Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 115




Tiếp đó tôi đem mọi chuyện trong lòng nói ra hết với Long Kỳ, không ngờ đúng y như tôi nghĩ, Long Kỳ cũng đang hoài nghi chuyện đại hoàng tử trốn trở về kinh thành, chỉ là trước mắt chưa có chứng cớ, căn cứ tin bên ngoài truyền tới, bề ngoài võ lâm trông bình thản không có sóng, nhưng thực chất đã thay đổi rất nhiều. Tam hoàng tử Long Lạc đã được Long Kỳ phái đi dò xét, có mang tin về bẩm báo làm cho người ta không khỏi thêm lo lắng.

Không ngờ thế lực âm thầm kia tăng nhanh vậy, đã có rất nhiều người trong võ lâm tham gia tổ chức kia, chỉ là đến giờ vẫn chưa điều tra được rõ là họ tự nguyện hay bị cưỡng ép. Chỉ là trận đấu giữa triều đình và võ lâm sớm hay muộn cũng sẽ nổ ra.

Thái Hậu nay đã bị Long Kỳ đày vào lãnh cung, điều này có thể làm đại hoàng tử chịu không nổi cục tức này không, sẽ tấn công trước? Ở mặt này Long Kỳ đã bố trí ổn thoả. Chàng cũng đặc biệt nhắc tôi không nên đi khắp nơi, nên ở trong cung, bởi Long Kỳ sợ tôi vì chuyện này mà bị thương. Đại hoàng tử gian ngoan giảo hoạt tàn nhẫn, chắc chắn sẽ xuống tay với người thân bên Long Kỳ. Vì thế, Long Kỳ đã tự mình chọn cho tôi vài cao thủ, lúc nào cũng làm bạn bên người.

Ngày này, tôi đang ngồi vẽ trên bàn, thấy tiểu thuận tử vội vã chạy tới, mồ hôi đầy mặt, trông rất khẩn trương, cũng không quỳ hành lễ, thở hổn hển nói, “Nương nương, Lệ phi nương nương mất tích rồi ạ!”

Lòng tôi chấn kinh khiếp sợ, buông bút ra, kinh ngạc nnnnói, “Ngươi nói gì? Không tìm thấy Lệ Phi ư?”

Tiểu Thuận Tử gật gật đầu, “?Đúng vậy ạ! Vừa rồi nha hoàn của nàng ta đun thuốc cho nàng ta uống, nhưng không thấy nàng ta trong phòng. Người trong cung đã tìm khắp nọi nơi trong hoàng cung nhưng vẫn không tìm tháy nàng ta, giống như nàng ta cứ biến mất không dấu vết vậy đó!”

Lệ phi từ ngày Thái Hậu bị đày vào lãnh cung, cả người như bị bệnh không dậy nổi. Mấy ngày liên tiếp cũng không đỡ, lúc này đột nhiên mất tích, lòng tôi thầm nghĩ nhanh đến một việc, có thể Lệ phi đã được đại hoàng tử đón đi rồi. Thực như vậy, hơn nữa Lệ phi đã cùng đươcngf rồi, lần này nếu Long kỳ không bận tâm chuyện cha của nàng ta là tướng quân đương triều, chuyện long bào lần này cũng đã đem giáng nàng ta xuống làm tài tử. Ý nghĩ Hoàng thượng đều động trong đầu, nàng ta ngồi ngốc trong Hoàng cung còn ý nghĩa gì nữa chứ? Vì thế tôi đoán chắc nàng ta đã đi theo đại hoàng tử rồi.

Tôi trầm giọng bảo, “Hoàng Thượng đã biết chuyện này chưa?”

“Vừa rồi đã sai người đi bẩm báo rồi ạ, chắc là đã biết rồi!”

Tôi vội vàng ra cung đi tới thư phòng của Long Kỳ, thấy Long Kỳ đang ngồi trên ghế dài, vẻ mặt lãnh đạm, lửa giận trong mắt bắt đầu bùng nổ. Nguyên nhân chàng tức giận thì rất nhiều, nếu thực sự để người khác biết, phi tử của đương kim Hoàng thượng tự dưng lại chạy theo người khác, chuyện này không đơn giản là liên quan đến thanh danh của Hoàng Triều Vĩnh Hán, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến quyền uy và danh dự của Hoàng thượng nữa.

Tôi điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chàng, cũng không biết nên dùng lời thế nào để nói, cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh chàng, mãi một lúc lâu, chàng thở dài, “Nàng bảo trầm vì chuyện Thái HẬu mà đã làm sai rồi sao?”

Thái Hậu là phu nhân của tiên hoàng, nói thế nào cũng vốn từng là chi mẫu quốc gia, bị đày vào lãnh cung như vầy, cũng tật làm cho Long Kỳ khó xử. Thái Hậu vì đại hoàng tử liều lĩnh, đến hại cả địa vị của bà ta mà cũng không thèm để ý, đây cũng chính là tình mẫu tử vậy. Nếu đứa con của mình bị đày đi biên cươbg, người làm mẹ sẽ thống khổ rất nhiều. Người phụ nữa lúc còn sống chỉ quay quanh chồng và con thôi, giờ người chồng đã tạ thế, đứa con là người duy nhất của mình, bà ta vẫn sẽ có kết quả như vậy là điều tất nhiên, ai bảo họ đều ở trong hoàng cung phức tạp chứ? Tạo cho họ không thể không tranh đấu, cứ như vậy, nguy hiểm cũng kéo theo, mọi hành động của họ đều liên quan đến mạng sống. Giống như Thái Hậu vậy, trong hoàng cung, đoạt được đến ngôi vị hoàng hậu xong thì đã làm bà ta chìm sâu vào cuộc sống đã qua, địa vị dĩ nhiên là quan trọng. Nhưng nay trí mạng nhất thì bà ta vẫn là phụ nữ, ai ai mà không muốn đẹp cả đôi đường, nhưng trên thế giới này không phải chuyện nào cũng như con người ta mong muốn, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên (làm việc do người, kết quả do trời), đây là ý trời, chắc chắn người như đại hoàng tử vậy không thể làm quân lâm thiên hạ được.

Nước đầy sẽ tràn, mà trăng sáng sẽ mệt, đạo lý này xem như tôi cũng hiểu được.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi nói nhẹ nhàng, “Hoàng Thượng không sai, Hoàng Thượng làm vậy là vì dân chúng thiên hạ, vì cuộc sống của con dân, vậy thì có gì sai chứ?”

“Nàng hiểu trẫm ư?” Long Kỳ nhìn tôi, tôi gật gật đầu, “Giữ đại Hoàng tử và Hoàng Thượng, ai có đủ tư cách hơn làm hoàng đế, đây không phải là vì Hoàng Thượng luôn luôn chớp lấy thời cơ đó sao? Lúc trước Hoàng Thượng làm hết thảy, cũng chỉ không muốn thiên hạ rơi vào trong tay đại hoàng tử đó sao? Kìm hãm dân chúng trong cảnh binh đao chiến loạn, dã tâm đại hoàng tử rất lớn, ai ai cũng đều biết cả, nếu hắn mà lên làm hoàng thượng thì giờ đây không phải là cảnh thái bình thịnh vượng mà làm cảnh chiến loạn mù trời, không phải thế sao!

Long Kỳ ờng như cũng có cảm tưởng như vậy, khẽ gật đầu, “Ái phi nói đúng lắm, trầm không làm sai, Thái Hậu cũng nên tỉnh lại, lúc trước phụ hoàng hạ lệnh hậu cung không thể can thiệp triều chính, hiện giờ trẫm đã biết rõ, ổng sợ là đã nghĩ đến chuyện xảy ra như hôm nay, phụ hoàng trên trời có linh thiêng, có thể ngủ yên rồi, trẫm tuyệt đối không thể làm cho ổng thất vọng được!”

Thấy Long Kỳ đã thoải mái vì chuyện này tôi cũng rất vui, bỗng Long Kỳ cau mày bảo, “Lệ phi không thấy, nàng có ý kiến gì không?”

“Em nghĩ là do đại hoàng tử gây ra thôi, Lệ phi chắc đã đầu phục hắn rồi!” Tôi đem mọi suy nghĩ trong lòng nói ra, Long Kỳ gật gật đầu, bảo, “Nàng đoán đúng lắm, có chuyện có thể chứng minh điều này rất rõ, cha Lệ phi, cũng chính là tướng quân yêu quí của trẫm cũng thật hồ đồ, tự dưng đem theo tám vạn đại quân của trẫm biến mất ở biên quan!”

Lòng tôi chấn động mạnh. Trời ơi, Nhan tướng quân thế mà cũng đầu phục đại hoàng tử rồi ư? Chả nhẽ đại hoàng tử cứu Lệ phi đi cũng chính là xuất phát từ nguyên nhân này sao? Lợi dụng Lệ phi làm sứ giả, đi thuyết phục Nhan lão tướng quân, đi theo đại hoàng tử ư?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Long Kỳ, chàng cứ cau mày trầm tư, đường nét tuấn mỹ cứ tràn ra nét mệt mỏi. Xem ra chàng cũng vì chuyện này mà hao tổn biết bao tâm tư, lúc này, tôi rất hận là mình không thể gánh đỡ cho chàng chút ưu phiền được. Như với anh cái gì cũng không làm nổi, không giống công tác đơn giản ở hiện đại, chỉ cần chăm chỉ chịu khó để làm cho tốt, việc này lại liên quan đến quốc gia đại sự, tôi có lòng mà lực không đủ, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thôi.

Nhưng mà Nhan lão tướng quân này có vẻ đã hạ quyết tâm, có lẽ cũng không phải là công lao của lệ phi, trong đó có một nửa cũng là do ý của ông ta đi! Lúc trước Long Kỳ phái Ngọc Hoán đi biên quan, vừa đúng lúc được Long Kỳ phong làm thống soái đại tướng quân, cấp bậc cũng tương đương với ông ta. Ngọc Hoán tuổi còn trẻ, sức lại khỏ, lại rất có thực lực gánh vác, hào quang không ngăn cản nổi, chắc chẳng bau lâu sẽ thay ông ta trở thành một đại tướng quân của quốc gia, những điều này cũng là một sự uy hiếp với Nhan tướng quân, vì thế mới nói, nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ cả. Đại hoàng tử và Nhan tướng quân hợp tác đi chung đường, xem ra là bị buộc vào tình thế khó tránh, vì lợi ích chung mà hợp tác rồi!

Từ khi Thái Hậu bị đày vào lãnh cung, trên triều đình tuy bởi có chứng cớ có lợi, không dám mạo muội lên tiếng. Nay biết chuyện Nhan tướng quân đầu nhập vào đại hoàng tử, đã dấy lên dư luận xôn xao không dứt.

Nghe Hà công công kể, triều thần đối với chuyện này ai ai cũng miệng lưỡi trơn tru, mỗi người một lời đấu võ mồm, càng nói vvề chuyện này càng bùng ra, bảo Hoàng thượng lập tức phát binh nhanh chóng diệt trừ thế lực của đại hoàng tử. Còn nghe nói ở biên quan thiếu Nhan tướng quân, quân đội có khả năng chờ đợi, mỗi khi nghe thấy mấy chuyện này, đã làm cho toàn bộ hậu cung loạn cả lên, các nhóm phi tần cũng soi mói nhiều vì chuyện này. Tôi rất giận, quốc nạn trước mắt, không góp chút sức thì thôi, lại còn nói loạn cả lên, tự làm mình lo lắng, thật không chịu nổi nữa rồi. Tôi đành phải dùng quyền của Hoàng quý phi, mở một con đường thông ra từ các nàng ta mới được, làm cho các nàng ấy dần bình tĩnh trở lại, đừng có làm loạn lên nữa. Chẳng những rối loạn lòng vua, cũng rối loạn cả lòng mình nữa.

Trải qua một trận được tôi dạy dỗ, hậu cung đã bình tĩnh hơn nhiều.

Tôi biết Long Kỳ xử lý chuyện này tốt lắm, cũng giống như lúc trước vậy, chàng vẫn là nam nhân như trước đây, làm việc nhanh chóng gọn gàng.

Chuyện làm Long Kỳ lo lắng cuối cùng đã bùng nổ, lúc tôi đang trên đường hồi cung, lại bị một thích khách ám sát, may mà có người bảo vệ bên cạnh, nhưng mà cũng làm tôi thật sự sợ, tiếc là lại để cho thích khách trốn mất. Nhưng xem tên thích khách kia có vẻ rất quen thuộc với mọi ngóc ngách trong cung. Tôi dám khẳng định là người ở trong cung, cũng do chuyện Thái Hậu, nên thủ vệ trong cũng càng ngày càng nghiêm ngặt, thích káhc bình thường có vào được thì cũng sẽ bị phát hiện. Tôi hoài nghi trong cung có cơ sở ngầm của đại hoàng tử. Nếu Thái Hậu đã không còn là đầu mối liên hệ trong hoàng cung với người ta, đại hoàng tử chắc chắn sẽ bố trí một cơ sở ngầm khác thay hắn giám thị mọi hành động trong cung.

Nếu hắn cả nửa bưcớ cũng khó đi nổi, thì đã biết rằng đối kháng với triều đình là một chuyện vô cùng mạo hiểm. Trước tiên không nói cao thủ trong triều nhiều như mây, mà đến kỵ binh cũng có mười vạn đang đóng ở kinh thành nữa, lại cũng đừng có nói xunh quanh Long Kỳ còn có rất nhiều người giỏi điều binh khiển tướng. Nếu không có kế sách chu đáo, chắc chắn hắn sẽ thất bại hoàn toàn.

Chuyện này xảy ra Long Kỳ rất giận, lập tức bắt tay vào điều tra danh sách ra vào trong cung gần đây, muốn tìm ra tên thích khách đang ẩn trong bóng tối kia. Nhưng mà tra toàn bộ từng người trong cung cũng thật là chuyện khó khăn. Lòng người cách bởi cái bụng, ai biết người nào giấu tên thích khách đây. Chuyện này thật sự là khó giải quyết quá. Thủ vệ bên cạnh tôi đã tăng thêm vài người, cũng làm cho tôi bối rối thêm. Lấy sinh mạng mình mà cân nhắc, có thể thấy được trong lòng sợ hãi biết bao. Cũng may, chỉ doạ như vậy, mỗi ngày Long Kỳ ngoài xử lý chính sự ra đều luôn ở bên cạnh tôi, đã làm cho tôi an tâm rất nhiều.

Từng ngày từng ngày trôi qua, từ sau lần ám sát trước ra, cứ tưởng rằng thích khách sau khi không thành công tất nhiên sẽ ra tay lần nữa, nhưng mấy ngày trôi qua rồi, cũng không thấy thích khách ra tay.

Ngày này tôi đi qua con đường ven hoa viên, ánh mắt quét xung quanh, đột nhiên thấy ở vườn hoa kia có một người đang nhỏ cổ tỉa hoa, trong lòng lại nổi lên cảm giác rất kỳ lạ, tôi bình tĩnh nhìn hắn, hắn cũng cảm giác được ánh mắt của tôi, kéo thấp mũ xuống, cùi đầu, tay có chút run rẩy. Trong đầu tôi bỗng nhớ lại tình cảnh ám sát lúc ấy, cũng là trên đường hồi cung mà gặp tên thích khách kia, chả nhẽ lại là hắn sao?

Nỗi tức giận trong lòng tràn ngập, nhưng mà tôi cũng im lặng, đứng lặng một lát, lúc ngẩng đầu lên vừa lúc ngắm thấy người kia cũng nghiên đầu nhìn tôi. Lòng tôi chấn động, đợi đi ra sau, bảo một thị vệ bên người để ý tới hành động của hắn. Tuy tôi cũng không dám xác định có phải là hắn hay không nhưng quả thật hắn rất đáng nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.