Hoang Đường

Chương 48




Kết quả, Thẩm Lương Thần ngủ luôn trên xe, Đàm Dĩnh lái xe tiến vào garage, anh vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi tắt máy, không khí hoàn toàn yên lặng, cô chậm rãi quay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh

Nhiều năm trôi qua, bộ dáng anh vẫn như trước không thay đổi gì, vẫn hoàn hảo khó hiểu như vậy, mà người đàn ông này thời gian qua chắc là khó khăn lắm, cho nên phải nói thời gian luôn rất không công bằng. Đàm Dĩnh nhìn sắc mặt anh tái nhợt, lặng lẽ thở dài, vẫn thấp giọng đánh thức anh, “Thẩm Lương Thần?”

Hắn mở mắt ra thời điểm, biểu tình khó được có chút mê mang, ánh mắt chậm lụt nhìn nàng chằm chằm. Đàm Dĩnh bị hắn bộ dạng này chọc cho muốn cười, “Đi lên ngủ tiếp, bằng không đợi thổi phong, cảm mạo lại muốn tăng thêm.”

Lưng của Thẩm Lương Thần tựa vào ghế vẫn không động đậy, Đàm Dĩnh cũng biết anh rất xấu tính khi bị đánh thức, nên cô cũng cảm thấy rất nản. Cô dứt khoát tháo dây an toàn của mình, lại nghiêng người, miệng thúc giục: “Nhanh lên, có nghe hay không.”

Nào ngờ lời của cô còn chưa nói xong, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên lười biếng nhấc tay lên, đem cô ôm trọn vào lòng

Đàm Dĩnh không hề chuẩn bị tâm lý động chạm với anh, lúc ngẩng đầu lên suýt nữa đụng vào cằm của anh, cô khẩn trương nuốt nước bọt, trầm muộn quát: “Làm gì vậy, buông tay ra.”

“Được thôi.” Thẩm Lương Thần cười híp mắt, cúi đầu hôn lên môi cô

Đàm Dĩnh nhất thời bùng nổ, “Thẩm Lương Thần!”

Anh lập tức buông tay ra, còn quy củ giơ lên, “Anh nghe em nói là, nới lỏng tay ra thôi.”

“Nhưng anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi!” Đàm Dĩnh phẫn nộ lên án

Thẩm Lương Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Anh vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời không phản ứng kịp, tưởng anh đang nằm mơ mà”

Cái lí do lộn xộn này, Đàm Dĩnh nghe thì nhếch mép, “… Anh còn nguỵ biện được à”

“Thiệt mà!” Thẩm Lương Thần bảo đảm nói, “Lần nào anh nói thật em cũng không tin.”

Đàm Dĩnh lười so đo với anh, mở cửa xe bước xuống, “Anh về đi, nhớ uống thuốc.”

Cô quay người liền đi ra ngoài, Thẩm Lương Thần liền mở cửa xe, đứng bên cạnh xe nhìn bóng lưng của cô nói: “À, nhà anh giờ không có ai, bây giờ anh cũng chưa ăn gì đó.”

Đàm Dĩnh quay lưng lại khoát tay nhìn anh

“Em sao lại đối xử với người bệnh như vậy.” Mặc kệ Thẩm Lương Thần lên án thế nào, Đàm Dĩnh từ từ bỏ xa, anh dựa vào cửa xe, có chút buồn bực. Cô gái này thật đúng là dầu muối không tiến, khổ nhục kế vẫn chẳng hề hấn gì

Sau một chốc Thẩm Lương Thần liền về đến nhà, chuông cửa liền vang lên, anh mở cửa thì thấy có người giao đồ ăn, đương nhiên không phải là đồ ăn vặt vãnh gì, là món cháo gà xé nổi tiếng của một nhà hàng. Anh mở hộp ra nhìn đồ ăn, mùi hương nháy mắt tràn đầy xoang mũi, thế mà lại có pha chút hương vị hạnh phúc

Anh nhịn không được nhắn tin cho Đàm Dĩnh: Quỷ khác người, cám ơn em

Sau hơn mười phút, đối phương mới nhắn lại một tin: Món quà đáp lễ vì quấy quả anh cả buổi sáng, quỷ ngây thơ.

Hoá ra cô luôn biết, biết mỗi ngày bữa sáng đều là anh đưa qua. Khoé miêngk Thẩm Lương Thần hơi hơi giương lên, té nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, ý cười trên khoé môi vẫn chưa biến mất

………………………………..windyhill2017.wordpress.com…………………..

Mấy ngày kế tiếp Đàm Dĩnh cực kì nhàn rỗi, Lục Từ có lời mời xuất ngoại để tham gia lớp mẫu ảnh chuyên nghiệp, tuy rằng đã lần thứ n rồi, không chừng rất ích cho sự nghiệp của cô ấy, có lẽ có thể nhân cơ hội này vươn lên cũng không chừng. Cô sợ cô bé này lại tiếp tục gây chuyện rắc rối nữa, vì thế liền tìm cô ấy nói chuyện

Nào biết lời của cô còn chưa kịp nói, Lục Từ đã gật đầu đồng ý, “Yên tâm đi, tôi sẽ đi.”

Đàm Dĩnh có chút ngoài ý muốn, “Không phải đang sống chết để ở chung với ai kia sao?”

“Nga, Chu kính sinh hả?” Lục Từ bĩu môi, đối với cô những chuyện phải giữ kín như bưng này cô chẳng thèm để tâm, giả bộ lơ đễnh nói, “Tôi lại bị anh ta đá nữa, cho nên chị yên tâm đi, tôi sẽ không để bản thân té ngã 1 chỗ đến 3 lần đâu.”

Người khác toàn hai lần, mà đến cô ấy thì biến thành 3 lần … Đàm Dĩnh lắc lắc đầu, có chút bội phục dũng khí theo đuổi tình yêu của giới trẻ hiện giờ, chỉ dặn dò nói: “Đoạn đầu bộ phim này phải quay gấp, thời gian vừa sát, cần nghỉ ngơi hai ngày không?”

“Không cần.” Lục Từ lần này ngược lại rất thoải mái, chỉ nhíu nhíu mày, “Chị có đi cùng tôi không? Nghe nói chị định kết hôn mà.”

Tin tức ngược lại truyền đi nhanh thật, Đàm Dĩnh nghĩ nghĩ, “Đến lúc rồi tính.”

“A?” Lục Từ kinh ngạc nhìn cô, “Biết là bây giờ chị đã gặp lại người ta rồi, nhưng cũng không cần chị phải xa cách người ta như vậy, chị dâu của tôi lúc nào cũng xuất ngoại đi chơi với Đường Trọng Kiêu. Chị cũng phải vì tương lai của mình một chút chứ? Cứ lao đầu vào công việc mãi, người khác sẽ có ý kiến đó.”

Cô cốc vào trán của Lục Từ, cải chính nói: “Người chị dâu đó đi công việc, có phải đi chơi đâu.”

“Dù sao tôi chỉ biết chị cùng tuổi với chị ấy, chị ấy đã có Đường Trọng Kiêu rồi, còn chị sao lại không nắm chặt tay lần này.” Lục Từ nói câu giật gân, “Bây giờ gái ế rất nhiều nga, hơn nữa điều kiện người ta tốt hơn chị nhiều.”

“Ai quan tâm làm gì.”

Lục Từ thấy cô lại vùi đầu vào công việc, lại gần cười hì hì hỏi, “Nói thiệt đi, người đàn ông kia sao rồi?”

Đàm Dĩnh trừng mắt liếc cô ấy, “Em hôm nay nhàn rỗi quá nhỉ.”

“Thường thôi, em đang đợi thông báo mà.” Lục Từ còn không biết lỗi, vẫn tiếp tục tám chuyện, “Nghe nói mỗi ngày anh ta còn đặt bữa sáng cho chị?”

Vừa lúc điện thoại của Đàm Dĩnh đang để trên bàn vang lên, cô chỉ chỉ phía cửa, ý bảo với cô ấy: “Đi ra ngoài.”

Lục Từ không vui đi ra, Đàm Dĩnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mà người gọi điện thoại làm cô không biết phải đối mặt thế nào. Trình phu nhân tự mình gọi điện thoại, hỏi cô khi nào rảnh thì gặp mặt để bàn giờ cưới

Này vốn nên do Trình Quý Thanh tự mình nói cho cô

Trình phu nhân qua điện thoại giải thích: “Quý Thanh hai ngày nay bận công tác, chuẩn bị dọn ra ngoài nên không đưa con đi hưởng tuần trăng mật được, cho nên chuyện này do mẹ sắp xếp, hi vọng sẽ không làm con mất tự nhiên.”

“Không sao ạ.” Đàm Dĩnh cười nói xong, lại hàm hồ nói, “Hai ngày này quả thực con hơi bận, muốn trì hoãn lễ cưới tới cuối tháng, không biết ý mẹ —— ”

“À, được rồi.” Trình phu nhân phi thường giải thích, “Nghề này của hai đứa rất vất vả, bình thường cũng phải chú ý nghỉ ngơi đủ giấc, là con gái phải biết đối xử tốt với bản thân mình.”

Trong lòng Đàm Dĩnh rất ấm áp, có lẽ là do mấy năm nay không có mẹ ở bên, giờ được một vị trưởng bối quan tâm cô rất cảm kích. Hai người lại hàn huyên vài câu rồi mới cúp máy, cô nhìn chằm chằm điện thoại, nhịn không được thở dài. Trình phu nhân nhất định không biết đến sự tồn tại của Tiểu Mộ, càng không biết sự tình giữa hai anh em bọn họ, cho nên mới không suy nghĩ gì về công việc của Trình Quý Thanh, vẫn gọi điện thoại cho cô bàn chuyện hôn sự

Do dự một lát, cô vẫn cầm di động lên gọi cho Trình Quý Thanh. Chuyện này trước kia bọn họ có bàn qua một lần, nhưng khi đó chỉ nói vài câu đơn giản, ai cũng không vì sự xuát hiện của Tiểu Mộ mà quyết định vội vàng

Trình Quý Thanh năm nay ba mươi sáu tuổi, anh so với Bùi Dao lớn hơn tới 10 tuổi, mà Bùi Dao cũng tự nói, đó là vì yêu sai cách. Đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ bọn họ đều đủ chính chắn, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ quyết định mọi chuyện đúng đắn

Bên kia rất nhanh liền có người bắt máy, quả nhiên là thanh âm của anh so với khi trước trấn định hơn rất nhiều, “Ơi?”

“Vừa rồi mẹ gọi cho em.”

Cô mới nói mở đầu, Trình Quý Thanh đã đoán được chuyện kế tiếp, hơi hơi trầm ngâm nói: “Gần đây anh không về nhà, không nghĩ là mẹ sẽ trực tiếp tìm em, em không phải rối, chuyện còn lại anh sẽ xử lí ngay.”

Không về nhà, là không muốn gặp Bùi Dao sao? Đàm Dĩnh chú ý tới nửa câu đầu, vừa định nói gì đó, Trình Quý Thanh liền lên tiếng, “Đàm Dĩnh, kỳ thật anh cũng nghĩ hôm nay muốn nói chuyện với em.”

“Vâng, anh nói đi” Đàm Dĩnh cũng không nghĩ tới, đã trải qua nhiều ngày như vậy, tin rằng sau khi anh đã trải qua cú sốc kia, bản thân anh sẽ từ từ điều tiết được

Trình Quý Thanh im lặng một lát, vẫn kiên trì nói: “Nói cho cùng, anh cũng nợ em, Tiểu Mộ xuất hiện không chỉ là chuyện không lường trước được, mà đối với em cũng thật không công bằng.”

Đây mới là Trình Quý Thanh mà cô quen, Đàm Dĩnh bây giờ đã tin anh đã điều tiết được tâm tình của mình, cho nên gật đầu đáp ứng nói: “Vậy tối nay em chờ anh.”

“Được.”

……………………..edited by Khuynh Lâu………………………….

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Đàm Dĩnh lại nhận được điện thoại của Thẩm Lương Thần, anh mở miệng liền bảo Đàm Dĩnh tối nay cùng anh ăn cơm. Đàm Dĩnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tối nay tôi có hẹn.”

Thẩm Lương Thần sửng sốt một chút, “Cùng Trình Quý Thanh?”

“Vâng.”

“Vốn định vì trách nhiệm với đứa nhỏ, định chia tay em sao?”

Đàm Dĩnh cất túi công văn xong, rồi mới nghiêm túc trả lời: “Mặc kệ hắn ta quyết định như thế nào, anh vẫn sẽ tôn trọng hắn ta, chuyện này vốn là chuyện mà hắn ta không hề lường trước, hắn cũng là người bị hại.”

Thẩm Lương Thần lại ăn giấm chua, trong lời nồng đậm máu ghen, “Em ngược lại vẫn khoan dung với hắn ta như vậy, mà vẫn cứ luôn hà khắc với anh?”

Đàm Dĩnh nhất thời nghẹn lời, hà khắc chắc là do vẫn còn để ý… Cô thu lại tâm tư, chần chờ hỏi đối phương, “Bệnh của anh khá hơn chút nào không?”

Thẩm Lương Thần không chỉ không trả lời, thế mà “Đô” một tiếng liền cúp điện thoại! Đàm Dĩnh nhìn màn hình di động đen thui quả thực dở khóc dở cười, người này như thế nào vẫn ngây thơ như vậy, còn cùng cô nháo nhào gây chuyện nữa? Cuối cùng cô vừa ra khỏi công ty, liền thấy xe của Thẩm Lương Thần, người nọ một tay chống vô lăng, vốn không chút biểu tình gì, lúc thấy cô thì lập tức trở nên nghiêm túc

Đàm Dĩnh đi qua, cúi người chào hỏi anh, “Trùng hợp quá, Thẩm tổng?”

Thẩm Lương Thần không bằng lòng nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô cười xấu xa, sắc mặt càng khó nhìn, căng thẳng nói: “Như thế nào, chỉ vừa tiện đi ngang qua công ti của em thôi.”

“Được thôi.” Đàm Dĩnh gật gật đầu, “Tôi đi đây, anh cũng đi thong thả, hẹn gặp lại.”

Thẩm Lương Thần trừng cô, cứng đờ nói: “Uy, anh đưa em đi.”

Đàm Dĩnh sao mà lại không biết anh tới gặp mình, vì thế lại lần nữa cúi xuống, “Thẩm Lương Thần, tôi thật sự có việc, không lừa anh đâu.”

Thẩm Lương Thần không chớp mắt nhìn cô, “Anh biết. Nhưng anh vẫn không nghĩ ra Trình Quý Thanh sẽ lựa chọn như thế nào, cho nên… Anh tiễn em một đoạn.”

Anh tuy rằng không nói hết câu, nhưng Đàm Dĩnh đã đoán được một hai, đại khái ý anh là, nếu như Trình Quý Thanh vẫn cố ý muốn kết hôn, vậy sau này cô là bà Trình, giữa hai người họ sẽ thật sự chấm dứt

Đàm Dĩnh khi nhìn anh tâm tình có chút phức tạp, Thẩm Lương Thần lại ra vẻ thoải mái mà cười cười, “Kỳ thật anh cũng nghĩ hắn ta sẽ sớm cho ra đáp án thôi, như vậy từng ngày từng ngày, anh con mẹ nó sắp nghẹn chết rồi nè.”

Không ai biết lúc trước trận hôn lễ này tâm tình của anh như thế nào, chẳng sợ lúc trước anh cùng Lê An Ni diễn trò đính hôn, mà tin tức này anh vẫn che giấu không để cho Tiểu Nam biết. Nhưng trước mắt, anh thật đã khắc cốt ghi tâm trải qua thời gian tra tấn, mỗi ngày đều bị dày vò.

Cuối cùng Thẩm Lương Thần đưa Đàm Dĩnh về nhà, lúc nhìn cô lên lầu, tâm tình của anh cực kì khó chịu, có cảm giác tự tay mình giao cô cho người đàn ông khác, mà trên thực tế, cũng đích thật là anh tự tay mình đẩy Đàm Dĩnh ra.

………………………………..windyhill2017.wordpress.com………………………………..

Buổi tối đó Trình Quý Thanh đến cũng không muộn, anh vừa tan tầm liền chạy tới. Lúc Đàm Dĩnh mở cửa cho anh thì thấy anh rất tiều tuỵ, cũng khó trách, bất cứ ai gặp chuyện này mà chả cảm thấy phiền lòng

“Vừa kịp lúc, có thể ăn cơm rồi.” Đàm Dĩnh ôn thuần cười, làm Trình Quý Thanh có chút hoảng hốt, anh đổi giày đi vào, cùng cô ngồi xuống trước bàn ăn

Nhìn một bàn thức ăn cô dụng tâm chuẩn bị, lúc Trình Quý Thanh nhấc đũa nếm một ngụm, cuối cùng nhẹ nhàng buông đũa xuống. Anh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, “Anh nghĩ trước nên đem lời trong lòng nói hết cho em, anh sợ nếu anh chậm, anh sẽ không còn dũng khí nữa.”

Đàm Dĩnh không tự chủ xiết chặt chiếc đũa, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, “Vâng.”

Trình Quý Thanh vẫn duy trì dáng ngồi thẳng như cũ, ở cổ tay áo âu phục lộ ra tay áo sơ mi trắng phẳng phiu, cánh tay đoan chính đặt trên bàn cơm. Biểu tình của anh ngưng trọng, chắc là rất khó mở lời, “Mấy ngày này anh mới phát hiện, hiện tại bây giờ, hoá ra anh là một kẻ nhát gan. Anh không nghĩ mình sẽ có con, vẫn dây dưa với cô ấy, điều này làm cho anh rất khó tiếp nhận nó. Anh không yêu Bùi Dao, trước giờ đều không.”

Đàm Dĩnh im lặng nghe, không biết nên nói cái gì cho phải, hoá ra Trình Quý Thanh đối với Bùi Dao thật sự không có nửa điểm tình cảm, đây khó trách ngày đó anh mất khống chế ở bệnh viện. Một đứa nhỏ hoàn toàn phá hoại cuộc sống của anh, một người con gái mà mình không thương, bất cứ ai cũng khó có thể thừa nhận

Trong phòng cực kì im lặng, chỉ còn thanh âm trầm thấp của Trình Quý Thanh trầm trầm, “Em hiểu cảm giác đó sao? Vốn toàn bộ đang mong muốn hoàn thành mục tiêu kết hôn của mình, em có thể trở thành con người mình mong muốn, được sống cuộc sống đầy lí tưởng, mà lại có người cố tình, làm cho em một giây liền rơi vào vực sâu. Cô ấy làm cho em trở nên độc ác, nhận hết toàn bộ thị phi, cho dù chuyện kia em không muốn làm, nhưng toàn thế giới đều bắt buộc là, em chỉ còn một lựa chọn duy nhất, toàn bộ mọi chuyện phải tập trung vào đứa bé, phải chịu trách nhiệm cho nó.”

Trên thế giới này vốn không có chuyện đồng cảm cho một người, cho nên Đàm Dĩnh có thể hiểu được Thẩm Lương Thần khi đó, nhưng lại không có cách nào chấp nhận được anh. Nhưng mà những lời này, cô lại càng hiểu hơn sự phẫn nộ và bất đắc dĩ của Thẩm Lương Thần, Quý Thanh cùng Bùi Dao, hoàn toàn không có khả năng, chỉ còn có đứa bé

Quả nhiên Trình Quý Thanh nói: “Anh cũng cho rằng, cho rằng cô ấy đang mượn đứa nhỏ áp chế anh, cô ấy là loại phụ nữ chuyện gì cũng có thể làm được. Anh hận cô ấy, chưa từng hận ai đến như vậy, nhưng sự thật là, cô ấy hôm qua đến tìm anh, nói muốn mang đứa bé đi.”

“…” Đàm Dĩnh nhớ lại lúc Bùi Dao ở bệnh viện đã nói qua lời này, hoá ra là sự thật, cô ấy thật sự định thành toàn cho anh

Quý Thanh trầm mặc một lát, “Tụi anh đã bàn bạc qua chuyện của đứa bé, thái độ của cô ấy cũng không ép buộc gì, về sau anh có thể thăm Tiểu Mộ, cũng có thể để con bé đến ở với anh kì nghỉ đông và hè, cũng có thể xem như hoàn toàn không biết đứa bé này, không biết sự tồn tại của cô ấy. Mà cô ấy, sẽ không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của anh, tất cả mọi chuyện đều do anh tự mình quyết định.”

Đàm Dĩnh vẫn trầm mặc, chỉ nghe anh chua xót cười, “Lời này vừa nghe, anh vẫn cảm thấy cô ta đang làm bộ, cố ý bức anh đi vào khuôn khổ, người phụ nữ này ngoan độc như vậy mà, nhất định là như vậy.”

Quý Thanh bỗng nhiên lại nói: “Nhưng cô ấy hôm qua nói cho anh biết, cô ấy đợi anh mười mấy năm.”

Đàm Dĩnh nhịn không được nhìn biểu tình của đối phương, ánh mắt Quý Thanh thẳng tắp nhìn về phía trước, như là nhìn xuyên qua cô nhìn vào hư không, anh vẫn cười, mi tâm nhíu lại một chỗ, “Em nói lời này buồn cười bao nhiêu, cô ấy nói cô ấy yêu anh, nhưng anh trước giờ vẫn chẳng cảm thấy gì cả.”

“Nếu như không yêu, cô ấy sẽ không lựa chọn vụng trộm sinh con cho anh, lại vụng trộm nuôi nấng con bé đang bệnh.” Đàm Dĩnh biết lúc này mình không nên nói giúp Bùi Dao, nhưng đúng như vậy, nếu như không phải bất đắc dĩ Bùi Dao bỗng nhiên nói cho Tiểu Mộ cha ruột của nó là ai, gặp phải trận náo loạn kia, chắc là Bùi Dao cả đời sẽ không nói cho Quý Thanh về sự tồn tại của đứa bé.

Quý Thanh cũng không biết có nghe những lời này của cô hay không, chỉ cúi đầu, “Anh đợi em tám năm, bởi vì sự xuất hiện của cô ấy, tất cả đều biến thành bọt nước, anh đang định hận cô ấy tận xương, cô ấy lại nói cho anh biết, cô ấy đợi anh mười mấy năm. Em nói, cô ấy có phải rất xấu xa hay không, thật sự khiến người khác chán ghét như vậy.”

Đàm Dĩnh không đáp lại, bởi vì cô phát hiện Quý Thanh ngoài miệng thống hận mắng như vậy, nhưng biểu tình thì rất khó chịu. Anh giơ tay mệt mỏi chà xát hai má, yên hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Anh nói cho cô ấy biết, anh không thể vì đứa nhỏ mà kết hôn với cô ấy, không muốn sống cả đời với một người mà mình không yêu thương, anh cảm thấy như vậy đối đứa nhỏ, đối với cô ấy, không phải làm cảm giác chịu trách nhiệm cho cả hai. Thay vì tra tấn lẫn nhau, không bằng nói lời thật cho cô ấy biết, để cô ấy tìm kiếm tình yêu chân chính thuộc về mình.”

Nhìn ánh mắt sâu như đáy hồ của anh, Đàm Dĩnh cũng không thể nói rõ rốt cuộc cô cảm thấy gì, nếu như anh thật sự không yêu Bùi Dao, chuyện này đối Bùi Dao mà nói là kết cục tốt nhất. Cô ấy còn trẻ, cuộc đời còn dài, nếu như không gặp một người yêu thương che chở cho cô ấy, thật sự là quá đáng thương.

Nhưng là… Cô đột nhiên nghĩ tới bản thân mình!

Rất nhanh sau đó Quý Thanh liền nhìn cô lần nữa, ngữ khí trầm thấp, giống như đây là lời nói mà cả đêm nay anh muốn nói với cô, “Đàm Dĩnh, kỳ thật giữa chúng ta cũng giống như nhau. sau khi Bùi Dao quyết định như vậy, cô ấy và đứa bé sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện hôn lễ của chúng ta, nhưng anh bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi, làm cho quãng đời còn lại của em cũng không dành tình cảm cho anh, đến cùng đối với em mà nói có phải là chuyện không tốt hay không?”

“…”

………………………………….windyhill2017.wordpress.com……………………..

Giờ này sắc trời hoàn toàn ảm đạm, ngoài cửa sổ bắt đầu nổi gió, tiếp gió ồ ồ, tựa như nội tâm của Đàm Dĩnh bây giờ đang rất rối rắm. Cô nghe được âm thanh khàn khàn của Quý Thanh, mang theo mấy phần tự giễu, “Anh khi trước thấy Thẩm Lương Thần bắt đầu hối lỗi, anh bỗng nhiên sợ, vì thế anh mượn cơ hội gây áp lực cho em, lợi dụng tâm lý áy náy của em với anh, bức em đồng ý kết hôn với anh. Kỳ thật mẫu thân rất xót anh, nếu như anh thật sự không muốn đám hỏi, bà cũng sẽ không cưỡng ép anh, nhưng anh vẫn lợi dụng sự thua thiệt trong lòng em. Nếu cẩn thận ngẫm lại, anh so với Bùi Dao bây giờ, mới thật sự là kẻ hèn hạ.”

Đàm Dĩnh giật giật đôi môi khô khốc, có chút khó chống đở, “Em không có trách anh.”

“Anh biết.” Quý Thanh gật gật đầu, ánh mắt dừng trên bàn cơm, cuối cùng dời xuống bóng đen dưới sàn, “Em luôn cảm thấy anh đợi em tám năm, cảm thấy anh thua thiệt, hơn nữa em thấy chúng ta có thể sống hoà bình với nhau, làm cho em không còn chút áp lực, đây là nguyên nhân em muốn kết hôn với anh.”

Hoá ra anh biết tất cả, Đàm Dĩnh cúi đầu, nói câu “Xin lỗi”, lại thấp giọng rù rì nói: “Em vẫn cho là, đây mới là chuyện em nên chịu trách nhiệm với anh, nhưng là…” Nhưng là hôm nay nghe anh nói, cô bỗng nhiên không xác định được.

Quý Thanh nói đúng, buông tay làm cho đối phương tìm được một tình yêu chân chính, mà không vì bất kỳ nguyên nhân vô căn cứ nào, cho đối phương một tình cảm hợp với mình, đây mới thật sự là trách nhiệm. Nếu như cô không thể thích Quý Thanh, đồng ý cùng anh kết hôn, với anh mà nói cũng là một loại tra tấn, tựa như Bùi Dao, cô ấy kiên trì nhiều năm như vậy, mà nếu bởi vì đứa bé mà ở cùng nhau, cô ấy sẽ không những không hạnh phúc, mà còn vĩnh viễn tước đoạt quyền lợi được hạnh phúc của anh.

Nhưng chuyện thích Quý Thanh, cô vẫn luôn cố gắng, lại chưa thể nào làm được ——

Trình Quý Thanh nhẹ nhàng tràn ra trận cười, ánh mặt yên tĩnh lại đạm nhạt nhìn cô, “Cho nên, chúng ta chia tay đi.”

Đàm Dĩnh dùng sức nắm chặt ngón tay, nghe Quý Thanh từng câu từng từ nói: “Đàm Dĩnh, một đời người rất ngắn ngủi, nhưng mặc kệ bị bao nhiêu thương tổn, ngàn vạn đừng bởi vì một lần té ngã, mà không dám nếm lại lần thứ hai. Hạnh phúc vĩnh viễn như vậy,em không dũng cảm, chỉ có thể bước thoáng qua nó.”

Quý Thanh lựa chọn như vậy, Đàm Dĩnh như đã đoán trước được, mà cũng ngoài dự liệu của Đàm Dĩnh, cô sững sờ nhìn đối phương, lâu sau vẫn chưa nói chữ nào

Anh cười ấm áp với cô, giống như là đã quyết buông tay, “Để anh chủ động nói chia tay, coi như là đã cáo biệt với đoạn tình cảm này, ít nhất sau này nhớ lại, anh sẽ tự nói là, ban đầu là anh không cần em”

Ánh mắt nặng nề như vây, khi nói đến đây, Đàm Dĩnh chỉ cảm thấy một trận xót xa. Cô cúi đầu, giấu sự chua xót trong ánh mắt, rồi mới trịnh trọng gật gật đầu, ” Được, chia tay đi.”

Hai người cùng nhau an tĩnh ăn xong bữa cơm, lúc Trình Quý Thanh đi, thì nắm tay Đàm Dĩnh, anh nhìn cô, còn có thiên ngôn vạn ngữ vẫn chưa nói, nhưng đã không còn cầu gì nữa. Như vậy đối với tất cả là một sự giải thoát, trong chuyện tình này, từ xưa đến nay vẫn không thể nào hiểu được, duyên đến duyên đi, tất cả đều chỉ trong nháy mắt

“Bảo trọng.” Đàm Dĩnh nghĩ rất nhiều câu tạm biệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một câu tục khí này, cho dù cô đối với Quý Thanh không có tình yêu, nhưng lúc tách ra vẫn cảm thấy buồn, anh là người đàn ông tốt, xứng đáng có được một tình yêu tốt, hi vọng ông trời không quá tàn nhẫn với anh

Trình Quý Thanh nhịn không được ôm cô một cái, cuối cùng không nói một lời rời đi.

………………..edited by Khuynh Lâu………Happy new year……..

Khi xuống lầu dưới, Trình Quý Thanh cũng không lập tức rời đi, mà là trầm mặc một lát, trực tiếp đi đến chiếc xe hơi màu đen đằng trước, nhẹ nhàng gõ cửa kĩnhe. Thẩm Lương Thần mở mắt ra, nhìn anh đứng bên ngoài thì hạ cửa kính xuống nói, “Có việc gì?”

Trình Quý Thanh nhìn anh vài giây, “Thẩm Lương Thần, sao vận khí của chú mày lại tốt như vậy?”

“Cái gì?” Thẩm Lương Thần nhíu nhíu mày, có chút không hiểu câu không đầu không đuôi này của anh

Trình Quý Thanh xoay lưng rời đi, dựa vào xe của anh hút điếu thuốc, khói mù lượn lờ trong không gian, anh cười nhạt một cái nói: “Tôi không nghĩ mình sẽ thất bại, vẫn có đầy tự tin rằng sẽ cho cô ấy hạnh phúc, nhưng sau này rồi mới ý thức được, thứ hạnh phúc cô ấy mong muốn tôi không thể cho được, bởi vì tôi không phải lầ người trong lòng mà cô ấy nhớ.”

Thẩm Lương Thần nghe câu này liền hiểu, tim đập nhanh, có chút không kềm chế được vui sướng trong lòng, “Anh và cô ấy, chia tay?”

Trình Quý Thanh gạt tàn thuốc, “Đừng đắc ý như vây, không phải là tôi, nhưng cũng không nhất định là anh, ai biết được có thể là người khác thì sao.”

Dựa vào cái gì chứ? Thẩm Lương Thần xuống xe, đứng nhìn anh ta, “Anh, muốn ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia?”

“Không có.” Trình Quý Thanh cũng xoay người lại, mắt sáng như đuốc theo dõi anh, bỗng nhiên cười, “Tôi sẽ không ở chung với ai cả, cho nên chú mày phải cẩn thận, nói không chừng lần này chia tay rồi cô ấy sẽ thấy rõ tâm ý mình, phát hiện ra đã yêu tôi sâu sắc không chừng.”

Thái dương của Thẩm Lương Thần hung hăng nhảy dựng, không khỏi cười nhạo nói: “Trình Quý Thanh, một khi đã chia tay rồi, anh cảm thấy anh còn có cơ hội không? Nếu mà bàn về bạn trai cũ, cũng là tôi trước, anh xếp đằng sau đi.”

Trình Quý Thanh vốn chính định nói đùa, bất động thanh sắc hung hăng hút điếu thuốc, đem điếu thuốc vứt xuống bên chân, rồi mới nhổm dậy, nói: “Cho nên chú trăm ngàn phải nắm cho chắt vào, lỡ như tôi có đổi ý.”

Anh nói xong lời này liền bước đi, chưa cho Thẩm Lương Thần cơ hội trả lời

Bóng đêm lạnh lẽo, khắp nơi quạnh vắng tiêu điều, Trình Quý Thanh đã lớn như vậy, lần đầu tiên nếm được tư vị cô độc, nhưng anh cũng không hối hận. Anh đã nói ra lời muốn nói, đã thực hiện lựa chọn mà anh phải làm, ít nhất trong tương lai, sẽ không còn phải tiếc nuối

Thẩm Lương Thần ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Đàm Dĩnh một chút, nơi đó đèn vẫn sáng như trước, trong đêm đông giá rét toả ra nguồn sáng ấm áp.Tâm tình anh sục sôi khó có thể bình tĩnh được, trong mắt dần hiện lên ý cười, anh đương nhiên sẽ nắm thật chặt cơ hội lần này, đừng nói là Trình Quý Thanh, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không còn cơ hội nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.