trồng rấtnhiều hoa cỏ, từ cảnh quang có thể nhận ra thưởng thức của công chúaThục Ngọc quả hơn người, một luồng không khí thanh sạch thoang thoảngtrong nhà, thanh âm côn trùng nhè nhẹ nhàn nhã.

“Mục đích hôm nay mà Hoàng tẩu đến thậtra Thục Ngọc cũng biết.” Công chúa Thục Ngọc thông minh vô cùng, thì ralúc Trung thu, ngay cả chuyện lớn như chuyện tuyển phi cho Hoàng thượngcũng bị hoãn lại, lại đi cử hành cái gì mà gia yến đó, lại đặc biệt dặndò nàng mang theo Giai Mậu vào cung, sau đó, lại nhìn thấy vị Hoànghuynh lòng lang dạ sói của nàng trước nay chưa từng để bất cứ ai vào mắt lại cười nói cả ngày như vậy, công chúa Thục Ngọc hoài nghi, hoàng thất đã bắt đầu toan tính về con gái bảo bối của mình.

Huống chi hôm nay Hoàng hậu Nương nương lại còn tự mình tới cửa?

“Hoàng tẩu, là bởi vì sứ giả Khiết Đanđến Đại Sở, cho nên hoàng huynh muốn để Giai Mậu hòa thân với ngườiKhiết Đan! Đúng không?” Không hề báo trước, lông mày nàng nhếch lên, nổi giận đùng đùng, chén trà cầm trong tay, xoảng một tiếng, đập lên mặtbàn, sau đó, hằm hằm đến gần Thải Thải, ép nàng lùi về sau: “Hoàng tẩu,ngươi nói xem có đúng không? Có đúng hay không?!” Từng câu chất vất caovút ép Thải Thải đến không thở nổi. Công chúa Thục Ngọc quá lợi hại, quá mạnh mẽ.

“Hừ! Ta có một đám ca ca gì đây, đầu tiên mang chính tỷ muội của mình đưa cho từng người rồi từng người, lợi dụng được liền lợi dụng, bây giờ, đến ngay cả những đứa trẻ non nớt ngốcnghếch kia cũng không buông tha, ngay cả Hoàng tẩu ngươi cũng đến đây để lợi dụng, câu nói kia thật đúng, vô tình nhất chính là đế Vương gia.”Tóc nàng rối loạn, công chúa Thục Ngọc nhẹ nhàng vén nó qua một bên tai, đột nhiên, nở một nụ cười quỷ dị.

Thật không hiểu, đến tột cùng công chúaThục Ngọc là đang nghĩ gì? Thải Thải họ nhẹ một tiếng nói: “Ta đoán được công chúa nhất định sẽ đau lòng cho Giai Mậu, cho nên ta mới đến đây để cùng công chúa tìm cách tốt nhất, bảo toàn cho Giai Mậu.”

Công chúa Thục Ngọc bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn vị Hoàng hậu nương nương tròn trịa trước mắt này.

Nàng pười phì một tiếng.

“Hoàng hậu Nương nương vẫn còn thân xử nữ chứ?”

“Ơ?!” Vấn đề này rõ ràng quá là vô sỉ!!Má Thải Thải đỏ lên, sao nàng lại cảm giác công chúa Thục Ngọc lại đemvấn đề nhắm về phía nàng cả thế này?

“Người ngươi mập như vậy, mà hoàng huynhta lại kiêu ngạo thế kia, không, chính xác phải nói là ngạo mạn, hơn nữa còn tự phụ vì tài cao, hắn không thèm nhìn đến ngươi phải không? Ởtrong cung ít nhiều gì ngươi cũng —-» Nàng bước đến gần, chạm vào trâmcài tóc của Thải Thải: “Chịu chút uất ức, có đúng không?”

Thải Thải đỏ mặt ngồi xuống, “Công chúa hỏi chuyện này làm gì?”

“Ta chỉ là muốn nói cho hoàng tẩu, tronghoàng cung này, nam nhân tự xưng hoàng đế kia là dạng người gì thôi,không bằng, ngươi nên tự vẫn đi cho rồi.”

“Ta, còn chưa có sống đủ đâu.” Thải Thải nói, “Không cần công chúa phải phí tâm.”

“Vậy ngươi cứ việc sống không bằng chết đi.”

“Ta, ta —-” Thải Thải đứng lên nói: “Công chúa, ta cũng cho là Giai Mậu còn nhỏ, không nên đến Khiết Đan chịukhổ, hoặc giả dụ, chúng ta có thể nghĩ ra kế sách vẹn toàn nào đó.”

“Vô dụng.” Sắc mặt Thục Ngọc ảm đạm lại: “Ta đã từ chối bao nhiêu năm, một chút tác dụng cũng không có.”

Trầm mặc một lát, nàng nhìn Thải Thảinói: “Hôn sự Giai Mậu, ta đồng ý, nhưng mà, ngươi cũng phải giúp ta mộtchuyện. Nếu không ta liền nguyền rủa ngươi cô độc suốt quãng đời cònlại, cả đời cũng không có nam nhân, càng lúc càng béo, sớm muộn gì, kinh thành cũng không chứa được ngươi, về già không chỗ nương thân, chếtkhông toàn thây lại còn phải phơi thân nơi hoang dã!”

“Ngươi thật ác độc! Họ Sở các ngươi đềuthật ác độc, cả nhà các ngươi có còn là người nữa không?! Hôm nay là bản cung có ý tốt mới đến giúp ngươi, ngươi lại nói những lời như vậy,ngươi!” Nàng tức giận đến đầu óc cũng choáng váng, chỉ là, lại không cóchút sức lực nào để phản bác, đang ở lúc nàng muốn bộc phát, Thục Ngọclại cúi người nắm lấy tay Thải Thải khẩn cầu, “Hoàng tẩu, người so vớiGiai Mậu chỉ lớn hơn ba tuổi, lại không giống mới loại người xấu xatrong hoàng cung kia, sự ngây thơ chất phác còn chưa mất đi, người làngười tốt, cho nên người nhất định phải giúp Thục Ngọc mới được.”

“Ta là thật lòng đến giúp ngươi, nhưng ngươi lại tỏ thái độ như vậy, hơn nữa mới rồi ngươi cũng đã đồng ý với hôn sự này!”

“Không, Thục Ngọc là muốn hoàng tẩu giúp mình một chuyện khác.”

Trên đường hồi cung, Thải Thải giống nhưbị dội nước, cả người ỉu xìu, Như Tâm nói bóng nói gió dò hỏi nàng, nàng cũng không hề nói ra, nói tóm lại, nàng hận thấu xương một nhà họ Sởnày, nhân cách toàn bộ đều là cực phẩm, nhưng mà, chuyện này của côngchúa Thúc Ngọc, đến tột cùng là nên giúp hay không đây ? Nếu như giúpnàng ta, có bị phản tác dụng mà thành hại nàng không đây? Dù sao……

“Haiz……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.