Nói đến chuyện lần trước, Mạc tiểu công gặp lại Liễu Ngôn trong lồng sắt, thế là…
“Mạc công tử! Ngươi sao cũng bị…..” Liễu Ngôn kinh hãi, Mạc Thiên Tiếu bị bắt thế này, vậy tất cả sự hi sinh của bọn họ trong thôn nàng chẳng phải đều là…. Liễu Ngôn lắc lắc đầu, khó hiểu nhìn Mạc Thiên Tiếu, “Vậy Hạ công tử……”
Mạc Thiên Tiếu thở dài, “Ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn y bị thương.” Trong một thoáng nhìn thấy Liễu Ngôn trước mặt, Mạc Thiên Tiếu liền minh bạch được phu nhân được nhắc đến trong lời nói của tên tướng quân kia, chẳng hiểu vì sao trong lòng có chút vui mừng, cũng còn tốt, bọn chúng không hề nghĩ rằng hắn sẽ thích nam nhân, đã như thế, Ly Lạc sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là….
Liễu Ngôn nên làm thế nào cho phải đây? Bất luận thế nào cũng là vì cứu bọn hắn nên Liễu Ngôn mới bị bắt giữ, nếu hắn chỉ lo cho Ly Lạc thì cũng quá ích kỷ rồi, “Ai…. Là ta hại mọi người….” Mạc Thiên Tiếu đánh giá Liễu Ngôn từ trên xuống dưới, thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Y không dụng hình với ngươi chứ?”
Liễu Ngôn gật gù, “Có điều, không biết y đã cho ta ăn cái gì.”
Mạc Thiên Tiếu nghe vậy liền kinh hãi, Mạc Thiên Hàm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người cùng hắn có liên quan được chứ! “Cô có nhớ y đã cho cô ăn đồ vật như thế nào không?”
Liễu Ngôn trầm tư chốc lát sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Quả màu đỏ, có mùi thơm như hoa hồng, vừa vào miệng liền tan ra, không biết là vật gì?” Nhìn vẻ mặt dần dần trắng bệch của Mạc Thiên Tiếu, Liễu Ngôn trầm mặc lên tiếng, “Có giải dược không?”
“Thuốc giải thì có, chỉ là…. tình hình hai người chúng ta như vầy, tự vệ còn khó khăn nói gì đến thuốc giải, độc vật này mười ngày phát tát một lần, mỗi lần đều đau đến không muốn sống, sau ba lần chắc chắn sẽ chết.” Mạc Thiên Tiếu nghiến răng, đây là loại thuốc tiên hoàng dùng để trừng trị những tần phi không nghe lời, loại độc này dị thường quỷ dị, nhất định phải dùng máu của quân vương làm thuốc dẫn, dùng đó làm thuốc giải liên tục mới có thể giải độc.
Hành động này của Mạc Thiên Hàm rốt cuộc là có dụng ý gì, nếu là muốn giết hắn, không cần phải phí công sức như vậy, bây giờ hắn đã sa vào lưới vì sao lại trì trệ không gặp hắn?
Mới nghĩ đến đây hai người liền phát hiện có người đang đi đến. Là tên tướng quân kia, trên môi hắn mang theo nụ cười, tay cầm dây xích, phía sau còn có hai người hầu, Mạc Thiên Tiếu hơi nhíu mày, chỉ thấy trên tay người kia đang cầm một cây roi phủ một tầng bột phấn, cười cười đi tới trước mặt Mạc Thiên Tiếu đang bị treo trên giá gỗ.
“Hoàng thượng, đây chính là mệnh lệnh của Vương gia giao cho, thuộc hạ thực sự không dám kháng mệnh, mong hoàng thượng tha thứ.”
Liễu Ngôn trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Mạc Thiên Tiếu lại là hoàng đế! Vốn biết rằng thân phận của hắn không đơn giản, nhưng không ngờ lại bất phàm như vậy!
“Hừ— ” Mạc Thiên Tiếu rên lên một tiếng, cắn chặt môi dưới, nhịn xuống cơn đau đớn này, không biết tên kia đã gắn gì trên xích sắt, Mạc Thiên Tiếu chỉ cảm thấy địa phương bị quất qua như hàng vạn mũi kim đâm vào tim, đau đớn cùng cực, môi đã bị hắn cắn đến bật máu, mặc dù hắn thân thể cường tráng cũng không thể chống đỡ được lâu.
