Ánh nến hồng chập chờn, hương trà tràn ngập.
Tự Cẩm chẳng quan tâm ly trà còn chỏng chơ trên giường, chỉ chăm chú nhìn Tiêu Kỳ đang xức thuốc cho nàng dưới ánh đèn. Cảm giác lạnh buốt khi thuốc bôi lên, lập tức cả người thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác bỏng rát bớt đi rất nhiều. Đường nét một bên mặt Tiêu Kỳ như được đao khắc sắc bén, vừa vặn hắn đang nghiêm mặt tỏ ra xa cách không muốn ai tới gần lại càng thêm hấp dẫn chết người.
Tự Cẩm cảm thấy mình thật không thể cứu chữa rồi, lúc này mà còn có tâm tư thưởng thức nam sắc.
Trời ơi.
Mặc dù Tiêu Kỳ cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực và ánh mắt của người kia đang nhìn mình chằm chằm. Nhất thời trong lòng dịu lại, nghĩ đến hẳn nàng cũng không phải là không nhớ mình.
Đặt thuốc mỡ trên bàn, Tiêu Kỳ lại nhìn bàn tay nàng lần nữa, xác thực không có gì chuyện lớn, như nàng đã nói trà kia cũng không còn nóng nhiều. Trong lòng thở nhẹ một hơi, trên mặt lại không chịu biểu lộ gì, thoa hết thuốc cũng không thèm nhìn Tự Cẩm, tự mình ngồi ở một bên, một kiểu quân tử lẫm liệt không chờ không mong gì hết.
Tự Cẩm:...
Tính cách rắc rối khó đoán này của Hoàng đế rốt cục làm sao mà có nhỉ?
"Hoàng thượng, sao giờ này người lại tới đây?" Tự Cẩm cũng không thể cứ để tình hình đè nén mãi như vậy, đành phải mở miệng tìm chuyện nói.
"Ái phi không muốn gặp trẫm sao?" Tiêu Kỳ nhướn mày.
"Đương nhiên không phải, người hiểu lầm rồi, thần thiếp cực kỳ vinh hạnh có thể gặp Hoàng thượng." Tự Cẩm vội vàng nói, xuất ra hai vạn phần trăm tâm tư để dụ dỗ kẻ khốn khiếp này, "Chỉ là thần thiếp biết rõ Hoàng thượng đi sang chỗ Hoàng hậu nương nương, chắc là nương nương bệnh nặng mới khỏi, Hoàng thượng mặc dù muốn lưu lại nhưng không tiện cho nên mới..." Im lặng.
"Thật sao? Ái phi thật sự giỏi thể nghiệm và quan sát quá nhỉ."
"Hoàng thượng quá khen, quá khen."
Tự Cẩm đương nhiên nghe được sự mỉa mai trong giọng Tiêu Kỳ, hắn nói mình như vậy là có ý tứ gì chứ, chẳng lẽ muốn chính mình ghen tuông khóc lóc om sòm trong hậu cung sao? Nghĩ như vậy, Tự Cẩm liền vui vẻ.
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm lại còn có thể cười đến vui vẻ sáng lạn như thế, mặt liền càng thêm tối sầm, "Nàng cười đã chưa?"
Chống lại gương mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ đột nhiên tiến tới gần, trái tim trong ngực Tự Cẩm đập thình thịch, không ngừng ngửa đầu ra sau. Trong lòng không khỏi lệ rơi đầy mặt, người này nhất định biết rõ chính mình không có sức miễn dịch khi đối mặt với hắn!
Nhìn Tự Cẩm trốn tránh ra phía sau, Tiêu Kỳ giơ tay lôi người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, "Ái phi... chán ghét trẫm ư?"
Cmn, thật sự là cái mũ chụp quá lớn, Tự Cẩm cảm giác đầu mình quá nhỏ, thật sự không dám nhận trọng tội kia. Người này cũng không biết bị chọc tức ở đâu, lại cứ đến chỗ nàng xả giận, từng câu từng chữ đều có tính gây chiến mà.
Nàng nhẫn nhịn!
" Tại sao ái phi không nói chuyện?"
Nói … ngươi!
"Vậy chính là bị trẫm nói đúng?"
Đúng cái …!
Nếu cứ để hắn nói tiếp, ai biết hắn sẽ nói ra tới cái gì đây! Tự Cẩm xem như nhìn ra, người này đang không thoải mái, nhất định phải kéo mình để cùng nhau không thoải mái! Trong lòng nàng cũng không thoải mái đây, cmn làm tần phi hậu cung không thể hòa ly đã đủ thiệt thòi, một quả dưa chuột cũng phải dùng công cộng. Nàng cũng tự khuyên chính mình thấy rõ sự thật cũng nhịn, người này còn nhất quyết không tha, hẳn là muốn ăn đòn!
Nói cái gì cũng đều không có tác dụng, Tự Cẩm hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên liền cắn!
Để cho ngươi nói chuyện thì nghẹn chết người khác!
Tiêu Kỳ không nghĩ tới Tự Cẩm lại dám cắn người, chỉ cảm thấy trên môi đau như kim châm, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ra trong miệng. Hương vị máu tanh như thể nhắc lại sự xa cách mấy ngày nay giữa hai người, Tự Cẩm dứt khoát tự xả giận cho mình, cắn ra máu cũng không chịu nhả, cố gắng dùng hết sức bình sinh đẩy Tiêu Kỳ ngã xuống giường!
Cho ngươi phách lối!
Cuộc đời của Tiêu Kỳ chưa từng gặp tình cảnh bị nữ nhân áp chế dưới thân như vậy, nhất thời kinh ngạc đến ngây người, trong giây phút hắn còn ngơ ngác, Tự Cẩm không quan tâm lại cắn tiếp.
Bên ngoài Quản Trường An nghe động tĩnh bên trong phòng, nhất thời ngây người, tiếng động này rất lớn. Quay đầu nhìn Vân Thường cũng như kẻ ngốc đứng chỗ đó liền đẩy nàng ta, "Trong này cũng không cần chúng ta hầu hạ, đang muốn phiền cô xin một ly trà uống, chạy một ngày, khát nước quá đi."
Vân Thường còn có thể nói cái gì, dẫn Quản Trường An đi phòng trà, chỗ đó sớm đã có tiểu thái giám đốt lò lửa, trên lò bình đồng lớn đang bốc hơi nghi ngút, nước sôi lục bục bên trong. Hơi nước lượn lờ trong phòng cũng có vài hương vị khói lửa.
Nghe người ta nói sau một hồi hoan ái nồng nhiệt thì có thể giải thoát áp lực stress của mỗi người. Trước đây Tự Cẩm không biết, nhưng giờ phút này nằm trên giường thở hổn hển y như con cá mắc cạn, nàng cảm thấy lửa giận ngực hừng hực trong ngực quả nhiên đã hết, chỉ còn thấy mệt đứt hơi. Nói đi thì nói lại, Tự Cẩm có thể nhanh chóng phát tiết thế này, rốt cục là do một nguyên nhân rất lớn. Bởi vì từ sau khi Tiêu Kỳ chạm vào nàng chưa từng sủng hạnh qua nữ nhân khác. Con gái thời hiện đại, ngoài mặt thì tỏ vẻ không sao nhưng kỳ thực trong lòng vẫn rất đề cao lòng chung thủy. Nàng không được rộng lượng như hoàng hậu, có thể đẩy chồng mình đi chỗ bà khác. Cũng không làm được như quý phi, kiêu căng công khai tranh thủ tình cảm. Bây giờ điều duy nhất nàng nghĩ tới là, trước khi hoàng đế sủng hạnh người khác có thể sinh con trai là tốt nhất. Có con trai làm chỗ dựa, nàng cũng có thể không quan tâm đến hắn như hoàng hậu, thích đi đâu thì mặc hắn đi chỗ đó, cả đời không cùng giường cũng không sao.
Dù sao đồ công cộng nàng cũng không thích thú gì.
Khắp phòng đã bừa bộn không chịu nổi, y phục hai người rơi vãi đầy trên đất, thảm nhung lớn trên giường cũng rớt xuống đất một nửa. Bàn bị đạp qua một bên, nằm chỏng chơ một góc. Chỉ có ngọn đèn cung đình trên đỉnh màn là còn y nguyên như cũ. Tiêu Kỳ nằm bên cạnh cũng thở hổn hển, giơ tay sờ sờ khóe môi. Ngày mai lâm triều bị người khác nhìn thấy thì làm sao chứ?
Uy nghiêm của nhất đại đế vương, chỉ sợ đều lung lay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn