Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 6




Lại nói trước đó, Hạ lão gia sau khi đã chấp thuận, hai người thuận lợi xuất hành, bắt đầu ngầm thừa nhận quan hệ đoạn tụ của cả hai, thế đó ~~

“Cha, thật sự yên tâm để bọn họ cứ như vậy xuất hành ư?”

Hạ lão gia gật gù, sắc mặt thâm trầm, “Ai, giang sơn làm trọng, nếu nhi tử của ta có thể giúp hoàng thượng yên ổn thiên hạ, chính là không thể tốt hơn, nếu hai người không thể cứu vãn, đó cũng là số mệnh an bài!”

“Ân, nếu không hay là thông báo cho Đại ca, Tam ca, Tứ đệ, Ngũ đệ một tiếng? Để bọn họ trong tối giúp đỡ? Con đã bỏ trong bọc hành lý hai người chút linh dược, cha, đây là tính mạng của tiểu đệ cùng vận mệnh của Hoàng Thành, việc này không phải chuyện nhỏ, cha ngươi xem…..” Nhìn thấy Hạ lão gia gật đầu, Hạ Ly Uyển lập tức nói: “Con đây liền đi an bài.”

Thiên toán vạn toán, không ngờ tới tiểu đệ của y lại nhặt về một vị đế vương Hoàng Thành! Ai, chỉ hi vọng bọn họ an toàn đến được Hoàng Thành.

Mạc Thiên Tiếu tự mình leo lên ngựa, động tác hết sức thành thục, Mạc Thiên Tiếu giống như Hạ Ly Lạc chính là kiểu nam nhân khiến người khác một lần nhìn thấy liền khó có thể quên được, chỉ là hai người hoàn toàn là hai thái cực, Mạc Thiên Tiếu là kiểu vừa nhìn liền biết là nam nhân tràn đầy sức mạnh, toàn thân đều là cơ bắp, còn có cơ bụng chữ vương khiến người khác nhìn vào phải thẹn, vóc người lại cao lớn, khuôn mặt củ ấu rõ ràng, đường cong cường tráng, lông mày rậm, mắt chim ưng, ngũ quan rõ ràng nổi bật, hừng hực khí phái anh hùng, chính là kiểu người các thiếu nữ vừa nhìn tám chín phần mười liền muốn đó là đức lang quân của mình.

Mà Hạ Ly Lạc lại là kiểu người nhỏ yếu trắng nõn, khuôn mặt nõn nà, mắt như điểm nước sơn, mị nhãn lông mày gợn sóng, đôi môi anh đào, khuôn mặt như trăng tròn, khí sắc tựa như hoa xuân ban sớm, tiêu tiêu túc túc, trong sáng thanh cao. So với anh khí của Mạc Thiên Tiếu, y đúng là vô cùng nhu mị, càng dễ dàng khiến nam tử chú ý.

Y tung người nhảy lên ngựa, động tác như nước chảy, nhìn so với thường ngày còn nhiều hơn vài phần anh tuấn cùng tiêu sái, quả thật là hăng hái. Trên người cả hai mang theo chút lộ phí, vài lọ dược hoàn cùng dược cao, còn có một vài bộ xiêm y, ngoài ra cũng chả có gì thêm.

Nhìn nhau nở nụ cười, hai người thúc ngựa, bắt đầu hành trình hồi kinh.

Đại khái đi được khoảng năm dặm, hai người liền nhìn thấy một khu rừng, xung quanh bốn bề vắng lặng, phía trước cũng chả có nhà cửa, hai người thương lượng một chút, liền quyết định tạm ngừng ở đây để nghỉ ngơi.

Dắt ngựa chậm rãi tiến vào trong rừng, cả hai chỉ thấy thấy điểm điểm khí tức thâm trầm, liền bắt đầu đề phòng mà nhìn quanh bốn phía, Hạ Ly Lạc trời sinh đã nhạy cảm, một luồng khí tức nguy hiểm từ bốn phương tám hướng đập đến phía hai người, đến ngay cả ngựa cũng bắt đầu kinh hoảng tìm cách chạy trốn.

Hạ Ly Lạc cau mày nghiêm túc nói: “Thiên Tiếu, cẩn thận!”

Mạc Thiên Tiếu gật đầu, “Không nghĩ tới bọn họ hành động lại nhanh như vậy! Ta vốn tưởng rằng sau khi biết ta còn sống, y chí ít còn có chút chần chừ mà kéo dài thời gian phái sát thủ đến đây, xem ra ta đã đánh giá thấp Ngũ đệ rồi.”

“Hừ, nhìn dáng dấp, chỉ sợ là trước đó đã canh giữ ở phụ cận Hạ gia trang, chính là chờ ngươi một mình đi ra! Thật sự là nhẫn tâm, một chút tình nghĩa huynh đệ cũng không có! Thiên Tiếu, ngươi hãy yên tâm, chỉ cần có Hạ Ly Lạc ta ở đây, nhất định sẽ không để người xảy ra chuyện!”

Quả nhiên, không tới thời gian uống cạn nửa chén trà, hai người bốn phía đã bị hắc y nhân bao vây một kẻ hở cũng không lọt. Mà ngựa đã sớm thất kinh, hương cỏ thơm nhẹ nhàng kia căn bản không che giấu được sát khí khát máu nồng nặc này, ngựa hoang mang muốn thoát khỏi chiến trường khát máu, hai người cũng đồng thời buông tay, mặc cho ngựa chạy tán loạn khắp nơi.

Chỉ nghe con ngựa hí thảm một tiếng, nằm phịch xuống đất, hiển nhiên là đã chết, hai người giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, một hồi chém giết bắt đầu. Mạc Thiên Tiếu rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mắt phẫn nộ, hắn đối với hắc y nhân nhíu nhíu mày, cả giận nói: “ Các ngươi đúng là cống hiến hết sức mình a! Hôm nay nếu không để cho các ngươi nếm thử vị đắng, chỉ sợ Ngũ đệ sẽ không dễ dàng dừng tay!”

“Mạc công tử, chúng ta chỉ là giúp người có tiền trừ tai họa thôi. Mong Mạc công tử chỉ giáo!” Dứt lời, trường kiếm trên tay người kia vung lên, ác liệt hướng Mạc Thiên Tiếu đâm tới, tia lửa phân tán, đao kiếm không hề có mắt, Mạc Thiên Tiếu một người đối với bốn người, mà Hạ Ly Lạc cũng đang một đối bốn.

Hạ Ly Lạc hơi nhíu mày, sát thủ lần này xuất hiện không như lần trước, lần này đến càng là thâm độc hơn, thậm chí còn phóng độc tiễn! Không thể coi thường, y tập trung hoàn toàn tinh thần, chuyên tâm đối phó với đám người ngu ngốc liều lĩnh này.

Hắc y nhân không biết tự lượng sức mình chậm rãi rút kiếm, phía chân trời mặt trăng dần dần nhú lên, tỏa ra điểm điểm ánh sáng thanh lãnh, tựa hồ cùng màu kiếm lạnh lẽo của Hạ Ly Lạc hòa làm một, Hạ Ly Lạc chỉ là yên lặng nhìn bốn người, lạnh lùng nhếch miệng, nụ cười kia như một liều thuốc phiện khiến bốn người hơi xuất thần.

Trong một thoáng bọn chúng xuất thần kia, ánh kiếm lạnh lẽo từ trong tay áo Hạ Ly Lạc lao ra, không chờ cho bốn kẻ kia phản ứng lại, một vạt thanh sắc kia đã đến trước mặt bọn chúng, bốn người vội vã điểm mũi chân xuống đất, lùi lại phía sau, mới tránh thoát một đòn trí mạng.

Bọn chúng trong mắt lóe ra một tia sát ý, ánh kiếm đỏ rực phóng lên trời, cả bốn người lần lượt hướng phía y đâm tới, kiếm trên không trung vẽ ra một đường kinh diễm, Hạ Ly Lạc nhẹ nhàng chuyển động sau đó liền biến mất không chút dấu vết!

Bốn người kinh hãi, không ngờ trên đời này lại có người có võ công cao đến xuất thần nhập quỷ như vậy, thật sự là khiến người ta tê cả da đầu, tất cả bốn người mặc dù đã đề phòng, nhưng lại không nghĩ tới người kia lại lợi hại đến như vậy, đợi đến khi bọn chúng phản ứng lại, chỉ cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu nhìn xuống đã thấy ngực ướt đẫm máu tươi.

Kiếm pháp nhanh như vậy, bọn chúng ngang dọc giới sát thủ đã nhiều năm, coi như là lần đầu gặp được, thực sự là….làm người phẫn nộ!

Mà Mạc Thiên Tiếu bên này, mặc dù không gọn gàng bằng Hạ Ly Lạc, nhưng cũng không kém cạnh, cơn giận của hắn gần như đều phát tiết trên kiếm khí, kiếm kiếm chạm vào nhau, cọ sát ra tia lửa, hắn rống một tiếng, trên tay hơi dùng sức, mạnh mẽ đem kiếm trên tay tên thủ lĩnh đánh rớt! Tên thủ lĩnh ánh mắt ngạc nhiên, theo tình báo bọn chúng nhận được, Mạc Thiên Tiếu này không nên lợi hại như vậy a? Mặt khác lại thấy bốn huynh đệ đã bị Hạ Ly Lạc giết chết, bọn chúng tâm không khỏi cảm thấy mất mát.

Một tên hắc y nhân muốn đánh lén Mạc Thiên Tiếu từ phía sau, nhưng Mạc Thiên Tiếu dường như có thể nhìn thấy phía sau, hắn hừ lạnh một tiếng, di chuyển mũi chân, dịch thân qua một bên, đem đoản đao trong tay chuẩn xác không chút dư thừa đâm ngay ngực tên kia.

“Phốc —-” một ngụm máu tươi phun ra, người kia ngã xuống trước, ánh mắt vẫn là không tin mà trợn nhìn hắn, Mạc Thiên Tiếu cười gằn nhìn hai tên còn lại.

Tên thủ lĩnh tâm trạng sững sờ, giật mình nhận ra chỉ còn hai người! Đồng tử co rút, hai hàng lông mày nhíu chặt, tung xuống độc phấn, thừa cơ hội hướng Mạc Thiên Tiếu phóng ra châm độc.

“Thiên Tiếu! Cẩn thận!” Mắt thấy Mạc Thiên Tiếu căn bản không tránh kịp, phấn độc hiện tại lại lan tràn, Hạ Ly Lạc cũng không thể suy nghĩ nhiều, bước nhanh phi thân đến bên người Mạc Thiên Tiếu, vung kiếm, một kiếm này khiến độc châm lệch qua một bên, y vốn tưởng rằng đã vô sự, nhưng lúc Mạc Thiên Tiếu xoay người lại, y mới phát hiện, độc châm này vẫn kịp sượt qua cánh tay phải của Mạc Thiên Tiếu.

“Thiên Tiếu!” Hạ Ly Lạc ôm chặt lấy Mạc Thiên Tiếu, phi thân lên trên cây, tránh xa đám phấn độc đang ngập tràn địa phương kia. “Ngươi không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như thế chứ?” Nhìn Mạc Thiên Tiếu hơi cau mày, Hạ Ly Lạc càng tự trách bản thân, nếu lúc này y chú ý kĩ hơn đã không làm Thiên Tiếu bị thương.

Mạc Thiên Tiếu nhanh chóng điểm huyệt đạo trên gân mạch tay phải của mình, để độc không theo huyết dịch lan tràn đến nơi khác. “Ngân châm này chắc chắn có độc, Ly Lạc ngươi quay lại lấy bọc hành lý của chúng ta, nhị ca ngươi đã nghiên cứu chế giải độc hoàn ở bên trong, nói không chừng có thể dùng tới.”

Mạc Thiên Tiếu vừa dứt lời, Hạ Ly Lạc liền không thấy bóng dáng, trong lòng hắn cảm thán, Hạ Ly Lạc công phu quả thật hơn người, chính mình so với y vẫn là chênh lệch chút ít.

“Cái này ư? Ngươi ăn trước đi!”

“Ngươi cũng ăn đi, vừa này trên người ngươi cũng dính không ít phấn độc, dựa vào y thuật của nhị ca ngươi, chắc chắn hai chúng ta không cần phải lo lắng.”

Hạ Ly Lạc khẽ mỉm cười, “Đúng vậy, nhị ca không thể coi thường, là ta quá nóng lòng rồi, ai, vừa nhìn thấy ngươi bị thương, liền nhớ tới dáng vẻ máu me đầm đìa của ngươi đêm đó, ta làm sao không lo lắng cho được?”

“Ai……. Thực sự đã cực khổ Ly Lạc vì ta mà phải bận tâm.”

“Sao lại nói lời này, hai chúng ta mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng tình như thủ túc (như tình anh em), ngươi và ta tri kỉ một đời, khó gặp khó cầu, ta sao không chú trọng ngươi!”

“Chỉ là tri âm sao……..” Mạc Thiên Tiếu thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Cái gì?”

“Không gì, hai chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm nơi nghỉ chân, sau đó nghỉ ngơi một chút cho tốt, cũng phải dưỡng thương thế.” Mạc Thiên Tiếu chợt thấy đầu có chút choáng muốn ngất, trong lòng kêu to không ổn, nguyên nhân nhất định là độc phát rồi.

“Sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy? Độc phát ư?” Hạ Ly Lạc căng thẳng nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Mạc Thiên Tiếu, lại thấy cơ thể hắn có chút khuynh đảo, y lập tức kéo hắn lại: “Mạc Thiên Tiếu! Mạc Thiên Tiếu! Này này!”

Hạ Ly Lạc lòng đầy lo lắng, bọn họ vừa mới đi đã phát sinh tình huống thế này, sau này phải như thế nào mới được đây! Mạc Thiên Tiếu trán đầy mồ hôi lạnh, khiến y vô cùng hoảng sợ, hiện nay lại không có ngựa, y chỉ có thể cõng Mạc Thiên Tiếu trên lưng vận dụng khinh công, dựa vào chút mùi mà tìm kiếm địa phương có người sinh sống một đường phi thân đi.

Một người ngất, một người lo lắng, một trắng một tím, trong rừng qua lại, tiếp đó, họ phải đi con đường nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.