“A……” Khóe môi truyền ra máu tươi, Mạc Thiên Tiếu khẽ nâng đầu nhìn tên tướng quân kia, “Nếu trẫm lần này sống sót, nhất định sẽ tru di cửu tộc ngươi!”
Vừa dứt lời lại một roi đánh đến, Mạc Thiên Tiếu ngực lập tức đầy máu, dây xích sắt này không giống như roi da, phía trên có gắn những cái châm sắt nhỏ bé nhưng vô cùng sắt bén, những đám châm sắt này không hề dài, vì thế sẽ không đâm vào quá sâu nhưng lại khiến cho người ta đau đến không muốn sống.
Mạc Thiên Tiếu giờ khắc này máu tươi đầy người, da tróc thịt bong, Liễu Ngôn thật sự không dám nhìn bộ dạng này của hắn, thật không biết hắn làm sao có thể chịu đựng được dằn vặt như thế, từ lúc bắt đầu đến giờ dĩ nhiên đều không hé một lời, tựa hồ dây xích kia không phải đánh lên người hắn. Liễu Ngôn không nhịn được nhắm mắt lại, nàng chưa từng chứng kiến tình cảnh máu tanh tàn nhẫn như vậy, bây giờ nhìn thấy nhất định là cảm thấy sợ hãi rồi.
“Tướng quân! Vương gia triệu ngài đến tiền thính gấp!” Ngay lúc thời điểm Mạc Thiên Tiếu không chịu được nữa sắp hôn mê, bỗng nhiên có một tiểu binh xông vào, cấp thiết quỳ xuống báo cáo, tên tướng quân kia hơi nhướng mày, nhìn Liễu Ngôn một chút lại nhìn Mạc Thiên Tiếu, hắn gật gù, đem xích sắt trong tay giao cho người hầu.
“Mạc đế tính cách giảo hoạt, các ngươi để mắt cẩn thận cho ta! Nếu để người trốn thoát, Vương gia nổi giận thì đầu của các người cũng không có đảm bảo đâu.”
“Tuân lệnh!”
………….
Tên tướng quân kia vừa đi khỏi Mạc Thiên Tiếu lập tức hôn mê, sau chừng một nén nhát hắn mới có chút tỉnh táo. Mạc Thiên Tiếu suy yếu nhìn Liễu Ngôn trong lồng sắt, âm thanh run rẩy nói, “Nếu như có thể sống sót thoát khỏi nơi này, ta nhất định sẽ tìm thuốc giải giúp cô, còn trước đó, nếu độc có phát tát thì cứ uống máu của ta, mặc dù như thế không thể giải độc nhưng có thể dừng đau.”
Liễu Ngôn cắn chặt môi, dùng sức lắc lắc đầu, nàng chỉ chỉ trên người Mạc Thiên Tiếu, “Dáng vẻ của người thế này thì làm sao mà trốn được? Với lại tiểu nữ và người không có ở cùng chỗ thì làm sao có thể uống máu của người được….. Với lại…..” Liễu Ngôn nhìn những vết thương chằn chịt không hề có dấu hiệu khép miệng trên lồng ngực xích lõa của Mạc Thiên Tiếu, không khỏi ai thán.
“Vết thương trên người ngài hoàn toàn không có dấu hiệu khép miệng, nhất định là hắn ngay từ đầu đã bôi thứ gì đó lên dây xích.” Hít một hơi thật sâu, Liễu Ngôn ngước mắt đối diện với ánh mắt tiều tụy của Mạc Thiên Tiếu.
“A……..” Mạc Thiên Tiếu nở nụ cười thê thảm, lắc lắc đầu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại ngẩn người, rồi lại trầm mặc quay đầu lạnh lùng nhìn hai tên cai ngục bên ngoài, lạnh lùng nói, “Trẫm nói cho các ngươi biết, nếu trẫm có thể sống sót đi ra ngoài, các ngươi chắc chắn sẽ phải chết, không chỉ có các ngươi mà còn có cả người nhà của các ngươi nữa!”
Nhìn thấy hai người kìa hơi kinh hãi, rồi lại giả vờ trấn định, chẳng biết vì sao Mạc Thiên Tiếu cho dù hiện tại dáng vẻ chật vật như vậy nhưng cùng không hề mất đi khí phách uy nghiêm đã có từ nhỏ, cho dù giọng nói của hắn suy yếu như vậy nhưng ánh mắt lại làm cho lòng người không rét cũng run.
“Các ngươi cho rằng lần này trẫm không có chuẩn bị đã tới? Các người thật sự cho rằng trẫm là một kẻ ngu đần như vậy ư? Trẫm chỉ là muốn một lưới tóm gọn ngũ hoàng đệ cùng bọn làm phản của y! Đến lúc đó trẫm muốn xem xem các ngươi sẽ đứng bên nào.” Mạc Thiên Tiếu nói, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra, hai người kia dù chưa hề nói chuyện nhưng mơ hồ đã dao động.
Ai cũng biết thiên hạ này có một minh quân như Mạc Thiên Tiếu chính là phúc lớn, Mạc Thiên Tiếu làm hoàng đế nhiều năm như thế chưa bao giờ nghe thấy đại thần nào bảo không phục, có thể thấy được lòng dạ tâm cơ hắn sâu đến mức nào, hai người chậm rãi suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy hợp lý, Mạc Thiên Tiếu đường đường là một đế vương sao lại có thể lâm vào tình cảnh chật vật như vậy, lại còn bị vương gia truy sát đến đây?
Càng nghĩ càng không bình thường, luôn cảm thấy lời của Mạc Thiên Tiếu là thật, cổ nhân nói, không vào hang cọp sao có thể bắt được cọp con, nói không chừng đây thật sự là mưu kế của vị đế vương này.
Mạc Thiên Tiếu thấy hai người động lòng, lập tức lạnh lùng nói, “Hừ! Các ngươi chờ bị chém đầu đi!”
Hai người kia mặc dù lo lắng nhưng cũng không dám có hành động gì, ai cũng biết, Ngũ vương gia so với hoàng thượng càng tàn nhẫn hơn. Vì thế bọn họ không dám làm loạn, nhưng cũng không dám đắc tội với hoàng thượng, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, hoàng thượng mặc dù bộ dáng vô cùng nhết nhác nhưng khí thế vẫn như cũ không hề thuyên giảm, nhìn nụ cười do tình thế bắt buộc của y thật sự khiến người ta cảm thấy bất an, hai người khủng hoảng vội trốn khỏi vị trí lồng sắt.
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài Mạc Thiên Tiếu khẽ thở dài một cái, “Chỉ sợ là ta đã trúng độc, máu của ta ngươi tạm thời không thể uống được, bọn chúng cho ngươi ăn viên thuốc khi nào?”
Mà Liễu Ngôn lúc này lại đang nhìn đăm chiêu Mạc Thiên Tiếu, “Những lời người vừa nói với hai người kia là thật hay giả vậy?” Liễu Ngôn cũng hơi hoài nghi, từ lúc bọn họ chạy trốn tới Nguyệt Lạc thôn, nàng chưa bao giờ thấy trên mặt Mạc Thiên Tiếu mang chút cảnh giác nào khi bị người đuổi giết, ngược lại Hạ Ly Lạc lại có chút cẩn thận.
“Thời điểm độc phát thống khổ vô cùng, nếu ngươi không chịu đựng được, cũng chỉ có một con đường chết.”
Biết rằng Mạc Thiên Tiếu không muốn đề cập đến việc này, Liễu Ngôn cũng không hỏi lại, nàng chỉ lẳng lặng ngồi đấy, Mạc Thiên Tiếu hỏi gì nàng đáp nấy.
…………..
“Choang——” một tiếng, một cái chén sứ Thanh Hoa dùng uống trà vỡ tan trên mặt đất, người ngồi trên ghế tràn ngập lửa giận, y ngồi trên ghế một tay nắm chặt đặt trên bàn, bất ngờ đập mạnh xuống bàn gỗ một cái khiến nó vỡ nát!
Mạc Thiên Hàm vừa mới tới lầu các, đừng ở lầu hai nhìn xung quanh phố xá sầm uất, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thân bạch y quen mắt, tóc dài đen nhánh phấp phới phía sau, trên mặt vẫn là nụ cười chết người ấy, Mạc Thiên Hàm hận đến nghiến răng, nếu không phải ngày ấy ở thanh lâu gawhp hắn thì y không có chật vật như bây giờ!
“Người đâu, gọi đại tướng quân đến đây!”
“Vâng……”