Ngày hôm nay là Vân Thường và Kim Chức cùng nhau đưa Tự Cẩm ra ngoài, giờ các vị chủ tử ở hậu muốn đi Di Cùng hiên, Vân Thường liền nhanh chóng cho Kim Chức về trước báo tin. Ít nhất thu dọn sạch sẽ đồ trong phòng. Đồ của Hoàng thượng để đầy phòng, cũng không thể để người khác nhìn thấy, nếu không lại tức tối ghen ghét, lên bệnh đau mắt mất.
Kim Chức cũng biết chuyện liên quan trong này, lúc chủ tử đồng ý nàng ta đã liền lặng lẽ rời đi. Mặc dù cũng có người nhìn thấy nhưng cũng chỉ cho là Tự Cẩm sai người bên cạnh đi về trước chuẩn bị việc tiếp khách, không ai nghi ngờ đi thu thập mấy vật riêng tư của hoàng đế.
Dù sao Tiêu Kỳ cũng không có thói quen tùy tiện để đồ của mình ở chỗ các phi tần khác. Tự Cẩm là chuyện ngoài ý muốn, dù sao khi đó nàng tuổi còn nhỏ, Tiêu Kỳ cũng không có quá nhiều phòng bị đối với nàng, chậm rãi mà thành thói quen. Trong lúc nhất thời cũng không thay đổi được, thế cho nên Di Cùng hiên không giống như chỗ ở của một tần phi mà giống như là tẩm cung của hoàng đế.
Kim Chức về Di Cùng hiên liền vội vàng sai người thu dọn sạch sẽ cả bên trong lẫn bên ngoài. Chủ tử còn dẫn người ngắm hoa lòng vòng trong ngự Hoa viên, coi như là cho nàng ta thời gian. Những thứ ở phòng ngoài còn dễ thu thập, trừ vài món bài trí cất đi, vài bộ quần áo gấp lại, thật cũng không có gì khác chướng mắt. Nhưng trong thư phòng thì làm sao bây giờ?
Nàng ta không có cách nào khác liền vội vàng gọi Trần Đức An lại, Kim Chức cuống đến phát khóc kéo Trần Đức An nói: "Trần công công ông mau nghĩ cách, trong thư phòng này nhiều đồ như thế làm sao bây giờ?"
Trần Đức An cũng hơi đau đầu, hạ quyết tâm cắn răng nói: "Tìm cái giỏ lớn đi, trước tiên cứ dồn hết vào đấy rồi cất đi." Mặc dù khó tránh khỏi hơi bất kính nhưng so với việc làm người khác ghen tị chủ tử thì vẫn tốt hơn.
Trần Đức An vừa nói xong, Diện Mi cũng vén rèm vào. Nàng ta dẫn theo người mới thu dọn xong nghe vậy nói tiếp: "Ta tới thu dọn, các ngươi đi lấy giỏ, bên trong đặt hai tầng vải nhung làm nệm, nhanh tay nhanh chân lên."
Đồ trong thư phòng khá nhiều, tay chân Diện Mi lanh lẹ, chờ giỏ mang tới thì cất từng cái vào một. Một giỏ cất không đủ lại mang lên thêm một cái. Cái thứ hai còn chưa dọn xong thì chủ tử dẫn người về đến.
Diện Mi cắn răng một cái, sai mọi người ra ngoài đón khách, nàng ta tự mình núp trong phòng dọn dẹp nhanh hết mấy thứ còn lại. Nhưng người đã tới nên không kịp mang cất đi, đành cắn răng đẩy cái giỏi vào một góc sát tủ, bên trên phủ mấy lớp vải thổ cẩm dùng để trải bàn. Suy nghĩ thêm một chút, lại đặt một bình hoa lên phía trên.
Bị tấm khăn trải bàn che lại như thế, người khác sẽ tưởng rằng là kệ đặt bình hoa. Không nhấc lên thấy thì không thấy bí mật bên trong. Diện Mi vừa lau mồ hôi đầy mặt xong thì nghe phòng bên cạnh tiếng người ồn ào, khắp nơi là những âm thanh líu lo nũng nịu, nàng ta chỉ cảm thấy chân tay mỏi nhừ.
Vịn tay vào khung cửa thở một hơi, lại đưa tay lên người kiểm tra toàn diện một lần nữa, sau khi xác định không có vấn đề gì mới lặng lẽ vén rèm đi ra ngoài. Thư phòng và phòng khách cách một con đường, là chỗ để nô tài hầu trà nghỉ chân. Nàng ta vừa vén rèm đi vào thì thấy Vân Thường đang đứng ngoài pha trà, vội vàng qua đi hỗ trợ.
Vân Thường đưa mắt nhìn nàng ta, không dám tuy tiện hỏi câu gì. Diện Mi gật gật đầu, Vân Thường liền thở phào nhẹ nhõm, hai người không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Tề Vinh Hoa đã từng đến Di Cùng hiên, lúc này quan sát bài trí trong Di Cùng hiên, trong lòng cũng hiểu được hẳn là đã được thu dọn qua. Nàng ta biết Hi Uyển Nghi nhìn bề ngoài thì có vẻ ôn hòa vô hại, kỳ thật cũng không phải là người mặc cho người khác định đoạt, xem ra là đã có tính toán. Nàng ta và Đậu Phương Nghi đàng hoàng ngồi ở một chỗ, người khác cũng chỉ nghĩ các nàng câu nệ, huống chi chẳng qua là tiện thể đi cùng nên sẽ không chú ý nhiều. Trước mắt bao người Tự Cẩm đương nhiên sẽ không tỏ ra thân cận với Tề Vinh Hoa, nhưng cũng không vắng vẻ hai người, tự mình bưng trà tới tận chức trách chủ nhà.
Tề Vinh Hoa cười nhận lấy. Vị phần nàng ta cao hơn so với Tự Cẩm, tỏ vẻ như thế cũng rất thích hợp. Không nịnh không ghét rất phù hợp với tính cách ngày thường của nàng. Đậu Phương Nghi thì hơi khẩn trương. Nàng ta là người duy nhất có vị phần thấp hơn Hi Uyển Nghi, vội vàng đứng dậy kinh hãi tiếp nhận ly trà, luôn miệng nói cám ơn.
"Phương Nghi muội muội không cần ngại ngùng, mau ngồi xuống đi." Vị phần cao có một điểm lợi là gặp ai cũng có thể gọi muội muội.
Đậu Phương Nghi thấp thỏm ngồi xuống lại, Tự Cẩm lúc này mới đi theo người khác tiếp chuyện. Đã đến địa phận của nàng thì Tự Cẩm cũng không thể giả bộ câm điếc được.
Mọi người đã quan sát những bài trí trong phòng một lúc, không phát hiện có vật gì khác thường, đều là những thứ phù hợp với vị phần của Uyển Nghi. Mọi người kỳ thật trong lòng rất ngạc nhiên, dù sao dựa vào sự sủng ái của Hi Uyển Nghi, cho dù có thêm một vài thứ cao cấp hơn quy tắc thì chỉ cần là đồ hoàng đế ban thưởng cũng không phải là không được. Nhưng hiển nhiên là không có, việc này không khỏi lại khiến trong lòng mọi người sôi trào một hồi. Hay là kỳ thật Hoàng thượng cũng không thích Hi Uyển Nghi nhiều như vậy?
Dù sao, thích một tần phi thì ban thưởng thêm vài thứ cũng là chuyện thường xảy ra. Trong cung này rất thường gặp, giống như mấy người Lý Chiê lạu Nghi, Ngọc Quý Tần, Mai Phi nhận được. Nhưng ở Di Cùng hiên, không phát hiện một món đồ nào khác, như thế lại khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Tự Cẩm tự tay bưng trà cho mọi người, vừa mới ngồi xuống, liền nghe Ngọc Quý Tần nói: "Chỗ của Hi Uyển Nghi không giống với người khác nhỉ, rất đơn giản trang nhã." Người trong cung phần lớn thích xa hoa phú quý, cung điện của mình đương nhiên bày trí lộng lẫy. Cho nên thấy chỗ Tự Cẩm quá đơn giản cũng thấy không vừa mắt.
Tự Cẩm lại thật không thích mấy thứ vàng kim lấp lánh làm bài trí, nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, "Muội thích mấy thứ đơn giản thanh nhã, khiến Quý Tần tỷ tỷ chê cười rồi."
Ngọc Quý Tần nhìn khắp lượt quan sát, trong lòng bỗng cảm thấy mình vẫn ưu việt hơn. So ra thì cung điện của nàng ta vẫn đẹp hơn hẳn. Đồ vật ở đây đâu chỉ là đơn giản, phải nói là cực kỳ bủn xỉn mới đúng. Nhưng cũng đúng thôi, rốt cuộc chỉ là một Uyển Nghi, có thể dùng thứ gì tốt chứ.
Nghe Tự Cẩm trả lời, Hiền phi liền vừa cười vừa nói: "Uyển Nghi muội muội quả là người sảng khoái, không giống ta chỉ thích mấy thứ xa hoa."
Nói lời này thì muốn trả lời thế nào đây? Đồng ý hay không đồng ý đều không được, nếu không phải chê bai mình thì là chê người khác. Đổng Hiền phi thật đúng là biết nói.
Trong lúc Tự Cẩm còn đang do dự không biết trả lời thế nào thì bên ngoài Vân Thường vén mành đi đến, quỳ gối hành lễ đối với mọi người, rồi mới nhìn chủ tử nói: "Chủ tử, Quản công công tới đây."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn