Mặc dù có Tự Cẩm an ủi nhưng vẫn nhìn được rất rõ, tâm trạng Dục Thánh không còn vui như trước.
Sau khi ăn xong bữa tối, Tự Cẩm dỗ Dục Trạch ngủ, Tiêu Kỳ liền đưa con trai về thư phòng.
Tự Cẩm nhìn theo bóng lưng hai cha con, biết rõ Tiêu Kỳ làm công tác tư tưởng cho con trai. Có lúc, phụ thân quản thúc con trai sẽ có tác dụng hơn nhiều so với mẫu thân.
Cũng như Dục Thánh, rõ ràng về mặt học nghiệp thì tin tưởng và nghe theo phụ hoàng bé hơn hẳn nàng.
Dục Trạch vẫn đang tuổi ăn tuổi ngủ, không cần quan tâm nhiều. Nhưng Dục Thánh đã đến tuổi bắt đầu nghe được những gì xung quanh, sắp tới tuổi chủ động lắng nghe suy nghĩ. Nhất là trẻ con trong cung đều già trước tuổi, cho dù nàng và Tiêu Kỳ cực kỳ chu đáo lo lắng cho con trai nhưng cũng thật sự không thể che chở con được trưởng thành bình thường như những đứa trẻ bình dân khác.
Nhẹ nhàng đung đưa con trai, Dục Trạch chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng còn mang theo nụ cười tươi tắn, ngắm con mà lòng Tự Cẩm đều mềm mại như nước.
Cúi đầu hôn trên mặt con trai một cái, nhìn con ngủ say mới gọi mấy bà vú vào, để bọn họ đưa con trai về thiên điện an trí.
Lại đuổi hết đám Vân Thường Khương cô cô ra ngoài, Tự Cẩm liền lặng lẽ đi đến cửa thư phòng, đứng ở một chỗ kín đáo, qua rèm cửa lắng nghe hai cha con nói chuyện bên trong.
Nàng tuyệt đối không phải là nghe lén, chỉ là lo lắng con trai.
Ừ, lo lắng con trai, cho nên đi qua nghe một chút cũng không có gì chứ?
"Tiểu nhân nói gây nên chuyện gì? Chính là muốn làm loạn tâm trí con, để cho con không thể đi làm chuyện con nên làm. Giống như bây giờ vậy, tinh thần con không yên, hôm nay công khóa học lung ta lung tung. Vừa nãy ta kiểm tra con, hơn phân nửa đều không trả lời được." Giọng nói Tiêu Kỳ cực kỳ nghiêm khắc, vọng ra ngoài rèm.
"Con biết sai rồi." Giọng Dục Thánh rầu rĩ, hiển nhiên vẫn chưa thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng rất tích cực nhận sai.
"Tuổi bây giờ của con nên làm gì? Là phải học giỏi công khóa, học vững chắc kiến thức, tương lai mới có thể che chở mẫu phi con thật tốt, vì phụ hoàng phân ưu. Mà không phải như bây giờ, một chút chuyện nhỏ đã khiến con mất hồn mất vía, ngay cả việc chính cũng quên. Khi phụ hoàng bằng tuổi con bây giờ đã phải gặp rất nhiều chuyện. Nhưng ta vẫn nhớ phải học thật giỏi. Không được bỏ gốc lấy ngọn, vì tiểu sự mà quên đi chuyện mình cần làm."
"Dạ."
"Con chưa phục sao?"
"Con không dám, chỉ là... Chỉ là con lo lắng mẫu phi sẽ bị ủy khuất."
"Tiểu tử ngươi đúng là là già đầu, sao không thấy con lo phụ hoàng bị ủy khuất?" Tiêu Kỳ hơi ghen tị.
Ngoài cửa Tự Cẩm:...
"Phụ hoàng là vua của một nước, ai dám làm phụ hoàng ủy khuất chứ? Nhưng người có thể làm cho mẫu phi bị ủy khuất thì có nhiều người. Ngày đó Thi cô cô bên cạnh thái hậu tổ mẫu còn đâm bị thóc, chọc bị gạo, ở trước mặt con nói hồ ngôn loạn ngữ." Dục Thánh rầu rĩ nói.
Tự Cẩm hơi nhíu mày lại, lúc về không có nghe con trai nói gì mà. Tiểu tử xấu xa, mới nhiêu tuổi mà đã có bí mật rồi.
Đứa bé này thật là khiến cho người vừa đau lòng vừa vui sướng.
Một lát sau, giọng Tiêu Kỳ mới vang lên, "Tâm chính mà nhìn rõ việc, cho dù người khác nói là không phải ở trước mặt con, cuối cùng vẫn phải dựa vào con có bị mê hoặc hay không."
"Con biết rồi."
Tiêu Kỳ nhìn vẻ ủy khuất của con trai, kéo con lại gần, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu con, giọng nói chậm rãi: "Phụ hoàng sẽ đối tốt với mẫu phi con, con đừng suy nghĩ lung tung."
"Sẽ luôn tốt sao? Cho dù là có tân mỹ nhân vào, phụ hoàng cũng không làm mẫu thân bị ủy khuất chứ?"
"Có khi nào còn thấy mẫu phi con bị ủy khuất không?" Tiêu Kỳ cảm giác mình cũng rất oan uổng.
Dừng một chút, Dục Thánh ôm cánh tay phụ hoàng, cúi đầu nói: "Có, con không chỉ một lần nhìn thấy mẫu phi ngẩn người nhìn theo bóng lưng phụ hoàng. Khi biết những mỹ nhân mới tiến cung, con thường thấy mẫu phi ngồi đó một mình ngẩn ngơ. Phụ hoàng bận việc.. quốc sự, có thể ở bên mẫu phi bao lâu chứ. Huống chi, huống chi cho tới bây giờ mẫu phi đều là tốt khoe xấu che."
Trong phòng hai cha con trầm mặc xuống, qua bức rèm Tự Cẩm cũng trầm mặc, sau đó mắt dần dần hồng lên.
Tựa như nàng không còn nhớ rõ những lúc mình buồn đau, nhưng Tự Cẩm hoàn toàn không nghĩ tới, con trai lại nhìn thấy, ghi nhớ vào trong lòng.
Loại cảm giác này ê ẩm, nhói nhói.
"Vậy ư? Phụ hoàng không biết chút nào."
"Vâng, con nhìn thấy nhiều lần rồi. Phụ hoàng, nếu sau này mẫu phi già đi, phụ hoàng có thích các mỹ nhân mới không? Tất cả mọi người nói, mẫu phi sẽ già đi, khi đó phụ hoàng sẽ thay lòng. Con không muốn làm cho mẫu phi thương tâm."
"... Sẽ không đâu." Tiêu Kỳ nắm tay của con trai, bế con ngồi lên đầu gối mình, cực kỳ nghiêm túc nhìn con, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Sẽ không, cuộc đời này của phụ hoàng chỉ biết đối xử tốt với một mình mẫu phi con."
"Thật không?"
"Thật."
"Phụ hoàng là thiên tử, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, không được phép nói dối."
"Ừ, con có thể giám sát phụ hoàng mà, chờ con từ từ lớn lên, phụ hoàng cũng sẽ già, cùng già với mẫu phi con. Chúng ta đều già, có lẽ mẫu phi con còn ghét bỏ phụ hoàng đó."
"Sẽ không đâu, mẫu phi luôn nói phụ hoàng là người tốt."
"Thật ư? Mẫu phi con còn nói cái gì? Nói cho ta nghe một chút đi."
Ngoài cửa Tự Cẩm:...
Không nghe nữa, đột nhiên cảm giác được mặt đỏ ửng.
Trở lại phòng mình, bên tai còn vang lên câu nói kia của Tiêu Kỳ.
Chờ con từ từ lớn lên, phụ hoàng cũng sẽ già, cùng già với mẫu phi con
Ai cũng nói lời tỏ tình dài nhất chính là cùng bên nhau tới già.
Tự Cẩm cũng không nghĩ tới, tại đây trong thâm cung trùng trùng này, nàng thật sự lại nhận được một tình cảm như thế.
Bây giờ suy nghĩ lại quả thực giống như là nằm mơ vậy.
Hắn còn cho Dục Thánh giám sát hắn, người này thật sự là … cũng không sợ làm hư trẻ con!
Đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy Tiêu Kỳ vén màn lên đi đến.
Tự Cẩm đột nhiên cảm giác tay chân luống cuống, ngẩng đầu nhìn hắn, cố nắng nặn ra một nụ cười, "Dục Thánh đâu?"
"Trở về ngủ rồi." Tiêu Kỳ đi qua, thấy mắt Tự Cẩm hơi đỏ hồng thì giơ tay xoa lên mặt nàng, ngón tay lướt qua khóe mắt nàng, "Nàng cũng nghe được sao?"
Tự Cẩm nghe nói như thế, đôi mắt ngập tràn hơi nước lấp lóa, muốn nói điều gì nhưng lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại. Thật sự là sao càng sống càng dễ xúc động, còn muốn khóc nhưng chỉ đành gật gật đầu.
"Kỳ thật, không phải thiếp thật lòng muốn nghe lén, thiếp chỉ lo cho con..."
"Ta biết mà."
Tự Cẩm không biết phải nói cái gì cứ thế cúi đầu xuống, hơi nước trong mắt càng thêm mờ mịt.
"Ta vẫn cảm thấy mình đối với nàng rất tốt, nghĩ cho nàng cực kỳ chu đáo, tự nhận là làm rất hoàn mỹ, cứ thế dương dương đắc ý. Nhưng hôm nay, ta mới phát hiện ta sai rồi."
Tự Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, trên khuôn mặt vương hai dòng nước mắt.
Động tác Tiêu Kỳ dịu dàng lau nước mắt cho nàng, "Hi Ngôn Thanh, cuối cùng cả đời ta trong này cũng chỉ có mình nàng."
Tiêu Kỳ cầm lấy tay Tự Cẩm tay, ấn lên ngực hắn.
"Thiếp biết mà." Tự Cẩm chảy nước mắt lại cười rất vui vẻ, "Cuộc đời con người nào có thập toàn thập mỹ. Ở trong thâm cung này, bên cạnh đế vương, có thể được nghe Hoàng thượng nói một câu này đã là may mắn của thiếp. Nữ nhân trong toàn cung này, ai mà không hâm mộ thiếp chứ. Kỳ thật thiếp thật sự không ủy khuất, chỉ là có lúc không cam lòng mà thôi. Nhưng vì Hoàng thượng, vì con trai, thiếp có thể nhịn."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn