Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 345




Editor: Hương Cỏ

Trong sân nhỏ yên lặng như nước. hai ba nhóm cung nhân đi qua lại, người người cúi đầu im ắng, bầu không khí yên tĩnh tựa như một tòa núi lớn áp chế ở trong lòng người.

Bành Minh Vi ngồi ở giường gần cửa sổ. Nàng chỉ là một Nương tử thất phẩm, chỗ ở chẳng qua là thiên điện nhỏ, trong ngoài tổng cộng có ba gian phòng. Mỗi ngày việc nàng ta làm nhiều nhất đều là ngồi ở giường gần cửa sổ này, ngắm phong cảnh phía ngoài qua sửa sổ, từng ngày từng ngày trôi qua.

"Tiểu chủ, phải uống thuốc." Rèm vén lên, Đại cung nữ Trà Tương bên người đi tới, trong tay nâng một khay bằng gỗ hoàng dương, bên trên bày một chén thuốc nhỏ đang tỏa hơi nóng.

Vị thuốc đắng nghét như thể xuyên thấu qua không khí, bay vào mũi Bành Minh Vi. Nàng ta hơi khó chịu quay đầu đi, "Cứ để xuống trước đi, chút nữa ta sẽ uống."

Trà Tương nghe vậy đặt chén thuốc nhỏ lên bàn, vừa cười vừa nói: "Hay là nô tỳ đưa tiểu chủ đi dạo ở trong sân, ngày hôm nay thời tiết rất đẹp đó."

Bành Minh Vi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên gương mặt trẻ tuổi lại mang theo vài phần không cam lòng, "Không cần, ngươi đi đi."

Trong lòng Trà tương thở dài, "Dạ." Đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Ra cửa, thả rèm, nàng ta ngửa đầu nhìn không trung. Cuộc sống này không biết phải chiụ đựng đến khi nào. Trà Tương thở dài, trong lòng lại nghĩ tới nếu như có cơ hội có thể rời đi lúc này thì tốt rồi. Đi hầu hạ người khác cũng tốt hơn nhiều so với mỗi ngày ở đây chịu khổ.

Trong cung này ai không nhẫn nhịn mà sống. Ngay cả Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, hay thịnh sủng Hi Phi nương nương chẳng lẽ không phải nhẫn nhịn sao? Nhưng nhẫn nhịn của bọn họ và nàng ta không giống nhau. Nàng ta còn nghĩ tới đủ tuổi có thể ra khỏi cung, đoàn tụ với gia nhân, sau đó có một mối hôn sự, tương lai cũng có thể con cháu vui vầy quanh gối.

Nhưng bây giờ nàng ta không biết mình còn có ngày như thế hay không, nàng ta không muốn chết trong cung, nàng ta muốn ra ngoài sống.

"Trà Tương tỷ tỷ."

Trà Tương quay đầu lại liền nhìn thấy An Linh đi tới cười với nàng ta, "Muội làm xong việc rồi ư?"

An Linh gật gật đầu, "Đã làm xong từ sớm, bây giờ cũng không có việc gì khác, mỗi ngày đều làm việc như nhau, sớm đã làm xong rồi." Nói đến đây kéo Trà Tương vào một góc, hạ giọng nói: "Trà tương tỷ tỷ, muội... muội muốn tìm Quản sự cô cô giao việc khác cho muội, cho dù tới Ngự hoa viên làm cung nữ thô sử cũng được. Muội... muội muốn thỉnh cầu tỷ tỷ nói giúp muội."

Trà Tương sững sờ nhìn An Linh, "Sao đột nhiên lại nói vậy? Muội nghe được gì sao?"

An Linh cúi đầu, hai tay bất an nắm vạt áo, một hồi lâu mới nói: "Muội rất sợ, Trà Tương tỷ tỷ, muội sợ lắm. Tỷ nói xem tiểu chủ chúng ta đắc tội Hi Phi nương nương, mấy người chúng ta có thể sống yên được sao? Lúc Kiếm Sương bên Kiều Tiểu Nghi đến cười với muội một cái, muội gặp ác mộng cả đêm, muội thật sự sợ hãi, Trà Tương tỷ tỷ, muội sợ lắm."

Tay An Linh siết chặt tay Trà Tương, mạnh đến nỗi làm nàng ta phát đau. Nhưng Trà Tương cũng không đẩy nàng ta, chỉ hạ giọng nói: "Chuyện này không phải ta nói một câu là xong. Ta không chắc chắn có thể giúp muội." Bản thân nàng ta cũng muốn rời đi, nhưng đi được hay không còn chưa biết thì có năng lực gì đi giúp An Linh.

