Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 277




Editor: Hương Cỏ

Một ngày hầu bệnh này, Tự Cẩm cũng không cảm thấy mệt mỏi mà trở về Hợp Nghi Điện. Sau khi trở về, vẫn chưa thấy Tiêu Kỳ, Tự Cẩm liền ôm con trai chơi một lúc. Đứa bé hai mắt tròn vo đen láy nhìn mẫu thân chằm chằm. Nhìn ánh mắt của con trai, trái tim Tự Cẩm bõng thấy mềm mại dịu dàng hết sức. Mặc dù có lẽ con trai nàng còn chưa biết mẹ ruột là gì nhưng bé thân thiết với nàng là thật, thấy nàng thì rất vui vẻ cũng là thật, giơ cánh tay nhỏ mập mạp đòi nàng bế cũng là thật.

Bé con chưa đầy ba tháng, ngay cả đầu còn chưa ngẩng cao được. Tự Cẩm bế ngang lưng bé, khẽ đưa nhẹ một cái. Dục Thánh liền thích thú cười toét miệng, có vẻ rất thích cảm giác bay bay nhẹ nhàng này.

Lúc Tiêu Kỳ trở lại liền nhìn thấy Tự Cẩm ôm con trai chơi trò tung bay. Gương mặt của người lớn lẫn trẻ nhỏ đều tươi cười rạng rỡ, khiến cho hắn cũng thấy vui vẻ lây.

"Hôm nay sao lại về muộn như vậy?" Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ đi tới hỏi, cũng tới đầu giờ Dậu rồi.

Tiêu Kỳ đi ra sau tấm bình phong thay quần áo, Tự Cẩm đã chuẩn bị sẵn y phục cho hắn tắm rửa, qua bình phong nghe tiếng Tiêu Kỳ truyền đến, "Phía nam không thái bình, ta chuẩn bị xuất binh đánh thổ phỉ."

Tự Cẩm nghe vậy ngẩn ngơ, thổ phỉ?

"Thổ phỉ ư?" Tự Cẩm buột miệng hỏi một câu. Đám thổ phỉ này cũng không hề ít, đánh một đám thì đám khác xuất hiện, phải có binh lính địa phương càn quét thường xuyên. Nhưng những loại thổ phỉ này đâu cần phải đến Tiêu Kỳ thân chinh xuất binh diệt trừ nhỉ.

"Là hải tặc." Tiêu Kỳ thay xong y phục đi ra, thuận tay liền bế lấy con trai.

Tự Cẩm đưa con cho Tiêu Kỳ bế, chỉ cảm thấy cánh tay cũng mỏi nhừ. Lúc ôm con trai chơi thì không cảm giác gì, giờ không bế nữa mới phát hiện cả cánh tay đều mỏi.

"Hải tặc ở đâu vậy?" Tự Cẩm nhíu mày, chuyện này cũng không đáng lo lắm. Đám hải tặc này phát sinh không hề ít trong lịch sử Trung Quốc.

"Không cần lo lắng, chỉ là một đám loạn dân mà thôi." Tiêu Kỳ sợ Tự Cẩm lo lắng, liền nói mọi chuyện có vẻ đơn giản hơn, tỏ ra không phải là chuyện gì to tát lắm.

Nghe giọng Tiêu Kỳ, biết không phải là đại sự gì Tự Cẩm cũng không để ở trong lòng nữa, chỉ thuận miệng nói một câu, "Vẫn là biên phòng quá kém, hải tặc đều là dựa theo đảo mà phát sinh. Đại Vực nên phát triển lực lượng biên phòng đến hải đảo, xây dựng lực lượng tại chỗ, di dời dân chúng, cũng có thể ghi chép hộ tịch, đưa các lưu dân ở hải ngoại trở về an trí, dân tâm an là trên biển an." Nhớ tới những thời kỳ bị bọn hải tặc tùy ý hoành hành, Tự Cẩm liền không nhịn được thở dài, bao nhiêu lương dân bị bức bách trở thành hải tặc, trở thành tay sai của hải tặc. Nếu như có thể đưa những lưu dân này trở về an trí, không biết rõ có thể bớt được bao nhiêu chuyện.

Tự Cẩm cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, dù sao trong lịch sử những chuyện như vậy cũng đã xảy ra, khó tránh khỏi nảy sinh cảm thán. Nhưng vào tai Tiêu Kỳ lại hoàn toàn khác nhau, hắn cẩn thận ngẫm lại những lời Tự Cẩm cảm thán, lại thật sự cảm thấy làm như vậy cũng rất có khả năng, bèn cười nói với nàng: "Nàng đừng nói nữa, nàng nói như vậy làm như hiểu rõ lắm. Nhưng cũng phải chờ sau khi cử quan viên đến, tìm hiểu rõ tình thế mới có thể kết luận được."

Lý luận suông sao, Tự Cẩm biết rõ liền gật gật đầu, "Hoàng thượng nói có lý." Nàng cũng không để tâm nữa. Thời đại này thực ra chưa có hải tặc, cái gọi là hải tặc rất có thể đều là con dân Đại Vực. Còn vì sao mà lại trở thành trộm cướp thì phải chờ Tiêu Kỳ phái người đi xuống cẩn thận điều tra làm rõ.

Thấy Dục Thánh chớp mắt buồn ngủ mà vẫn còn kiên cường cố mở mắt ra, Tiêu Kỳ liền cúi đầu hôn trên mặt con trai một cái, đứng lên đi lại nhẹ nhàng dỗ bé ngủ. Tự Cẩm ngồi ở trên sập lớn nâng một chén trà uống, nghiêng đầu nhìn hai cha con. Người cổ đại đều có quy tắc ôm cháu không ôm con, chắc là sợ nuông chiều thì con sẽ hư.

Nhưng kể từ sau khi sinh Dục Thánh, Tự Cẩm cũng không thấy Tiêu Kỳ kiêng kị như vậy, không ôm con trai mình. Ngược lại bây giờ hắn thay tã cho con cũng rất thành thạo, việc này cũng liên quan đến tập quán sinh hoạt của Tự Cẩm. Cho dù bây giờ người hầu hạ con trai có mười mấy người, bà vú cũng có hai người, chưa kể những người dự phòng khác. Nhưng phàm là chuyện có quan hệ đến con trai, trên cơ bản đều là nàng tự mình làm. Nàng tin chắc tình cảm giữa cha mẹ con cái cũng phải bồi dưỡng mới có. Nàng không muốn lấy lý do con trai sinh ra trong hoàng tộc mà sau này lớn lên trở thành một hoàng tử không có thân tình, chỉ có quyền thế, vậy còn không bằng không sinh con ra.

Tiêu Kỳ dỗ con trai ngủ ngon, lại không muốn đặt con sang phòng bên ngủ, bèn dứt khoát đặt con trai lên giường lớn của hai người. Tự Cẩm cũng không thấy lạ, lần này cũng không không phải là lần đầu tiên, chỉ kêu Vân Thường vào nói cho bà vú một tiếng.

Chờ con ngủ say, lúc ấy hai người mới đi ăn cơm.

Ngày hôm nay Tự Cẩm cũng chưa ăn gì, ở Thọ Khang Cung thì làm sao dám ăn uống thật sự, ngay cả uống nước cũng chỉ dám chạm môi chứ không dám nuốt. Ai biết thái hậu tâm ngoan thủ lạt kia có bỏ thứ gì vào đồ ăn thức uống của nàng hay không. Nàng không phải là cao thủ cung đấu, cũng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy này bảo vệ chính mình, cho nên bây giờ đói bụng.

Nhìn tốc độ Tự Cẩm ăn cơm, Tiêu Kỳ gắp món ăn cho nàng, "Hôm nay chưa ăn gì sao?"

Tự Cẩm cũng không muốn gạt hắn, nói thẳng: "Ở Thọ Khang Cung thiếp không dám ăn cái gì. Mặc dù có vẻ bụng dạ hẹp hòi, có khả năng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thiếp không dám mạo hiểm." Nói xong còn cười cười với Tiêu Kỳ, khoe ra một hàm răng trắng, "Toàn cung này chắc chẳng có nhiều người hi vọng thiếp sống lâu trăm tuổi, cho nên thiếp chỉ có thể cẩn thận khắp nơi mà thôi."

Lời này nói cũng hơi khó nghe. Tự Cẩm không nghĩ tới tranh thủ tình cảm, nhưng nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ đầy oan uổng vẫn cảm thấy Tiêu Kỳ này, bề ngoài thì lạnh như băng, kỳ thật trong lòng rất ấm áp. Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải đi vào được trái tim hắn, vậy thì có thể nhận được tình cảm của hắn.

"Vất vả cho nàng rồi." Tiêu Kỳ gắp một miếng bánh nhân chả cua cho Tự Cẩm.

Chẳng lẽ không phải nên chỉ trích nàng bụng dạ hẹp hòi sao?

Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, khoan khoái nhận bánh, nhai hai ba miếng thì nuốt xuống, lại nghe Tiêu Kỳ nói một câu, "Biết rõ nàng không vui, về sau sẽ từ từ tốt hơn. Lần này tiêu diệt thổ phỉ, ta cố ý để ca ca nàng dẫn đầu. Chờ lúc hắn trở lại, có thể được phong quan ngoài Kiêu Long Vệ."

Bị dọa giật mình, chiếc muỗng trong tay Tự Cẩm suýt nữa rơi xuống chén, "Để ca ca thiếp dẫn đầu sao? Được không vậy, huynh ấy chưa từng ra chiến trường, đừng làm đá kê chân cho người ta chứ, nếu không đừng để huynh ấy đi." Ca ca nàng là con trai duy nhất của Tô gia đấy.

"Chỉ là đám hải tặc nhỏ nhoi mà nàng đã sợ sao? Mai này nếu đưa hắn đi biên quan ngăn địch, chẳng phải nàng cũng không đồng ý."

Gì chứ?

Nhìn vẻ mặt Tự Cẩm kinh ngạc đến ngây người, Tiêu Kỳ nhịn không được vỗ lên má nàng một cái, hạ giọng nói: "Nếu muốn có thực quyền, thăng quan nhanh thì phải lập công trạng."

Cho nên, đây là hoàng đế bệ hạ bí mật để dành lối sau cho ca ca của nàng ư?

Tự Cẩm vạn phần rối rắm nhìn Tiêu Kỳ, "Kỳ thật thiếp rất hy vọng ca ca có thể ra sức cho Hoàng thượng. Nhưng thiếp cũng lại không muốn huynh ấy có nguy hiểm gì. Kỳ thật không cần công lao gì hết, nhà thần thiếp cũng không nghĩ tới làm quyền thần một đời, nếu không Hoàng thượng thay người khác đi?" Mấy chuyện đánh trận này, cho dù không phải là chiến dịch lớn nhưng làm người dẫn đầu cũng phải ra chiến trường mà. Đao kiếm không có mắt, hơn nữa Tô Thịnh Dương cũng không phải là võ tướng chuyên trách, không phải chuyên nghiệp, nếu bắt đi thì không biết có được không đây?

"Chưa thấy qua người nào không có tiền đồ như nàng. Người ta đều là cướp chỗ tốt cho nhà mình, làm sao đến nàng lại vội vã đẩy ra ngoài." Tiêu Kỳ thật sự là tức cười.

"Nhà thiếp có độc một con trai, cho nên không thể tùy hứng ham quyền. Nếu so với nhà người khác có năm sáu bảy tám con trai thì ai còn lo lắng chuyện này."

Tiêu Kỳ:...

Nói vậy thì đúng là thật, nhưng không thể tìm lời nào cho đẹp đẽ hơn chút ư?

Thấy Tiêu Kỳ nhìn mình với vẻ mặt hết thuốc chữa, Tự Cẩm ngượng ngùng cười một tiếng, "Kỳ thật thiếp cũng biết nói những lời ngon ngọt, thiếp cũng biết làm nũng, thiếp cũng có thể đi vòng vèo để đòi điều mình muốn. Nhưng thiếp không muốn đối xử như thế với Hoàng thượng. Hoàng thượng đừng nhìn thiếp như vậy. Thiếp không ngốc đâu, chỉ là không muốn lừa dối người thôi."

Tiêu Kỳ thở dài, giơ tay vỗ lên đầu Tự Cẩm, "Được rồi, ăn cơm đi. Chuyện lần này không cần lo lắng, ca ca nàng có năng lực, nếu đã xuất binh lần này nhất định phải kiến công lập nghiệp, vừa là tiền đồ của hắn, vừa là chỗ dựa cho nàng. Nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy."

Tự Cẩm nuốt vào những lời định nói, nhìn Tiêu Kỳ chớp chớp mắt, "Hoàng thượng nói được thì được đi, thiếp cũng không hiểu mấy chuyện này. Dù sao thiếp chỉ hy vọng ca ca có thể đi lành lặn, về nguyên vẹn thôi."

Nói xong chuyện này, Tiêu Kỳ lại hỏi chuyện xảy ra ở trong cung của thái hậu, Tự Cẩm sinh động mô tả toàn bộ quá trình giằng co hoàn mỹ giữa mình và thái hậu. Cuối cùng, cực kỳ đắc ý nhìn Tiêu Kỳ nói: "Thái hậu nương nương chỉ trích thiếp ghen tị không nhượng bộ người khác, nói vậy thần thiếp không chịu. Thái hậu nương nương bảo thiếp làm sao thiếp đều đồng ý, sau đó cũng thỉnh Thái hậu nương nương chỉ bảo. Nhưng vấn đề là Hoàng thượng không chịu phối hợp, có tác dụng gì đâu?"

"Cho nên, hôm nay ở chỗ thái hậu nàng liền đẩy ta ra làm bình phong đúng không?" Tiêu Kỳ vì chính mình cầu nguyện, khó trách sáng nay lúc Tự Cẩm đi không thấy chút áp lực nào, thì ra là đã lên kế hoạch đạp mình xuống hố cho nàng đệm lưng đây.

"Thiếp hoàn toàn không có chút ưu thế hay khả năng gì để chống lại thái hậu nương nương, chỉ có thể lấy Hoàng thượng mượn oai hùm thôi. Cho nên Hoàng thượng đừng keo kiệt vậy chứ, để thiếp mượn chút uy phong giải quyết phiền toái mà thôi. Lẽ nào Hoàng thượng muốn thấy thiếp giống như Mai Phi bị phạt quỳ sao? Thiếp lại không phạm tội gì, không muốn bị phạt đâu."

Ghen tị chính là tội lớn trong hậu cung này biết không? Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm hoàn toàn không có ý thức này, lập tức cảm thấy đau đầu. Hắn đã có thể dự liệu thái hậu sẽ tìm hắn nói chuyện nghiêm túc.

"Ngày hôm nay ở chỗ thái hậu nương nương, Thiếp phát hiện một chuyện, nhưng thiếp không biết nên nói hay không." Tự Cẩm rối rắm nhìn Tiêu Kỳ, "Khả năng có liên quan tới chuyện Kiều Tiểu Nghi bị thương."

Tiêu Kỳ cảm thấy kinh ngạc nhìn Tự Cẩm, chỉ thoáng khựng lại liền hỏi thẳng: "Nàng nói đi!"

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.