"Muội biết rõ tỷ tỷ là người tốt nhất, giúp muội lần này đi." An Linh sắp phát khóc lên. Tiểu chủ rơi xuống nước, mặc dù là Hoàng thượng cứu lên, nhưng sau đó Hoàng thượng cũng không thèm nhìn tiểu chủ một cái. Sau khi lên bờ phất tay áo đi thẳng về Di cùng hiên. Lúc đó lòng bọn họ đều nguội lạnh. Nàng ta còn nhớ rõ dáng vẻ tiểu chủ nằm trên mặt đất giá lạnh, trên đá xanh, mặt mũi y phục ướt sũng nước, mặc dù không coi là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là vừa thấy đã thương. Có điều... Hoàng thượng không một chút động lòng, lại còn tránh như rắn rết đi thẳng về Di cùng hiên.

Rốt cục Hi Phi nương nương có thủ đoạn gì, có thể nắm trọn linh hồn Hoàng thượng trong tay mình.

Tiểu chủ dùng thủ đoạn này quyến rũ Hoàng thượng, kết quả thì sao? Bây giờ toàn cung này không ai nhìn thấy bọn họ mà không cười nhạo khinh bỉ. Huống chi, còn lo lắng Hi Phi nương nương sẽ xử trí bọn họ như thế nào. Mấy ngày nay nàng ta không ngủ ngon được một giấc, cả người đều gầy hẳn đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, không đợi Hi Phi nương nương động thủ, tự mình cũng hù mình đến chết, nàng ta thật sự không chịu nổi nữa.

Trà Tương không nói gì, An Linh nóng nảy buột miệng nói ra: "Trà Tương tỷ tỷ, chúng ta đều đi thôi. Tiểu chủ nghe lời Kiều Tiểu Nghi, muốn giành sủng ái. Bây giờ có kết quả thế này. Nếu cứ tiếp tục thì chỉ sợ chúng ta đều mất mạng ở chỗ này. Muội còn muốn đến tuổi được xuất cung về nhà. Lần trước gặp mẹ muội, nói Nhị ngưu ca ở cạnh nhà còn đang chờ muội. Mẹ hắn đánh hắn gần chết bắt hắn thành thân, hắn cũng không chịu. Muội không muốn để cho hắn cuối cùng chỉ nghe tin muội chết... Trà Tương tỷ tỷ, chúng ta đều đi thôi, đi cầu quản sự cô cô, chúng ta cùng đi."

Mắt Trà Tương dần đỏ lên, ngẩng đầu nhìn An Linh. Tiểu cô nương nhát gan, hầu hạ cũng tận tâm, lần này thật sự là bị dọa vỡ mật mới sợ thế này. Nói đến cũng đúng, Hi Phi nương nương bị tiểu chủ đánh mặt muốn đoạt sủng, bây giờ vẫn im ắng không động tĩnh, ai biết có phải đang chờ cơ hội tốt hay không?

"Được, ta giúp muội nói chuyện với quản sự cô cô, nhưng muội có thể ra ngoài hay không thì ta cũng không dám bảo đảm."

"Vậy tỷ tỷ thì sao?" An Linh nắm tay áo Trà Tương không chịu buông tay, ánh mắt nhìn nàng ta chằm chằm.

"Đương nhiên là cũng muốn đi. Nhưng hai chúng ta không thể cùng đi một lúc. Một là bên cạnh tiểu chủ không có người hầu hạ không được, thứ hai cũng phải đánh lạc hướng, nếu không sẽ làm cho người ta chú ý."

An Linh liền thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng cảm tạ Trà Tương, rồi lấy ra tiền bạc của riêng mình đã tích cóp mấy năm trong cung, kín đáo đưa cho Trà Tương để nàng ta đi chuẩn bị, "Nếu còn chưa đủ, muội sẽ tích góp thêm tiền tiêu hàng tháng."

Trà Tương nhận hà bao, chuẩn bị phải cần bạc. Nàng ta đích thực không thể trả nổi số tiền này thay cho An Linh, nhưng nếu một người có thể ra ngoài cũng tốt. Nàng ta nhát gan như vậy, cứ sống lo lắng hãi hùng ở đây còn không bằng ra ngoài đổi chủ tử hầu hạ.

Còn phần nàng ta...

Trà Tương thở dài, nàng ta muốn đi sợ là không dễ dàng, dù sao cũng là người hầu thân cận bên người.

Đuổi An Linh đi, Trà Tương suy nghĩ một chút lại trở về bên trong, Bành nương tử còn đang ngẩn người, thuốc trong chén cũng đã nguội lạnh. Nàng ta thở dài đi tới cầm lấy chén thuốc, bưng ra ngoài sai tiểu nha đầu hâm nóng thuốc lại, còn mình lại trở về nhìn Bành nương tử khẽ khuyên nhủ: "Tiểu chủ, cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe của người cũng chịu không nổi, tội gì phải tự làm khổ chính mình chứ?"

Bành Minh Vi nghe lời của Trà Tương xoay đầu lại nhìn nàng ta, đột nhiên khóe môi nở một nụ cười, "An Linh cầu ngươi giúp cô ta đi phải không?"

Mặt Trà Tương trắng bệnh, "Bịch" một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: "Tiểu chủ, cũng không phải như thế, bọn nô tỳ cam tâm tình nguyện hầu hạ người."

Bành Minh Vi đưa tay nâng Trà Tương lên, giơ tay chìa ra một cái hà bao đưa cho nàng ta, "Bên trong này có chút bạc, ngươi đi chuẩn bị cho cô ta. Nếu cô ta đã muốn đi thì cứ đi, nếu ngươi muốn cũng đi đi thôi. Nếu ta đuổi các ngươi ra ngoài, sau này trong cung các ngươi cũng không ngẩng đầu lên được, chi bằng cầu xin quản sự cô cô âm thầm đổi việc cho các ngươi." Nói đến đây dừng một chút, "Chúng ta làm chủ tớ một hồi, các ngươi hầu hạ ta tận tâm tận lực, ta cũng chỉ có thể làm đến vậy cho các ngươi, coi như là toàn bộ tình ý giữa chủ tớ chúng ta."

Trà Tương trắng mặt, hà bao kia như nặng ngàn cân, nàng ta nắm chặt ở trong tay đến phát đau, cuối cùng khẽ cắn răng nói: "Tiểu chủ, ngày hôm nay nô tỳ quyết tâm dũng cảm nói, người... sau này người đừng nghe lời Kiều Tiểu Nghi nói, cứ sống bình an như trước đây cũng rất tốt. Nô tỳ sẽ hầu hạ người tận tâm tận lực, bình an sống qua ngày không tốt sao?"

Bành Minh Vi nhìn Trà Tương, biết rõ nàng ta vì mình suy nghĩ, lại lắc lắc đầu, "Đã muộn rồi, ta đã đi lên con đường này thì không thể quay đầu lại." Huống chi, nếu có thể thì cũng không thể quay đầu lại, trong nhà còn đang đợi tin tức tốt của nàng ta, mong mỏi nàng ta có thể một bước lên trời kia.

Cha nàng làm việc xảy ra chuyện không may, bị người ta bắt được nhược điểm. Cho dù thế nào nàng cũng phải giữ được tính mạng của phụ thân. Bọn họ sinh nàng, nuôi nàng, nàng ta thật không có cách nào ngồi nhìn mặc kệ được. Lời của Kiều Tiểu Nghi nàng ta hiểu được là có ý gì, nhưng trong cung này đâu chỉ có một mình Kiều Tiểu Nghi theo dõi nàng ta chứ.

Đã rơi vào vũng bùn thì không thể tự mình kiềm chế, cho nên không cần liên lụy người bên cạnh nữa.

"Nếu không nô tỳ đi cầu xin Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương xưa nay công bằng chính trực, nhất định sẽ che chở tiểu chủ."

Hoàng hậu nương nương? Bành Minh Vi cúi đầu cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần, Hoàng hậu nương nương làm sao lại nhúng tay vào những chuyện này?" Cho dù lòng nương nương như gương sáng hiểu hết cũng sẽ tuyệt đối không vì nàng ta, vì nhà nàng ta mà đi đối nghịch với Hoàng thượng.

Nhắc đến thì nguyên nhân của những chuyện này đều là vì phụ thân của Hi Phi. Nếu không phải ông ta dâng tấu chương nói cái gì mà một năm thu ba vụ thì làm sao cha nàng ta bị người ta hãm hại, nàng ta cũng không sẽ bị người khác uy hiếp, làm ra mấy chuyện không biết xấu hổ này. Nàng ta cũng lớn lên lòng bàn tay nâng niu của cha mẹ, chưa từng... Chưa từng bị nhục nhã, bị ai nấy giễu cợt như thế?

Chưa từng có lúc nào nàng ta lại hối hận đã tiến cung như lúc này.

Cũng chưa có bao giờ lại oán hận Hi Phi như thế.

Trà Tương biết rõ mình khuyên không được, trong lòng dần dần lạnh xuống, tiểu chủ...

(Còn tiếp...)

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.